Đô Thị Thiếu Soái Chương 538 -540: Trợ Giúp
Chương trước: Chương 535 - 537: Rơi Vào Cạm Bẫy
Có mấy tên cùng lao tới Sở Thiên, Sở Thiên vung đao chém tới sống dao chúng, mượn lực rơi xuống phía trước Âu Dương Thái Vi, tiếp đó liên tục lưỡi đao hung hăng đâm tới. Chiêu dương đông kích tây này khiến Âu Dương Thái Vi nhất thời không kịp đề phòng, nhìn thấy đao kia sắp đâm trúng người để bảo toàn tính mạng liền lộn người về phía sau
Chiêu lộn người của Âu Dương Thái Vi đã tránh được đòn công kích của Sở Thiên. Sở Thiên cũng không thừa thắng mà truy kích nữa mà đâm chết hai tên Đông Hưng hội ở phía sau rồi lại quay về bên cạnh anh Húc, quay đầu nhìn lại thật vô cùng bất đắc dĩ, mười mấy người giờ chỉ còn lại năm anh em bị thương .
Âu Dương Thái Vi đoan trang ưu nhã bị tức đến nỗi khuôn mặt ửng đỏ. Sau khi chật vật phủi hết bụi đất trên người liền vô cùng oán hận nhìn chằm chằm Sở Thiên. Trong lòng sớm đã bằm hắn thành trăm mảnh. Nếu như ko phải Tưởng Thắng Lợi nói cho cô ta chưa tới thời khắc quan trọng không cần dùng đến mười vị cao thủ biến thái, thì nàng đã sớm thét ra lệnh vây giết rồi.
Sở Thiên vặn vặn hông, khinh thường phun ra mấy chữ:
- Đông Hưng hội cũng chỉ đến thế !
Đám người Triệu Bảo Khôn bị Sở Thiên xem thường, không những mặt mày khó coi mà trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái, phất tay ra hiệu đàn em chuẩn bị lưới vôi lớn công kích, gã không tin răng với những thứ này ko thể đạp bằng Sở Thiên, sau khi bắt sống được Sở Thiên và anh Húc, nhất định để chúng được thắp đèn trời đến báo thù cho những chật vật của chính mình.
Chính lúc Triệu Bảo Khôn ra lệnh tàn sát, từ phía sau Sở Thiên truyền tới rất nhiều tiếng kêu thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, đám người Đông Hưng hội chặn ở đầu phố nhốn nháo kêu la thảm thiết cứ như bị ai chọc vào mông thêm tiếng tru tréo hỗn loạn dần dần di chuyển đến vị trí của Sở Thiên.
Trong mười giây! Thiên Dưỡng Sinh giống như thiên thần rơi xuống bên Sở Thiên. Trên người hỗn độn cùng vết máu trên đao cho thấy anh ta đã giết không ít người rồi mới đến đây. Khuôn mặt Thiên Dưỡng Sinh ko chút biểu tình, chỉ có con ngươi sâu thẳm phát ra sát khí, giống như ánh sáng phát ra từ mắt loài sói trong đêm tối. Anh ta lạnh lùng nhìn về phía đám người trước mặt.
Trong lòng Sở thiên đã được trấn an rất nhiều, nhìn lại đám người bị Thiên dưỡng sinh làm cho rối loạn kia, biết đây là đường sống do Thiên Dưỡng Sinh mở ra, phải thừa dịp bọn người Đông Hưng hội chưa bao vây trở lại dốc toàn lực phá vây. Vì thế hắn liền hướng phía anh Húc quát lớn:
- Anh Húc, chúng ta đi!
Anh Húc nhìn Thiên Dưỡng Sinh rồi lập tức đánh về phía bọn người Đông Hưng hội. Lúc này là thời khắc mấu chốt dâng lên hy vọng sống của mọi người, trong mắt mỗi người đều đã đỏ ngầu tia máu, lao tới những chỗ hổng chém giết bọn người Đông Hưng hội. Năm người mà giống như năm cây chông sắc nhọn, không ngừng giết, phá vây, rồi giết, rồi lại phá vây.
Ban đầu vốn không thể đột phá vòng vây dễ dàng như vậy, chỉ vì vừa rồi Thiên Dưỡng Sinh đánh tới từ sau lung chúng, khiến cho chúng phải run rẩy sợ hãi. Cho nên khi nhìn thấy đám người Sở Thiên đánh tới, chiến ý của chúng đã bị mất hết tự nhiên không thể chống trả nữa chỉ có thể vừa đánh vừa lui rồi lại vừa lui vừa đánh
Mà Sở Thiên lại càng âm hiểm, chuyên giết những tên đang nắm vôi, khi bọn chúng ngã xuống thì đoạt lấy vôi vẩy lên mặt đám Đông Hưng hội đang chặn phía trước. Nhân cơ hội chúng đang nhận hậu quả gậy ông đập lưng ông, phất tay giết hết những tên không còn sức chống đỡ kia. Trong một giờ mấy trăm tên ở đầu phố chỉ còn là những thi thể.
