Đô Thị Thiếu Soái Chương 529 - 531: Đấu Súng
Chương trước: Chương 526 - 528: Trương Tử Hào
Nắng cao ấm áp, gió biển say lòng.
Để không gây sự chú ý của bọn bắt cóc, Thiên Dưỡng Sinh đỗ chiếc xe đen ở bên ngoài cách mấy trăm mét, rồi lập tức cẩn thận lục soát xung quanh. Một lát sau liền nhìn thấy căn phòng cũ nát, Thiên Dưỡng Sinh quay lại nhìn Thư ký Lăng ra hiệu cho cô núp xuống chờ còn mình thì tung người về trước.
Không tới mấy phút Thiên Dưỡng Sinh đã tiến sát tới căn phòng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đang đánh bài la hét, cùng đó còn vọng tới cả tiếng cười đùa. Thiên Dưỡng Sinh vội nấp vào một chỗ tối bên mép tường, nhìn xuyên qua cánh của sổ chưa được đóng kín để quan sát những người bên trong. Trong phòng có năm tên bắt cóc khôi ngô, bên eo hoặc trên bàn đều đặt ngang dọc toàn là sung ngắn.
Thật sự khiến Thiên Dưỡng Sinh chú ý là căn phòng ở giữa, ngoài của một tên bắt cóc đang ngồi không hề lên tiếng dù cho ở phòng khách có ồn ào vui vẻ cỡ nào hắn cũng không qua góp vui mà nắm chắc lấy súng vẻ cảnh giác ngồi trước cửa, rõ ràng là đang canh chừng con tin Lý Hoán Hồng rồi. Thật không ngờ sau khi chúng có sự phân công rõ ràng lại nghiêm nghị như vậy.
Thiên Dưỡng Sinh đang định đánh từ xa, thì một tên bắt cóc đột nhiên đứng lên vẻ mặt vui mừng quát:
- Vừa đánh được có mấy tiếng mà đã thua mất năm triệu rồi, xem như lần này hành động bị chia làm đôi rồi, chúng mày đánh tiếp đi, tao đi xả bớt xui.
Ba tên bắt đồng bọn ngồi cùng bàn cười ha ha, cũng không thèm nhìn gã.
Tên bắt cóc này cầm lấy chai nước khoáng đi ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi duỗi lưng vặn người mở nước ra uống. Thiên Dưỡng Sinh biết đây là cơ hội hiếm có bèn ném về phía trước hai viên đá, tiếng động viên đá rơi xuống đất rất dễ gây sựu chú ý cho tên bắt cóc đang uống nước, gã vứt chai nước khoáng xuống đất, quay người rút súng rồi thăm dò phía trước.
Cách ba mét! Thiên Dưỡng Sinh nhảy chồm lên như báo săn, người chưa tới đã chĩa đao ra, bọn cướp cảm nhận được phía sau truyền đến sát khí. Trời sinh cảnh giác đã khiến gã quay đầu nhìn theo phản xạ có điều kiện, vừa lộ ra một bên cổ thì Hắc Đao đã đâm vào cổ họng của gã, máu tươi từ vết đao phun ra ùng ục ục.
Thiên Dưỡng Sinh nắm bắt đúng thời cơ, công kích bất ngờ mạnh mẽ khiến cho tên bắt cóc chưa kịp hét lên đã chết. Thân hình khôi ngô vạm vỡ dưới ánh mặt trời từ từ ngã xuống, trong ánh mắt còn ẩn chứa vẻ không cam lòng và sự đau khổ. Hành động không hề làm kinh động tới bất cứ ai trong phòng kể cả tên trông coi luôn giữ vẻ cảnh giác kia.
Thiên Dưỡng Sinh nhặt khẩu súng đầy đạn lên, trong lòng tính toán phía của bọn bắt cóc đồng thời cũng thử góc độ súng, đợi sau khi tất cả đều rõ như lòng bàn tay thì mới bước vào trong, anh biết đây là canh bạc sống chết nên bất cứ hành động và thời cơ đều không thể có sai xót nếu không Lý công tử khó mà bảo toàn được tính mạng.
Bọn cướp ở vị trí phía Đông Bắc dường như hơi chấn động, đây là chiếc đồng hồ mà chúng đã chỉnh giờ vừa ra bài vừa nhìn đồng hồ, thì thào tự nói nói:
- Anh Hào sao mà vẫn chưa quay lại chứ? Cũng không gọi điện, mười phút nữa đã là chín giờ rồi, hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Tên ở phía Tây Nam vẫn “kéo máy” trấn an hắn nói:
- Không sao đâu! Sóng to gió lớn anh Hào đã trải qua nhiều rồi, không xảy ra chuyện gì được đâu. Tao nghĩ chắc là do tiền nhiều quá nên xe đi chậm thôi, chờ một lúc là được mà, huống hồ Lý công tử ở trong tay chúng ta thì Lý Gia Thành không dám giở trò gì đâu.
Chính trong lúc này Thiên Dưỡng Sinh bước nhanh vào, không nói gì liền bắn cho tên canh cổng hai phát, sau khi hạ được tên chủ chốt này, họng súng lại điêu luyện lướt qua liên tục bắn về phía tên đánh bài bắn luôn ba tên bắt cóc vừa phản ứng cầm lấy súng chết luôn tại chỗ ngồi.