Đám người Đông Hưng hội ở đầu đường đang có khá nhiều thời gian khôi phục lại trận tuyến, ai biết được có thể tiếp tục nghênh tiếp kích sát của Sở Thiên nữa hay không. Hàng loạt hàn đinh phóng tới từ sau lưng bọn chúng, bảy tám người đang hung hổ xông lên bị bắn ngã xuống. Máu tươi từ lưng tuôn ra chảy xuống mặt đất, tụ thành những vết máu đỏ sẫm nồng đậm.
Tinh thần Sở Thiên chấn động lớn, vừa rồi còn thấy lạ không biết Lão Yêu đi đâu, hóa ra là ở phía sau tiếp ứng. Ngay lập tức chém chết mấy tên muốn dùng tấm lưới, rồi liền hộ tống anh Húc. Bọn họ đều dựa vào Lão Yêu, nhưng hai anh em của Hắc Dạ hội bị ném trúng vôi vào mắt điên cuồng xông vào đám Đông Hưng hộimà chém loạn xạ, ai cũng biết rằng kết cục chỉ có thể chết mà thôi.
Thiên Dưỡng sinh đang trấn áp kẻ địch ở phía trước và bên trái, hơn năm trăm tên khi gặp phải Thiên Dưỡng Sinh đứng ngạo nghễ kia lại không cách nào lấy lại dũng khí như trước. Ngay cả Âu Dương Thái Vi cũng cảm giác được hơi thở của những người trong phòng, Triệu Bảo Khôn hầm hầm tức giận, đạp phắt hai tên đàn em ra một bên thét lớn:
- Giết hết cho tao!
Thành viên Đông Hưng hội cuối cùng cũng lấy lại dũng khí liều chết. Đương nhiên là trước tiên ném ra vài bao vôi để dọa dẫm, Thiên Dưỡng Sinh có hơi ợ ra mùi vôi nhưng ngoài ra không có biểu hiện gì khác, nhìn xung quanh một lượt sau đó nhắm nghiền mắt lại. Anh ta không những không lui về phía Sở Thiên mà còn xách hắc đao nhằm hướng của Triệu Bảo Khôn đánh tới.
Xung phong! Xuyên qua màn sương vôi trắng xóa, Thiên Dưỡng Sinh như lưỡi dao sắc bén chém giết không ít lâu la. Rồi ngay lập tức đỡ mười mấy đao chém xuống đồng thời chém đứt cổ tay chúng sau đó tiếp tục hướng về đám đông Triệu Bảo Khôn đánh tới. Kiên cường bá đạo nghênh đón những tấm lưới bay tới giăng thít chặt lấy anh ta.
Thành viên Đông Hưng hội sau khi giăng lưới thành công tinh thần không khỏi lên cao, một số tên liều chết kéo tấm lưới khiến Thiên Dưỡng Sinh mất khả năng chiến đấu. Triệu Bảo Khôn thấy vậy tỏ ra rất đắc ý khoát tay ra hiệu, ngay lập tức mấy tên thành viên Đông Hưng hội liền xách đao xông tới Thiên Dưỡng Sinh, muốn ôn lại cảm giác được thỏa sức chém giết lần nữa.
Trong khoảng cách còn chưa tới hai thước nữa, Thiên Dưỡng Sinh mở to đôi mắt còn bám bụi vôi, dùng lực kẹp chặt chân lưới, Hắc đao trong tay như phát ra điện quét ngang một đường làm rách tan tấm lưới. Cùng lúc, lăn lên phá rách hai bên chân lưới còn lại. Sau đó vung Hắc đao dũng mãnh giết chết mấy tên Đông Hưng hội trước mặt.
Máu đã chảy thành sông!
Thiên Dưỡng Sinh vẫn không hề dừng tay, tiếp tục đánh tới chỗ Triệu Bảo khôn.
Kẻ điên!
Không một âm thanh, bầu không khí xung quanh như ngừng trệ, thực sự căng thẳng và áp lực. Dường như chỉ cần một hơi thở của Thiên Dưỡng Sinh cũng khiến tất cả người nơi đây bị ảnh hưởng, ngay đến Triệu Bảo Khôn cũng sững người ra. Âu Dương Thái Vi biết rằng người của Đông Hưng hội đều đã bị dọa cho tím tái ruột gan rồi. Vội huýt sáo ra hiệu đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh mảnh dẻ từ trên lầu nhảy xuống nhào ngay tới phía Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh không hề để ý đến, sau khi giết thêm mấy tên người của Triệu Bảo Khôn, tiếp tục tiến đánh càng gần gã hơn. Khoảng cách chỉ còn ba thước, Hắc đao lập tức vung lên, Triệu Bảo Khôn thất kinh vội vàng kéo một tên thủ hạ lên trước để đỡ đao cho mình. Thiên Dưỡng Sinh sau khi đâm trúng tên thủ hạ đó không rút đao ra mà tiếp tục đâm xuyên qua.
Triệu Bảo Khôn thật không ngờ tới Thiên Dưỡng Sinh lại dùng cách này, khiến gã trở tay không kịp đã bị Hắc đao đâm vào vai trái. Chịu một lực quá lớn gã bị ngã về phía sau, lúc này Thiên Dưỡng Sinh mới rút đao ra, cũng đã mất đi cơ hội giết chết Triệu Bảo Khôn, ngoại trừ vì tên khốn đó chạy con nhanh hơn thỏ, quan trọng hơn là, phía sau còn hai tên sát thủ đang đánh tới.
Thiên Dưỡng Sinh quay người đỡ hai nhát chém, lạnh lùng nhìn chăm chú hai sát thủ phía trước.
Hai người kia mặt không biểu cảm cũng nhìn chăm chăm Thiên Dưỡng Sinh, đao cầm trầm ổn hữu lực.
Đèn đường, kéo dài bóng người nghiêng nghiêng xa thẳm, ba người tay cầm đao trông rất có thần, ánh đao khiến bóng tối nơi đây như càng thêm lạnh buốt tới tận xương tủy, mất một lúc lâu, không một ai mở miệng, mặc cho thời gian như đang ngừng trôi. Đây là các cao thủ đang đánh giá thực thực đối phương, một chi tiết nhỏ cũng không được sơ suất.
Chỉ cần chủ quan một giây cũng khiến cả đời phải hối hận, thậm chí tính mạng khó giữ.
Hai tên cao thủ biến thái này rốt cục cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, tức giận xách đao lao tới Thiên Dưỡng Sinh.
Địch khộng động ta cũng không động, địch động thì ta phải động trước.
Nhìn hai thanh đao sắc bén chém tới kia, Thiên Dưỡng Sinh di chuyển cước bộ linh hoạt như thỏ, vung đao tiếp chiêu, cao thủ so chiêu, chỉ cần một chiêu có thể phân cao thấp, giữa lúc sấm sét vang trời, chỉ nhìn thấy hoa lửa lóe lên khi đao chạm đao, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi cả nửa con phố. Tức khắc vụt tắt, ba người đã đứng cách nhau chưa tới hai mét.
Tỏa tỏa!’
Hai thanh trường đao rơi xuống, gẫy thành bốn đoạn.
Cùng lúc đó hai tên cao thủ kia cũng ngã xuống.
Thiên Dưỡng Sinh vẫn ngạo thế ngút trời, nhìn Triệu Bảo Khôn cách đó mười mét, bộ dạng có chút tiếc hận, nếu không phải nhờ hai tên cao thủ kia theo truy giết Thiên Dưỡng Sinh, thì e rằng Triệu Bảo Khôn đã chết trong tay chính mình rồi, mục tiêu trước mắt đã không còn, cũng chẳng hề ham chiến, quay lại với đám người Sở Thiên.
-
Không có bất kỳ người nào dám ngăn Thiên Dưỡng Sinh lại, chỉ có thể vừa hoảng loạn vừa quơ đao vây quanh. Vòng vây cũng theo chuyển động của Thiên Dưỡng Sinh mà biến hóa. Tinh thần căng thẳng và vô cùng sợ hãi khi Triệu Bảo Khôn ra lệnh tiến đánh, tuy tối nay chúng có ưu thế về số đông, nhưng mấy người này quả thật quá đáng sợ, cũng phải lấy ít nhất năm trăm nhân mạng của bọn chúng rồi.
Triệu Bảo Khôn giữ chặt miệng vết thương, vừa định xông lên vây giết Sở Thiên, thì bỗng nhiên một tên đàn em hốt hoảng chạy tới. Lắp ba lắp bắp :
- Bang chủ, không hay rồi, các Hắc bang từ Việt Nam, Lào,Campuchia , Myanmar, Thái, Malaysia, Singapore đang liên hợp lại ở cảng để giết tới.
Đầu của Triệu Bảo Khôn ngay lập tức như muốn phát nổ!
! Thời khắc then chốt tại sao lại loạn hết lên như vậy? Bản thân từ trước chưa bao giờ có quan hệ gì với mấy Hắc bang dễ bỏ mạng đó đâu, tại sao chúng lại liên kết lại để đối phó ta chứ? Nghĩ tới đây, Triệu Bảo Khôn hổn hển rống lên:
- Người của Đông Hưng hội không oán không thù gì với chúng, tìm chúng ta kiếm chuyện làm gì chứ?
Tên đàn em báo tin chỉ biết lắc đầu.
Chính tại lúc này, bốn phía vang tiếng bước chân dồn dập, tiếng người ồn ào đủ loại ngôn ngữ.
Gió. Bỗng tắt. Giống như bị ai đó điều khiển lại vừa giống như quạt bị ngắt điện vậy. Thực chất so với máy quạt còn nhanh hơn, không ngờ không còn sót lại chút gió nào. Khắp nơi lập tức yên tĩnh trở lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên tĩnh lặng.
Việc chém giết cũng dần yên tĩnh, đến Sở Thiên cũng thu lại bước chân, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng dâng lên bất an, lẽ nào kẻ địch đã tăng thêm chi viện? Tới lúc này chỉ vài người không thể nào chống chọi lại với mấy trăm người thêm lần nữa.
Một lát sau, hai bên đường đã xuất hiện không ít người, dựa vào ánh sáng của đèn đường quan sát thấy, hiển nhiên cũng đều là những phần tử của Hắc bang, điều khác biệt là những người này đều đến từ Đông Nam Á.
Mắt sắc của Sở Thiên còn nhìn thấy được có cả người Việt Nam, mấy cái giống như chiếc lá đỏ khác thường kia là của mấy người Việt Nam. Lẽ nào mấy băng đảng Đông Nam Á kia cũng chọn nơi đây để sống mái .