Tất cả hành động đều trong nháy mắt, trước sau không qua năm giây, bọn bắt cóc đến chết cũng không tin Thiên Dưỡng Sinh bắn súng lại nhanh tới như vậy. Một khẩu súng bắn trái bắn phải còn phải nhằm mục tiêu mà lại chỉ cầm năm giây, đây là tài bắn súng không thể tưởng tượng được. Chúng không hề biết một người ngay cả đao cũng rút hơn mười vạn lần thì hai tay sớm đã linh hoạt như thần rồi.
Nhìn những thi thể trên đất Thiên Dưỡng Sinh khẽ lắc đầu, rồi đi về phía cửa phòng. Bỗng nhiên khả năng cảnh giác khiến anh cảm nhận được sự nguy hiểm, vì sự an toàn Thiên Dưỡng Sinh ôm lấy thi thể của tên canh cửa chắn phía trước rồi tiến vào phòng. Trời đất chứng giám, đây là lựa chọn thông minh của anh ta.
Vì lưới mở cửa tiếng súng liền vang lên liên tục không ngớt, bất cứ ai cũng không ngờ bên trong lại còn có bọn cướp, hai tay gã cầm súng bắn không ngừng vào trong phòng, đây là phương pháp canh phòng đan xen của Trương Tử Hào khiến bất cứ người ứng cứu nào cũng đều lộ rõ vẻ khó khăn.
Đáng tiếc, gã không ngờ là người ứng cứu lại là Thiên Dưỡng Sinh, tên biến thái Thiên Dưỡng Sinh.
Sau khi bắn hết đạn tiếng súng dừng lại, bọn nổ súng định thần nhìn về phía vật thể bị mình bắn trúng tuyệt đối thì kinh hoàng không ngờ lại là người cùng hội, toàn thân ngây ra. Trong khoảnh khắc đó Thiên Dưỡng Sinh từ sau thi thể lướt qua, cả người và đao nhào về phía bọn cướp cầm súng.
Bọn cướp thấy Thiên Dưỡng Sinh nhào tới thì lập tức bừng tỉnh, đúng lúc đang định tay trái nhắm vào Lý Hoán Hồng tay phải thì nhằm vào Thiên Dưỡng Sinh, Hắc Đao đã nhanh hơn nửa nhịp như sao chổi lướt qua cổ bọn cướp, máu tươi lập tức văng ra cùng với cái đầu đang há hốc mồn lăn xuống đất, dựt dựt trên đất không ngừng.
Trải qua lần nguy hiểm này Thiên Dưỡng Sinh lại càng cẩn thận hơn, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bốn phía, sau khi xác định an toàn mới nhìn trong phòng ngoài mình đang đứng thì bên cạnh xác của tên bắt cóc còn có một người trẻ tuổi trên đầu ụp khăn đen, rõ ràng đó chính là con tin Lý Hoán Hồng.
Nhấc thanh Hắc Đao dính máu tươi Thiên Dưỡng Sinh hất khăn che đầu của người trẻ tuổi ra, còn lấy vật mềm nhét trong lỗ tai ra, lập tức khuôn mặt đẹp trai phong độ đầy khí chất lọt vào trong tầm mắt, thấyanh ta nhìn mình say mê rồi lại nhìn những thi thể trên đất bèn thản nhiên hỏi:
- Lý Đại thiếu gia phải không?
Người trẻ tuổi gật đầu, đáp lại:
- Lý Hoán Hồng!
Thiên Dưỡng Sinh vẫn không hề cười thậm chí không chút biểu lộ cảm xúc:
- Tôi tới cứu cậu.
Lý Hoán Hồng nhìn Thiên Dưỡng Sinh vài lượt, từ những hơi thở trên người hắn có thể đoán ra anh ta không phải là cảnh sát nhưng không cũng hề có bất cưa ác ý gì, lại thấy máu tươi đầy đất và bọn cướp người một nơi trong lòng thầm nhủ: Chẳng lẽ cha nhờ sát thủ tới cứu mình? Không thì làm sao có thể độc ác như vậy.
Thiên Dưỡng Sinh quay người bước ra ngoài, giọng điệu lạnh lung nói:
- Đi thôi!
Lý Hoán Hồng cười khổ nắn bóp cơ thể tê liệt của mình rồi vịn vào tường đứng lên chậm rãi còn chưa kịp bước vài bước thì ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp vẻ kinh hoàng xông vào, không đầu không đuôi hét:
- Không hay rồi, không hay rồi! Bên ngoài có rất nhiều người cầm súng vây tới, chúng ta bị bao vây rồi, xong rồi.
Thiên Dưỡng Sinh mặt không biến sắc, lạnh lung quát:
- Lo cái gì?
Lý Hoán Hồng nhìn về phía cô gái, không kìm được hét lên:
- Thư ký Lăng! Sao cô lại cũng ở đây vậy?