Sau khi người Việt Nam lễ độ gật đầu về hướng Sở Thiên biểu thị ý tốt liền dẫn hơn mười người khác đứng ngang đầu đường, tay nắm phiến đao sáng loáng. Những Hắc bang Đông Nam Á khác cũng dừng bước, ánh mắt mọi người sau khi đảo qua Sở Thiên liền nhìn chằm chằm vào đám thành viên Đông Hưng hội, nhãn thần đằng đằng sát khi khiến người ta sợ hãi.
Những phần tử lưu vong này thuộc về những Hắc bang lớn có cứ điểm đặt ở Hongkong, bình thường chuyên môn làm giao dịch và đàm phán ngầm, cũng sẽ không có xung đột lợi ích quá lớn gì với các Hắc bang địa phương, bởi vậy bọn họ đồng thời xuất hiện trên đường phố đã khiến đám anh Húc và Triệu Bảo Khôn kinh ngạc.
Sự xuất hiện của bọn họ rất quái lạ, cử động của bọn họ càng khó hiểu.
Người Việt Nam sau khi dừng một lát liền dẫn người đi đầu áp về phía thành viên Đông Hưng hội, hơn mười người tuy bị vây trong tình thế không thuận lợi, nhưng khí thế vẫn hung hãn bức người, bọn họ không sống mái với nhau không biểu thị cho việc sẽ không sống mái với nhau. Những Hắc bang Đông Nam Á khác nhìn thấy cử động của người Việt Nam thì cũng dẫn theo bang chúng của mình tiếp cận.
Thành viên Đông Hưng hội nhìn những phần tử lưu vong như lang như hổ, thêm bóng ma máu tanh do bọn Sở Thiên tạo ra, kìm chế không được mà chậm rãi lui bước, Sở Thiên nhân cơ hội này dẫn mọi người hướng về phía người Việt Nam đang đi qua, thấy thoáng qua thành viên Đông Hưng hội không những không ngăn cản mà trái lại càng thêm né tránh.
Sở Thiên là một người thông minh tột đỉnh, thấy cử động của người Việt Nam thì biết bọn họ đang tới giúp mình, nhãn thần toát ra vài phần kinh ngạc, không giải thích được nói:
- Mặt trời mọc lên từ đằng Tây bao giờ thế? Những người kia trước giờ nhận tiền không nhận người đêm nay không ngờ lại đồng thời xuất hiện giải cứu chúng ta, thật kỳ lạ.
Anh Húc phun tàn thuốc trong miệng ra, dường như nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu thấp giọng nói:
- Thiếu chút nữa quên chuyện lớn, sau khi xảy ra việc ở quán bar, Sa tiểu thư đã từng gọi điện cho anh, dưới tình huống không biết anh có hiệp nghị với em đã báo cho anh biết nếu như bảo vệ em an toàn thì số lượng thuốc phiện năm sau sẽ được thêm hai số định mức.
- Anh nghĩ, những lão đại Hắc bang Đông Nam Á này hẳn là cũng nhận được cuộc điện thoại giống như thế, xuất phát từ việc lo lắng số lượng thuốc phiện hàng năm nên bắt đầu dùng lực lượng của họ ở Hongkong để bảo vệ Thiếu soái.
Sở Thiên tỉnh ngộ gật đầu, thì ra là do Sa Cầm Tú tận lực giúp đỡ chính mình, còn tưởng rằng mặt trời thực sự mọc lên từ đằng Tây rồi, tròng mắt vòng vo vài vòng, sau đó tà ác quay người lại, nắm chặt Minh Hồng chiến đao, chiến ý ngập trời xông lên giết thành viên Đông hưng hội đang bố trí canh phòng.
Ai cũng không ngờ Sở Thiên không những không trốn đi, mà trái lại lại hung mãnh xung phong liều chết, bất ngờ không kịp đề phòng, bố trí nhất thời bị phá tan, vài tên thành viên Đông hưng hội trong nháy mắt trở thành quỷ dưới lưỡi đao, đám người anh Húc sau khi kinh ngạc cũng quay người xung phong liều chết, tất cả mọi người đều lười hỏi thâm ý trong cử động của Sở Thiên, dù sao cùng nhau tiến thối mới là vương đạo.
Sau khi Đông Hưng hội bị giết hơn mười người, một vài tên cũng khơi dậy tâm huyết, mắt đỏ ngầu cầm đao liều mạng chém giết, toàn bộ cục diện một lần nữa trở nên hỗn loạn, cuốn cả những Hắc bang Đông Nam Á vào, người Việt Nam muốn ổn định đầu trận tuyến nhưng mấy lần trúng kích của thành viên Đông Hưng hội, rơi vào đường cùng chỉ có thể rút đao phản kích.
Tuy rằng thêm thành viên Hắc bang Đông Nam Á mới vài trăm người, nhưng sức chiến đấu cũng bất khả coi khinh, trừ việc bản thân bọn bọ là tinh nhuệ của bang phái đến lưu cảng, những phần tử Hắc bang nhiều năm bị vây trong xã hội càng thêm can đảm liều mạng, vì vậy đối mặt với quân địch gấp hai lần mình vẫn hung mãnh chẳng hề sợ sệt.
Chờ mọi người đều chìm trong trạng thái chém giết, Sở Thiên lại kéo anh Húc bọn họ ngừng việc liều mạng lại, tựa vào vách tường thở dốc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Anh Húc, không cần dùng lực như vậy, để cho bọn họ chém giết, chúng ta ở đây xem cuộc vui, sau đó tìm cơ hội ra ngoài.
Anh Húc miệng ngậm một điếu thuốc lá, bật lửa trong lúc hỗn loan đã biến mất, quay đầu lại nhìn tình cảnh, lại nhìn bên cạnh mình, các anh em Hắc Dạ hội đưa theo đến bây giờ chỉ còn lại mỗi Thủy ca, trong lúc cầm đao thủ hộ bên cạnh, cánh tay anh ta đã bị axít sunphurit bắn vào khiến một nửa bị thương còn chưa phát hiện ra.
Nếu có thời gian, nhất định phải lấy cái đầu của Triệu Bảo Khôn để tế tự! Anh Húc xé quần áo nát vụn của mình lau vết thương cho Thủy ca, sau đó tỉ mỉ băng bó vai anh ta, ánh mắt lập tức tỏ vẻ thương hại quay đầu hỏi Sở Thiên:
- Thiếu soái, vừa rồi chúng ta có thể dễ dàng chạy đi, vì sao còn muốn quay đầu lại chém giết?
Sở Thiên khẽ người, nặng nề thở ra mấy hơi, hạ giọng nói:
- Nếu những Hắc bang Đông Nam Ấ này cũng xếp hạng lính đánh thuê, nhận được cái tốt từ chỗ Sa tiểu thư mới đến cứu chúng ta, không để bọn họ ra mặt chém giết, chẳng phải là quá dễ dàng lấy được tiền của Sa tiểu thư sao?
Anh Húc ha ha cười, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Đúng là tên tiểu hồ ly!
Cuộc chiến lúc này đang trong giai đoạn quyết liệt, đặc biệt chú ý vào thân thể linh mẫn của người Việt Nam, tả xung hữu đột, nhìn thì gầy bé những lực sát thương lại vô cùng kinh người, những nơi khảm đao chém ra đều có người kêu thảm thiết ngã xuốngd dấy. Trong nháy mắt đó, những người bị người Việt Nam giết cảm thấy được sự xảo quyệt hung ác của người này.
Sở Thiên nhìn người Việt nam trên trận chiến mà không khỏi thầm ca ngợi, thân thủ người này tiến bộ hơn khi ở Tam Giác Vàng không ít, khi anh ta đưa dao nhỏ xẹt qua thân thể địch, cảm giác anh ta đang trực tiếp xuyên dao qua thân thể, đây là cảnh giới rất huyền diệu, mỗi đao chém ra nhìn có vẻ tùy ý nhưng hung hãn.
Chém giết mười mấy phút đồng hồ, đa số thi thể trên mặt đất là của thành viên Đông Hưng hội, các phần tử Hắc bang Đông Nam Á xuất thủ thực sự tàn nhẫn, hơn nữa đều là chiêu thức giết người giảo hoạt, thường từ bên trái giết mấy người khiến cho địch chú ý rồi lẻn sang bên phải điên cuồng tấn công, khiến địch tức giận nhưng không thể làm được gì.
Gần nghìn người hỗn chiến âm thanh chấn chấn, mùi máu tươi không ngừng kích thích liều mạng giết người, chí có đám Sở Thiên bọn họ tiêu diêu tự tài, thậm chí còn bình luận về ưu khuyết điểm của Hắc bang Đông Nam Á, chỉ cần bọn họ không chủ động công kích người khác, thành viên Đông Hưng hội đương nhiên sẽ không hồ đồ mà trêu chọc những vị lão đại này.
Triệu Bảo Khôn không kiềm chế được, nếu tiếp tục chém giết không chừng sẽ đồng quy vu tận, vì vậy hét lên:
- Dừng tay!
Tuy Triệu Bảo Khôn bị thương nhưng hợp lại toàn lực, âm thanh cũng đủ vang dội, trong nháy mắt át đi tiếng chém giết hỗn loạn, khiến mấy trăm người đang hỗn chiến dừng tay, không khí trở nên yên tĩnh, sau đó người ở khắp nơi đều tản ra, những người còn lại của Đông Hưng hhội rút về sau mấy mét, Hắc bang Đông Nam Á bố trí phòng bị ở phía đầu đường.
Triệu Bảo Khôn và Âu Dương Thải Vi đối mặt với nhau, biết cuộc vây giết đêm nay xuất hiện đột biến, Triệu Bảo Khôn bất đắc dĩ dưới sẽ hộ tống của quân tinh nhuệ đi tới bậc thang cao một chút, đằng đằng sát khí hướng về phía người Việt Nam quát:
- Đông Hưng hội cùng Hắc bang Đông Nam Á xưa nay luôn sống yên ổn với nhau, đêm nay cớ sao lại xen vào?
Người thanh niên giống như là người cầm đầu đám người đêm nay, thân thể rất gầy nhanh chóng đi ra, lau sạch máu tươi bên mép, dùng thứ tiếng Trung không quá tốt đáp lại:
- Đông Hưng hội muốn giết Sở Thiên, thì chính là kẻ thù của chúng tao, đêm nay chúng mày muốn lấy mạng bọn họ thì trước tiên phải bước qua thi thể của bọn tao đã!