Nghe thấy câu hỏi và ánh mắt của Lý Hoán Hồng, Thư ký Lăng nghĩ tới mình là đồng lõa cung cấp bản đồ lối đi và hành trình thì khuôn mặt xinh đẹp liền trở lên nóng bừng khó chịu, trong thời gian ngắn cũng không biết trả lời thế nào chỉ biết trả lời nản tránh:
- Vừa lúc em đi cùng, Lý tổng, anh không sao chứ?
Lý Hoán Hồng là người thông minh, chỉ cân nhắc một chút thì biết ngay Thư ký Lăng có gì đó giấu mình thậm chí có khả năng tham gia vào hành động của bọn bắt cóc. Nhưng sao cô ta lại có thể ở cùng với người cứu mình chứ? Điều này dường như không hợp lý nhưng lúc này cũng không nên hỏi nhiều liền nói vào vấn đề vừa xong của cô:
- Bên ngoài vẫn còn bọn bắt cóc à?
Thư ký Lăng lắc đầu, kiên định nói:
- Không phải bọn bắt cóc hình như là sát thủ thì phải!
Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh và Lý Hoán Hồng hơi biến sắc.
Chính lúc này bên ngoài của đã vang lên tiếng bước chân, Thiên Dưỡng Sinh vội bước ra ngoài, tới phòng khách thì thấy bóng người từ ngoài bước vào còn chưa kịp nhìn xung quanh thì mấy khấu súng đã nhằm vào mình mà bắn. Vội tránh trước khi bọn chúng kịp bóp cò đồng thời đá cánh cửa phòng lên làm vật chắn tầm mắt của bọn sát thủ.
Bàng bàng bang! Mười mấy viên đạn bay thẳng tới cánh cửa lập tức đục vào mười mấy lỗ nhỏ.
Lúc này Thiên Dưỡng Sinh đã nhặt được mấy khẩu súng của bọn bắt cóc cài ở eo, Hắc Đao có lợi hại thế nào cũng không thể nào chống lại được với bao nhiêu viên đạn bắn tới như vậy, đó chính là hành vi tự đi tìm cái chết. Thiên Dưỡng sinh nổ mấy phát bắn lại, sau đó cũng không quên gọi về phía bọn Lý Hoán Hồng:
- Trốn vào trong phòng, nhặt lấy vũ khí tự phòng bị đi.
Lý Hoán Hồng là con nhà quyền quý nên rất có khí phách liền đưa tay kéo Thư ký Lăng về phía sau, bình tĩnh nói:
- Thư ký Lăng, tôi là đàn ông, đương nhiên phải bảo vệ phụ nữ nên bất luận là có vấn đề gì cô cứ nấp sau tôi là được rồi, nếu bọn địch muốn lấy mạng cô trừ phi là bước qua xác tôi trước đã.
Thư ký Lăng rưng rưng nước mắt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Lý Hoán Hồng ngăn lại, người thông minh như anh ta đương nhiên biết cô định nói gì, chậm rãi nói:
- Thư ký Lăng, có chuyện gì thì thoát được kiếp nạn lần này hẵng nói, chúng ta lui vào phòng trước rồi nói, không giúp gì được cho người ta thì cũng đừng làm hại người ta đúng không nào?
Thư ký Lăng gật đầu rồi nhặt khẩu súng dưới đất đưa cho Lý Hoán Hồng.
Lúc tiếng súng vang lên thì Sở Thiên cũng đã kịp tới làng chài Thiên Vọng, tiếng súng dày đặc như vây khiến hắn hồi hộp, chẳng lẽ trong lúc giải cứu xảy ra chuyện gì? Liền vội sờ điện thoại gọi cho Thiên Dưỡng Sinh, giọng nói có chút lo lắng:
- Dưỡng Sinh, thuận lợi cứu được Lý công tử không? Sao lại có tiếng súng chứ?
Thiên Dưỡng Sinh giống như Tiểu Mã Ca nắm lấy hai súng một bên cảnh giác nhìn về của bên cười khổ trả lời:
- Tôi cứu được Lý Hoán Hồng rồi nhưng không biết tại sao bên ngoài lại xuất hiện sát thủ, ít nhất cũng phải mấy chục người, đã bao vây toàn bộ văn phòng thủy sở rồi, có lẽ sau vài phút nữa sẽ tiến vào.
Bức màn bị kéo lên hơi lay động, Thiên Dưỡng Sinh giơ tay lên đã là hai phát.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Ngay lúc này mấy chiếc xe dừng ngay lại bên cạnh chiếu xe màu đen trong số đó trong chiếc xe bị trúng đạn là hai người trung tuổi, tên gầy nhìn chiếc xe đen không ý kiến gì cười cười:
- Thật không ngờ thằng tiểu tử đó lại dám tới nơi hẻo lánh này, thật đúng là trời giúp chúng ta rồi. Pháp Quan à, nhớ là giết chết chúng thì năm triệu sẽ là của các anh.
Người trung tuổi đang nói chuyện chính là Cao Vượng Hưng thiên vương của Đông Hưng hội, là người mà Triệu Bảo Khôn cực kỳ tín nhiệm. Ngoài việc gã dũng mãnh thiện chiến và có mưu kế ra thì cái tên của gã cũng có lợi thế rất lớn, sau khi Triệu Bảo Khôn lấy được hai mươi triệu của Hoắc gia thì gã lập tức cho Cao Vượng Hưng phụ trách công việc này, dùng năm triệu để tìm sát thủ hành động cũng là chủ ý của gã.