Triệu Bảo Khôn đảo qua đám người Sở Thiên đang nhàn nhã nghỉ ngơi và hồi phục, trong mắt cực kỳ thống hận, quay đầu nhìn chằm chằm người thanh niên:
- Sở Thiên từ lúc nào trở thành bạn của chúng mày? Chúng mày vì hắn chém giết bán mạng, không sợ đối địch với toàn bộ Hắc đạo ở Hongkong sao? Không sợ sẽ không còn được yên ổn ở Hongkong sao?
Thanh niên người Việt Nam không trả lời, anh Húc lại đứng dậy ý vị thâm trường nói:
- Đông Hưng hội có thể đại biểu cho Hắc đạo ở Hongkong sao? Lẽ nào coi bang hội chúng tao chết cả rồi sao? Các vị lão đại, nếu như các vị có thể giải quyết Đông Hưng hội, địa bàn và lợi ích của chúng toàn bộ sẽ thuộc về mọi người, tôi đảm bảo mọi người sẽ sở hữu toàn bộ lợi ích ở cảng.
Nếu như nói lời nói của Triệu Bảo Khôn là đe dọa khiếp sợ, thì lời nói của anh Húc chính là dụ dỗ, Hắc bang Đông Nam Á vốn có lợi ích đối địch với Đông Hưng hội, bây giờ lại bị mê hoặc bởi đảm bảo của anh Húc, nhất thời thần tình phấn chấn, dù sao đều đã lật mặt với Đông Hưng hội rồi, coi như giết chết Triệu Bảo Khôn sẽ mang đến lợi ích lớn nhất.
Triệu Bảo Khôn nhìn thấy Hắc bang Đông Nam Á rục rịch, trong lòng không ngừng hoảng loạn. Con bà nó! Anh Húc này cũng quá biết tạo thế mê hoặc rồi, vẽ ra bức tranh lớn như vậy khiến những phần tử lưu vong này kích động, làm không tốt hậu quả thật sự chính là cái chết của bản thân, vì vậy la lớn:
- Anh Húc, đừng tà thuyết mê hoặc người khác, tao sẽ khiến mày đầu lìa khỏi cổ.
Sở Thiên chậm rãi đứng lên phía trước, chĩa đao về phía Triệu Bảo Khôn cười nhạt nói:
- Thế nào, còn muốn đánh nữa không? Tối nay cả ngàn bang chúng cũng không thể lấy được mạng của bọn tao. Giờ đây chỉ còn lại mấy trăm tàn binh mà vẫn dám lớn tiếng ngông cuồng. Mày có tin tao lấy đầu mày không?
Ngay trước mặt các Hắc bang ở đây lại bị Sở Thiên đánh rơi mặt, cho dù thật sự sợ hãi cũng không được cúi đầu.
Người lăn lộn trên giang hồ chú trọng nhất chính là mặt mũi. Giờ đây trước mặt bao người lại bị Sở Thiên sỉ nhục như vậy, Chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười mất. Vì thế Triệu Bảo Khôn thật sự tức giận. Nghiến răng nghiến lợi thét lên:
- Lão đây không tin!
Sở Thiên hừ lạnh, quay sang đá về phía thanh đao bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh để mượn lực, Thiên Dưỡng Sinh cực kì ăn ý lách mình ra một bên, Sở Thiên giống như đạn pháo ngay lập tức nhảy ra, rơi xuống nơi đám người Triệu Bảo Khôn đang đứng. Không ai có thể ngờ Sở Thiên lại ra tay thật, thành viên Đông Hưng hội cũng chỉ đứng ngẩn ra, mãi tới khi Sở Thiên tấn công vào bức tường bảo vệ chúng mới nhốn nháo hét lên giải vây.
Chỉ thoáng vài đường đao! Hai đại hán bên phía Đông Hưng hội đã bị chém hạ, Sở Thiên nhón chân đạp lên thi thể chúng để tiếp tục lao về phía trước. Triệu Bảo Khôn được bao bởi tầng tầng lớp lớp người bảo vệ còn bị người khác xem thường như thế, cảm thấy kinh hãi bất an. Gã bất chấp vết thương chạy trốn về phía sau, mấy tên đàn em thân tín vội phản ứng vung đao chắn phía trước bảo hộ.
Sở Thiên đang đà xông tới, thì sau đám người kia phóng ra mấy túi bột vôi. Khắp trời bụi trắng mịt mù khiến người ta không kịp phòng bị, bất đắc dĩ đành nhắm mắt lui về. Bỗng nhiên lúc đó một lượng axit sulfuric nồng độ cao được bắn ra, bất chấp sinh mạng của cả người nhà mình. Những tiếng kêu than đau đớn vang lên, mấy tên thân tín của Triệu Bảo Khôn mắt bị bỏng ngã xuống kêu thảm thiết.
Thủ đoạn hạ lưu như vậy ngay lập tức nhận lại sự khinh bỉ của các Hắc bang khác.