Trận chiến tại quán bar bị giết hơn trăm người đã lan truyền ra ngoài việc khiến Đông Hưng hội bị mất mặt thì nó cũng làm cho người của Đông Hưng hội càng thêm lo sợ, đến Triệu Bảo Khôn cũng cho rằng việc giết chết Sở Thiên cũng phải hi sinh mất không ít anh em nên dùng năm triệu để nhờ người giết Sở Thiên hộ mình còn tốt hơn là đưa anh em trong nhà đi nộp mạng.
Khi người của Đông Hưng hội phát hiện chiếc xe màu đen xuất hiện bèn lập tức trình báo cho Cao Vượng Hưng rồi báo nagy cho kẻ nhận năm triệu hoa hồng tổ chức Thiên Đình, đây là tấm lưới đã được căng sẵn từ lâu, người cầm đầu là tên Pháp Quan dũng mãnh, hắn là tên tội phạm sáu năm trước từ đại lục tới, làm mấy cú liền có tiền rồi thành lập bang sát thủ.
Nên giết chết Sở Thiên là nhiệm vụ lần này của tổ chức Thiên Đình!
Năm triệu cũng chính là thu nhập của bọn chúng!
Người được gọi là Pháp Quan cười nham hiểm, sau khi dừng lại mới đáp lại:
- Phiền anh nói với Bang chủ Triệu, tổ chức của chúng tôi đã nhận năm triệu tiền bên các anh thì cũng có khả năng bảo đảm sẽ loại bỏ cái gai trong mắt của các anh. Trong mắt Pháp Quan tôi thì tiền mới là đại ca.
Pháp Quan cần năm triệu nhưng càng cần lập uy.
Cao Vượng Hưng gật đầu, mặt nổi lên ý cười sâu không thể lường.
Pháp Quan lấy ra chiếc hộp sắt tinh xảo, lấy ra một điếu thuốc đặc biệt ném cho Cao Thế Lục, đang hút được mấy hơi thì nhớ ra cái gì đó nhíu mày hỏi:
- Người anh em, chỗ cảnh sát đều giải quyết rồi chứ? Không thì lại vào lúc then chốt lại nhảy vào làm hỏng hết chuyện, nếu như vậy thì ai cũng không thoát đâu.
Cao Vượng Hưng cầm bật lửa châm điếu thuốc, phì ra mấy hơi thuốc chậm rãi nói:
- Pháp Quan anh yên tâm, tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, với chỗ cảnh sát thì đơn giản ý mà, họ nói có thể cho chúng ta nửa tiếng, kéo dài hơn là không được đâu, khó tránh bị người khác nghi ngờ.
Pháp Quan đưa tay gạt bỏ tàn thuốc, nhìn cái đồng hồ Rolex trên tay thản nhiên nói:
- Nửa tiếng là đã đủ rồi, trước kia tôi cướp tiệm vàng cũng chỉ mất có hai phút, lần này tôi đưa tới đây đều là tinh binh mãnh tướng, đều là những người sẵn sàng cảm tử. Toàn là những người đến chết cũng không sợ thì việc giết chết tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay.
Pháp Quan vừa nói vừa đưa điếu thuốc đang cháy châm vào búc ảnh Sở Thiên.
Nảy sinh bất ngờ!
Sở Thiên cười khổ vội bảo Lão Yêu đi về hướng có tiếng súng nổ, hắn cũng không rõ mấy chục tên sát thủ lòi ra này là thần thánh phương nào.
Nhưng thấy bọn chúng ban ngày ban mặt lại dám xả súng thì biết ngay chúng đều là những kẻ liều mạng, cũng không hiểu tại sao ông trời lại thử thách mình như thế.
Lão Yêu vừa lái xe vừa hỏi:
- Chúng ta có cần gọi thêm cứu viện không?
Sở Thiên lắc đầu kiên quyết, bọn sát thủ đã dám nổ súng táo bạo thì có nghĩa là chúng có tổ chức, không chừng cảnh sát cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi, cho dù báo cảnh sát thì cũng mất thời gian tới đó thì sự việc đã xong rồi, nếu gọi anh Húc hoặc bộ đội Hongkong giúp đỡ thì ngoài việc thời gian không kịp ra thì còn liên quan tới cả việc giải quyết vụ bắt cóc của họ.
Dù sao việc Lý Hoán Hồng bị bắt cóc bất luận thế nào cũng không thể để lộ ra ngoài, danh dự của Lý gia quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của người dân thường. Tuy điều này thật buồn cười và thậm chí là vô liêm sỉ nhưng nó lại là sự thật đầy đau khổ, nên Sở Thiên quyết định dùng tốc độ nhanh nhất và tầm ảnh hưởng ít nhất để giải quyết việc này.
Chiếc xe lao nhanh như mũi tên về phía thủy sở, Sở Thiên từ trong xe cầm lấy mấy đồng xu, hắn biết phía trước nhất định sẽ có người cản trở nhưng hắn nhất định phải giết hết bọn sát thủ cản đường nếu không sẽ rơi vào trận chiến ác liệt. Chẳng sợ bọn sát thủ không thể đánh trúng được mình nhưng chỉ cần tìm được khe hở mà nổ súng thì mình khó mà thoát được.
Xe cách căn nhà chừng năm trăm mét!
Quả nhiên đúng như những dự đoán của Sở Thiên hai chiếc xe tải chắn ngang đường, con đường rộng tới ba mét cũng bị chặn đứng, mấy tến sát thủ lạnh lùng đứng canh gác thấy có xe tới thì lập tức trở lên cảnh giác, trong lúc kinh ngạc vội giơ súng lên quát:
- Tát máy dừng xe nếu không bọn tao bắn!
Sở dĩ chúng không lập tức nổ súng là vì sợ bắn không trúng để cho bọn Sở Thiên chạy thoát thì không biết ăn nói thế nào bèn muốn sau khi bọn họ xuống xe thì từ từ giải quyết. Hôm nay đã làm chuyện kinh thiên như vậy rồi thì giết thêm vài người cũng chẳng sao huống hồ Pháp Quan sớm đã hạ lệnh tất cả những ai chứng kiến đều giết không tha.
Của xe từ từ mở ra, mấy tên sát thủ bước tới.
Lão Yêu chui ra khỏi xe trước còn Sở Thiên thì cầm lấy lọ nước hoa trong xe rồi nằm nghiêng thân mình ném ra ngoài hét lớn:
- Bom!
Mấy tên sát thủ thấy có vật trên đất lăn tới lại nghe thấy có bom thì vội tránh về phía sau vài bước, cũng trong giây phút này trong tay Lão Yêu đã dương ra mấy chục cái đinh nhọn bay về phía mấy tên sát thủ, kình lục và sự sắc nhọn của đinh ngay lập tức cướp đi sự sống của bọn sát thủ.
Không có tiếng súng vang lên nên không kinh động tới bất cứ ai khác.
Lão Yêu bước lên trước nhặt súng của bọn chúng rồi vứt cho Sở Thiên hai khẩu.
Bọn sát thủ cho rằng mục tiêu đang ở trong văn phòng thủy sở nên chủ lựcc đều tiến đánh vào người đang trong căn nhà, hơn nữa những tay sát thủ do Pháp Quan bồi dưỡng đều là những tay súng dũng mãnh dựa vào sự chém giết hung hãn mà hoàn thành nhiệm vụ, còn về bố trí chu đáo chặt chẽ thì chỉ là thứ yếu nên Sở Thiên giải quyết được mấy tên ở vòng ngoài thì đã rất dễ dàng áp sát được vào chỗ xe của bọn Pháp Quan.
Khi còn cách năm mươi mét nữa thì Sở Thiên dừng lại.
Ánh mắt Sở Thiên lướt qua chiếc xe đen và mấy chiếc gần nó thì trong lòng lập tức hiểu ra bọn chúng không phải là giải quyết Lý công tử mà là lầm tưởng mình đang ở trong xe.
Bám theo đuôi để giết cho nên chúng không phải là người Đông Hưng hội thì cũng là người Hoắc gia, nhưng sao anh Húc lại không thông báo cho mình chứ?
Sở Thiên cũng không ngờ Cao Vượng Hưng đem theo sát thủ lần này không phải là người của Đông Hưng hội nên không hề gây sự chú ý cho bọn anh Húc, bọn họ đều chú ý vào nhũng hành động lớn của Đông Hưng hội và hành tung của Triệu Bảo Khôn về cơ bản là không ai để ý Cao Vượng Hưng làm cái gì, huống hồ tổ chức sát thủ của Pháp Quan cũng chỉ mới thành lập.
Trong xe rõ ràng là người chỉ huy nhưng vấn đề là xung quanh có những hai mươi tên sát thủ hộ vệ. Hơn nữa người người chằng chịt khó mà đánh vào cùng lúc, Sở Thiên khó xử lắc đầu, quay đầu nhìn Lão Yêu bốn khẩu súng trong tay họ có phần thắng rất lớn nhưng không thể nào giết chết được bọn sát thủ.
Chết tiệt! Nếu nhiều thêm vài người hoặc bọn chúng tập trung lại !
Tiếng súng phía trước vang lên.
Thiên Dưỡng Sinh dựa vào bốn năm khẩu súng và mấy viên đạn của bọn bắt cóc mà đã đánh lui được hai đợt tấn công của bọn sát thủ, bất luận là cửa chính hay cửa sổ đều đánh cho tan tành. May mà rèm cửa và cánh cửa tuy đã mục nhưng vẫn đủ để ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, nếu không xác định được vị trí của Thiên Dưỡng sinh rồi bên bắn bên xông vào thì chắc chắn xong đời.