Sở Thiên cũng cảm thấy lông mày phải của mình bị cháy rát, cúi đầu nhìn thấy quần áo đang bị axit ăn mòn. Vội vã dùng đao phá nát hết lớp quần áo dày kia, những vẫn lo rằng axit sẽ ngấm vào da thịt. Bỗng nhiên cảm thấy đau đớn khó nhịn đành xé một miếng vải sạch trên áo lau vết bỏng. Trong lòng càng thêm tức giận tên khốn kiếp ti tiện Triệu Bảo Khôn.
Cùng lúc đó, bên canh Âu Dương Thái Vi lại xuất hiện bốn tên áo đen, linh hoạt công kích từ phía sau Sở Thiên, sát khí như muốn nuốt trọn hắn. Tuy rằng tránh được, nhưng cái chết chỉ là sớm muộn. Chiêu thức của đối phương khiến hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Có thể thấy rằng những cao thủ này quả thật lợi hại.
Sở Thiên thở dài trong lòng, lại một lần nữa để cho Trần Bảo Khôn giữ được mạng chó rồi. Cũng không kịp suy nghĩ nữa, hiện tại phải lo đối phó với bốn tên áo đen kia đã. Sau khi đánh giá thực lực đối phương, Sở Thiên tùy tiện xuất ra vài đao. Nhưng những đao này lại có sức mạnh chết chóc vô cùng khủng khiếp, thống khoái cùng cuồng mãnh.
Cách giáo huấn người khác này hoàn toàn không cần dùng tới bất kỳ đả pháp sách vở nào. Lại có thể chặn được mũi đao của kẻ thù cực kỳ hiệu quả.
Chúng cảm giác được cho dù xuất đao như thế nào đều sẽ phải đón nhận những đòn tấn công như sấm sét từ Sở Thiên. Tuy bọn chúng bán mạng vì tiền, nhưng nếu thực muốn lấy mạng chúng thì không thể không suy xét đến hậu quả. Ngay sau đó lập tức biến chiêu bức bách Sở Thiên ngừng lại.
Thiên Dưỡng Sinh khẽ nhíu mày, đang định tiến lên phía trước thì lại bị Lão Yêu kéo lại, ánh mắt thâm thúy bình thản như hiểu thấu thắc mắc hiện lên trong mắt Thiên Dưỡng Sinh, anh ta chậm rãi giải thích:
- Trận chiến này hãy để cho Thiếu soái đi, cậu ấy phải tạo được uy thế trước các Hắc bang có mặt tại đây, khiến tất cả Hắc bang Hongkong khiếp đảm. Để sau này chúng không dám dùng những thủ đoạn bỉ ổi để ám hại người nữa.
Lời Lão Yêu nói rất đúng. Sở Thiên tuy là dựa vào thực lực và thân thủ dũng mãnh của mình vang chấn khắp giới xã hội đen, nhưng nhiều lúc phải để đối phương tận mắt chứng kiến uy lực bản thân. Nếu không e rằng dù người người có tâng bốc thổi phồng như thế nào cũng khó mà tin tưởng phong thái và trình độ đỉnh cao của Sở Thiên.
Ngay đến bọn Tưởng Thắng Lợi và Triệu Bảo Khôn luôn cho rằng Sở Thiên đang ở vị trí đỉnh cao trong giới bang hội, nhưng sau khi xem xét những chiến tích của hắn thì cho rằng bố trí thiên la địa võng như thế có thể dễ dàng lấy mạng Sở Thiên và người của hắn, không ngờ lại phải trả một cái giá bằng máu. Mà Sở Thiên thì vẫn như rồng như hổ không chút yếu thế.
Sở Thiên lúc này giống như mặt giếng phẳng lặng, không nhìn bốn tên áo đen sau lưng mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn Triệu Bảo Khôn khiến gã phát lạnh. Bỗng bên mé trái vang lên gì đó, một tên sát thủ thấy đây là cơ hội tốt có thể nắm lấy liền vung đao chém tới, ba tên còn lại cũng lao đến tiếp ứng.
Sở Thiên không nói lời nào, tay phải rung động nhạy bén xuất đao. Đao hóa cầu vồng, người tùy theo đao.
‘Boang’, âm thanh vang lên ngay sát bên người tên áo đen kia, gã chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác như có dòng điện vừa lóe qua. Trước mắt tối đen, gã ngã xuống không còn một hơi thở. Mơ hồ không biết bị trúng chiêu ở đâu nữa.
Chỉ cần phản ứng sai một chút, sẽ quyết định vận mệnh của nhóm sát thủ này.
Khi chúng đang cùng nhau phản kích, Sở Thiên lại dùng thân pháp cao cường không thể ngờ tới để xâm nhập vào trận pháp chúng giăng ra, từng bước chọc vào những khe hở và phá vỡ chúng, xuất ra những sóng đao cuồn cuộn như hư ảo. Chúng phòng thủ không được mà tấn công cũng không xong, mỗi lần muốn phản kích lại phát hiện Sở Thiên đã sớm di chuyển vị trí khiến kẻ địch choáng váng và bối rối vô cùng.
Bên sườn tên áo đen kia còn một thanh đao dạng như thắt lưng, phi tới Sở Thiên từ khoảng cách gần cả trượng, nhưng cũng vì thế mà làm bị thương vai phải của hắn đau đớn xâm chiếm. Đường đao của Sở Thiên vẫn không hề ngừng lại, đúng là chỉ sơ suất một chút nhỏ thôi đã hưởng trọn nhát đao của tên sát thủ đó rồi. Có thể thấy rằng tình hình này càng lúc càng căng thẳng hơn.