Tiếng bước chận nậng nề từ ngoài vọng tới, Thiên Dưỡng Sinh vểnh tai lên nghe ngóng rồi vọt tới bên của sổ. Bỗng nhiên hai tên sát thủ đạp của vào, Thiên Dưỡng Sinh không phản ứng gì hết, lập tức phía sau lại có hai tên sát thủ, lúc này Thiên Dưỡng Sinh mới nhúc nhích súng trong tay nhằm vào hai tên sau cửa sổ liên tục bắn tới.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tên sát thủ tiến đến trước tiên không còn động đậy gì nữa, Thiên Dưỡng Sinh cười nhạt, tìm hai thi thể muốn mở đường hỏa lực cho mình, đúng là những tên sát thủ khờ khạo, hai lần xông vào đã khiến bọn sát thủ tổn thất hơn chục người, hy vọng chúng biết hấp thu sự dậy dỗ mà trở nên thông minh.
Tên sát thủ thông minh quả nhiên tới rồi, Thiên Dưỡng Sinh đứng ở vị trí thuận lợi thì có sát thủ từ cửa sổ và cửa lớn xông vào, Thiên Dưỡng Sinh giải quyết dứt khoát hai tên sát thủ cách anh ta còn xa rồi đến gần tên sát thủ nhảy từ cửa sổ vào vẫn đang thở dốc thì dùng Hắc đao đâm qua tim gã.
Lúc đó cửa chính lại có hai tên sát thủ nhảy vào, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh thì vội bóp cò. Thiên Dưỡng Sinh thấy bọn chúng thì đã nhanh hơn nửa nhịp, chuyển vị trí nhấc ngay thi thể của tên sát thủ gần đó lên để gã nhận lấy những viên đạn tử thần, rồi tay trái cầm súng bắn về hướng ngược lại nhằm thẳng vào hai tên sát thủ mới vừa nhảy vào.
Mấy tiếng súng vang lên hai tên sát thủ không kêu thảm nữa, ngã xuống nhưng không chết ngay lập tức. Thiên Dưỡng Sinh đập thi thể vào cửa chính “bang” một tiếng khiến cửa chính bị đập trở lại, lại tiếp tục ngăn lại góc nhìn của bọn sát thủ bên ngoài, sau đó tên sát thủ bị vứt lên trước mấy mét lại kêu lên, lại là hai tiếng thảm thiết rồi căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Cửa căn phòng đột nhiên khẽ mở, đầu Lý Hoán Hồng thò ra nhìn quanh, Thiên Dưỡng Sinh vội quát:
- Quay vào trong ngay.
Lý Hoán Hồng không nghe lời Thiên Dưỡng Sinh mà ngược lại bước thẳng từ trong phòng ra khẽ thở dài:
- Tôi không định giúp đỡ gì nhưng giờ đã tới thời khắc then chốt thì cũng cứ cho người vô dụng như tôi đây được dốc chút sức lực chứ? Càng huống hồ nếu anh chết rồi thì chúng tôi không thể sống được, có tôi giúp anh thì cho dù có thêm chút hy vọng cũng tốt rồi.
Thiên Dưỡng Sinh nhìn chằm chằm, tên thiếu gia nhà giàu có không chút biểu hiện gì vỗ vai anh ta thản nhiên đáp:
- Yên tâm đi, không thể chết được đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Hoán Hồng thiếu chút thì khiến Thiên Dưỡng Sinh hộc máu:
- Súng này bắn thế nào vậy?
Thiên Dưỡng Sinh thở dài bất dắc dĩ, thừa lúc trước khi sát thủ tiến công mạnh mẽ vội giải thích nhanh chóng cho Lý Hoán Hồng, cũng may tên thiếu gia này là người thông minh tuyệt đỉnh, không cần tốn nhiều công dạy là đã biết dùng rồi, điều này cũng khiến Thiên Dưỡng Sinh được chấn an đôi chút, nhưng cũng phải sắp xếp anh ta ở nơi an toàn nào đó.
Còn Thư ký Lăng trong phòng thì đang dựa vào tường suy nghĩ, gặp phải một phen ác liệt như vậy, những thi thể không đầu và máu tươi xung quanh đã không thể dọa được cô nữa, cô chỉ nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi kiếp nạn này và sau khi ra ngoài thì có kết cục thế nào. Tuy Sở Thiên đã cho cô hy vọng nhưng cô luôn cảm thấy không dễ dàng như thế.
Gió biển từ từ thổi qua làng chài Thiên Vọng, hương vị ẩm ướt lại càng khiến người ta thêm điên cuồng.
Pháp Quan từ xa thấy mãi không vào được thì khua tay gọi thân tín tới nói nhỏ. Một lát sau, tên sát thủ này mang theo mấy chục sát thủ cũng lúc tiến vào, mấy chục người hỏa lực tương hỗ khống chế cửa chính và cửa sổ, Pháp Quan đã hạ lệnh trong vòng mười phút phải tiến vào được và giết hết tất cả.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng súng khiến Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng liền đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện. Anh ta ngoái nhìn hai tấm cánh cửa sổ và cửa chính rồi lại cúi đầu nhìn mười mấy viên đạn có được, vẻ mặt dần trở lên nghiêm nghị nhưng ánh mắt không hề có sự lo lắng và khuất phục.
Càng trong hoàn cảnh ác liệt càng khiến anh ta dương lên ý chí ngất trời.