Sát cơ của Sở Thiên càng lúc càng tăng, hít sâu một hơi, ánh đao lóe sáng. Ngay lúc đó có kẻ trúng chiêu ngã xuống, bị thương nặng không thể đánh tiếp nữa, lúc này áp lực trên vai Sở Thiên đã được giảm đáng kể. Chỉ còn lại mấy tên áo đen kia, trong nháy mắt giết sạch từng tên một dễ dàng như chẻ củi khô vậy, lòng không khỏi cảm thấy trở lạnh. Đang muốn tránh né mũi nhọn sắc bén thì Sở Thiên đã lao tới cuốn theo dư vị của thắng lợi tuyệt vời.
Tên áo đen vừa giơ đao lên đã lập tức bị Sở Thiên chém đứt, ngay cả đầu gã cũng đã sớm đứt lìa dưới sát khí của mũi đao bay xa mấy chục mét rồi rơi xuống, xoay xoay vài vòng mới dừng lại. Thất khiếu xuất huyết, chết đi mà đôi mắt vô hồn kia giống như không thể tin, không thể cam tâm.
Không một ai cử động! Ngay cả gió cũng như đã chết!
Tất cả các chiêu thức biến hóa của Sở Thiên, như thiên mã lướt gió, tuyệt diệu tinh tế.
Liên kết lại giống như vết chim bay trong không gian, cá bơi trong nước. Hiện tại hắn có thể lấy yếu chế mạnh từng chiêu từng chiêu đều chiếm thế thượng phong, cộng thêm khí phách mạnh mẽ vô địch. Ai mà không kinh hãi!
Tuy không thành công giết chết Triệu Bảo Khôn, nhưng khí thế cuồn cuộn đã chấn động giới xã hội đen. Ngay Triệu Bảo Khôn và Âu Dương Thái Vi cũng đã thảm bại mặt mày biến sắc, không dám hé răng lời nào nữa. Sợ Sở Thiên lại đánh tới, một số thành viên Đông Hưng hội run rẩy đến nỗi đao cũng không cầm vững làm rơi hết xuống.
Sở Thiên làm dấu khinh thường về phía Triệu Bảo Khôn cười lạnh:
- Triệu Bảo Khôn, tối nay tao tạm để lại cái mạng chó của mày! Hôm sau sẽ mang mày ra tế các anh em đã mất!
Nói xong quay người rời đi. Kẻ địch ở phía sau thì vội vã nhường đường. Trở về bên cạnh mấy người anh Húc thản nhiên nói:
- Đi thôi!
Anh Húc gật đầu, ngậm điếu thuốc không châm lửa đứng dậy đi khỏi.
Vậy là sau khi bị gần ngàn tên vây giết Sở Thiên toàn thắng bước ra khỏi con phố. Thời điểm Sở Thiên vừa rời khỏi. Người Việt Nam kia cũng phất tay dẫn theo các thành viên Hắc bang ở Đông Nam Á rời đi. Đám Đông Hưng hội và mấy tên thuộc Hắc đạo Sở tài phán đứng ngây tại chỗ. Triệu Bảo Khôn căm phẫn và bất lực hơi thở thì đứt quãng hổn hển.
Âu Dương Thái Vi nhìn theo đám người Sở Thiên rời đi ánh mắt đầy sát khí nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Tối nay tuy rằng để cho Sở Thiên thoát khỏi được vòng vây. Nhưng không có nghĩa là hắn có thể tránh tất cả mọi tấn công. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thái Vi cũng dẫn theo bốn tên cao thủ rời khỏi con phố. Duy chỉ còn lưu lại u hương phảng phất.
Mấy lão đại của các bang phái nhỏ nhìn lướt qua vài lần rồi cũng lặng lẽ rời đi. Bản thân cùng Đông Hưng hội cấu kết không ngờ không những không đạt được mục đích mà còn thảm bại ra về. Anh Húc là người rất có nghĩa khí trong giới giang hồ, Đêm nay lại thiếu chút mất cả mạng, anh ta chắc chắn không bỏ qua.
Triệu Bảo Khôn không đến thăm mấy lão đại kia, trong lòng gã vẫn còn rất đau khổ. Đêm nay thất bại trong giây phút then chốt, vô số lần gã thầm mắng đám người Hắc bang Đông Nam Á thích xen vào việc người khác kia. Tuy đám người Sở Thiên có mạnh tới đâu, nhưng chỉ cần thêm vài trăm người nữa thôi thì nhất định có thể khiến chúng đầu lìa khỏi cổ.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc chữa hối hận, đêm nay vây giết thất bại đã thả hổ về rừng rồi, những ngày tháng sau này sẽ khó sống lắm đây. Đau đớn nơi vai khiến gã dừng lại suy nghĩ, cúi đầu nhìn đống thi thể chất đầy khắp mặt đất.
Buồn bã thở dài:
- Khiêng thi thể của các anh em về thôi. Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây.
Không mất bao lâu, con phố lại trở nên bình yên, chỉ còn ánh ánh đèn vẫn y nguyên tán nhạt.
Xem tiếp: Chương 541: Thân Thế Của Đứa Bé