Sở Thiên từ xa cũng đoán ra bọn sát thủ muốn tấn công toàn diện nhưng nếu muốn cứu được bọn Thiên Dưỡng Sinh thì phải giải quyết được mấy chiếc xe chắn đường kia và cả hai mươi mấy tên sát thủ. Sau khi suy nghĩ quyết định tấn công, nếu không chỗ Thiên Dưỡng Sinh sẽ gặp phải nguy hiểm, bị mấy chục tay súng bắn giết thì khó mà ngăn cản được.
Sở Thiên vừa mở chốt bảo vệ đang định bắn thẳng tới hai tên sát thủ gần nhất thì đột nhiên bên cạnh triền núi có rung động, sắc mặt Sở Thiên biến đổi cho rằng có sát thủ mai phục bên đó vội quay họng ngắn về phía có tiếng động quát:
- Ai? Mau ra đi nếu không tao bắn.
Dưới sự uy hiếp của Sở Thiên hai tên mặt mũi nhem nhuốc đứng dậy, đang định nhìn kỹ thì phía sau họ lại xuất hiện hai người trong tay cũng là hai khẩu súng chỉ tới Sở Thiên, lúc Lão Yêu đang định phóng ra hàn đinh tên cùng súng bên trái thất thanh gọi:
- Ân nhân, sao anh lại ở đây?
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nhận ra đó là Hỏa Pháo.
Hỏa Pháo vội cất súng đi đẩy ngã luôn cả em trai bên cạnh thấp giọng nói:
- Đúng là ân nhân mà, còn chĩa súng vào anh ấy, cẩn thận tao quất chết mày.
Thổ Pháo vội cất súng, Hắc Thiết và Ách Chùy cũng buông tay xuống.
Sở Thiên thấy họ ướt như chuột lại thấy bọn họ mang theo đạn dược thì đoán ngay là bọn Hỏa Pháo buôn lậu mà có được nhưng giờ cũng không có thời gian mà tâm sự cùng họ quay đầu nhìn phía trước cười khổ nói:
- Giờ tôi không có thời gian giải thích với các cậu, anh em của tôi vẫn còn đang bị bọn sát thủ vây trong căn nhà kia và chờ chúng tôi tới cứu nữa.
- Hỏa Pháo, đợi sau khi tôi cứu được người thì tôi sẽ cùng cậu uống mấy chén.
Hỏa Pháo nghe được lời nói của Sở Thiên thì ngước nhìn bọn sát thủ cách đó hơn năm mươi mét và tiếng súng không ngớt, giận nói:
- Ân nhân, mấy bọn ranh con này lại dám bao vây anh em của ân nhân, bọn em sẽ thay ân nhân giết chúng để mấy tên sát thủ rác rưởi này biết sự lợi hại của chúng ta.
Sở Thiên đang định nói gì đó thỉ Hỏa Pháo đã phất mạnh tay:
- Các anh em, xong lên.
Mệnh lênh của Hỏa Pháo cũng có tác dụng, bon Ách Chùy và Thổ Pháo không nghi ngờ gì hết liền xách theo hai túi du lịch kéo khóa lấy vũ khí, hai khẩu súng tự động và tổng số trăm viên đạn thậm chí là mấy quả lựu đạn toát lên tử khí trong ánh nắng ấm áp.
Sở Thiên thiếu chút cũng bị dọa chết, bọn Hỏa Pháo cũng dũng mãnh qua đi? Hỏa lực so với cảnh sát Hongkong còn mạnh hơn.
Lão Yêu cũng sững sờ.
Bọn Hỏa Pháo lắp súng một cách điêu luyện, rồi nhét thêm đạn vào người giống như Thái Long bưu hãn trong phim rồi lập tức đứng dậy hỏi Sở Thiên:
- Ân nhân, anh nói xem giờ đánh thế nào đây?
Sở Thiên khẽ thở dài thản nhiên nói:
- Đánh trực tiếp.
Hỏa lực mạnh như thế, những tên sát thủ chặn đường chắc chắn sẽ chết.
Gió biển giống như lưỡi dao sắc xé ngang qua!
Thân thể cường tráng của bọn Hỏa Pháo càng nổi bật dưới ánh nắng ấm áp, trên hông Hắc Thiết và Hỏa Pháo đều treo lựu đạn, trong tay nắm chặt hai khẩu súng, Thổ Pháo và Ách Chuy ôm lấy súng tự động, trên người còn khoác một túi du lịch bên trong chứa mấy trăm viên đạn, so với năm đó đánh khắp hai đạo Hắc Bạch vô địch HongKong, kỳ binh tỉnh cảng.
Sở Thiên đương nhiên không thể để họ xông lên phía trước, tuy mình đã từng cứu bọn người Hỏa Pháo ở Trung Sơn nhưng nếu để cho bọn họ nơi nguy hiểm nhất thì lại không phải là tính cách của hắn. Sau khi vỗ vai Hỏa Pháo rồi liền đi về phía xe của bọn Pháp Quan hai tay cầm lấy súng sẵn sàng đợi bọn Lão Yêu bắt kịp.
Gần hai mươi tên nhạy bén canh gác nghe thấy tiếng bước chân trên đường, hai tên sát thủ lập tức nắm chặt lấy súng đi về hướng có tiếng động, thấy sự xuất hiện của bọn Sở Thiên vẫn chưa kịp nổ súng thì đã bị Sở Thiên bắn cho nát sọ, sau vài tiếng ‘bàng bàng bàng’ hai tên sát thủ ngã ầm xuống đất.
Tiếng súng ở khoảng cách gần không những khiến bọn sát thủ phản kích mà còn kinh động cả tới Pháp Quan và Cao Vượng Hưng, hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Thiên không chút kiêng nể cầm súng đi tới. Pháp Quan nhìn kỹ lại bức ảnh đã mục nát trong tay, thở ra kinh ngạc:
- Tên tiểu tử kia sao lại có thể ở phía sau? Nó không phải ở trong phòng à?
Cao Vượng Hưng cũng phát hiện tên tiểu tử phía sau mới là mục tiêu cần giết, thấy chiếc xe đen bên cạnh phản ứng rất nhanh biết mình đã bị sắp đặt vội hét to:
- Mẹ nó! Tên phía sau mới là thằng nhóc đó, mau cho người giết nó đi, giết chết nó! Pháp Quan gọi người đang bao vây gian nhà trở lại xử lý hắn.
Pháp Quan kéo cánh cửa chống đạn của xe xuống quát lớn về phía bọn sát thủ đang chờ đợi phản kích:
- Giết tên tiểu tử kia cho tao! Lập tức đánh điện cho thân tín phía trước để lại năm người áp chế mục tiêu trong căn nhà còn lại những người khác toàn bộ rút về cho tao, giết bọn mới đến cho tao.
Bọn sát thủ bao vây tấn công thủy sở đổ nát đã áp sát gần tới chân tường rồi, đúng lúc đang muốn một tiếng cổ vũ là sẽ tấn công vào phá tan căn nhà, thì nghe thấy mệnh lệnh lui về của Pháp Quan, tuy có chút không cam tâm nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh đưa các thành viên lui sau, chỉ lưu lại vài người giữ chân bọn Thiên Dưỡng Sinh, tấn công không vào được cũng cho thấy không thể xông ra.
Sở Thiên và Lão Yêu cầm chặt súng bắn liên tục, bọn Thổ Pháo vẫn nấp phía sau, Sở Thiên vốn tiến công mạnh mẽ mà lại lập tức thay đổi chiến thuật chuyển thành mạo hiểm chính là muốn thu hút bọn sát thủ đang tấn công vào căn nhà quay trở lại. Nếu không đợi mình giải quyết được hai mươi tên sát thủ trên đường xong thì tính mạng của bọn Thiên Dưỡng Sinh cũng khó mà bảo toàn được.
Bốn năm tên sát thủ bị Sở Thiên và Lão Yêu bắn cho không vào đầu thì cũng vào ngực.
Bị trúng đạn, khiến những tên sát thủ phía sau vô cùng khiếp sợ liền tạo sự che chắn, sau khi thở vài hơi thì giơ súng bắn trả đồng thời cũng hi vọng các anh em đang lui về sẽ tới kịp để bao vây, chúng không tin mấy khẩu súng lại có thể đối kháng được với mấy chục người.
Sở Thiên và Lão Yêu bắn hết đạn liền lui về phía sau, từ những âm thành ồn ào phía trước cũng đủ biết kế hoạch dẫn dụ của mình đã thành công.
Tốc độ của bọn sát thủ rất nhanh, mấy chục người rất nhanh đã kéo tới bên cạnh xe của Pháp Quan.
Người đông thế mạnh hỏa lực cũng lớn nên những tên sát thủ vốn tìm công sự che chắn cũng đứng cả lên, bắn tiến về chỗ quẹo mà Sở Thiên và Lão Yêu đã đứng, những viên đạn bắn ra liên tiếp khiến cho đá và cỏ cây tung bay khắp nơi.
Để bọn sát thủ không kiêng nể đuổi giết mình, Sở Thiên không hề quên biểu hiện giả vờ, sau khi để đạn bắn loạn xạ rồi lại bóp cò cho phát ra tiếng kêu ken két, sau đó mới vứt hai khẩu súng xuống đất, còn mắng một cách hung hăng:
- Hết đạn rồi! Lão Yêu mau gọi cứu viện.
Bọn sát thủ cười ha ha nói:
- Đạn của mày đã bắn hết rồi sao?
Sở Thiên bị đánh cho tơi bời khiến bọn sát thủ mừng rỡ như điên.
Pháp Quan lặng lẽ theo dõi tình huống qua kính kiểm tra, thấy bọn Sở Thiên bị đánh đến đầu cũng không dám ló ra thì cười vẻ đắc ý, vứt nửa điếu thuốc lá đặc biệt vứt xuống đất, đẩy cửa xe bước xuống quát:
- Nhất định không được để bọn chúng chạy đâu, ai có thể đánh vỡ đầu chúng thì thưởng hai trăm ngàn!
Cao Vượng Hưng cũng bước từ trong xe ra.
Mấy chục tên sát thủ cũng đã áp sát tới chỗ quẹo, sau khi thay xong đạn liền không cố kỵ chút nào đi tới, bọn chúng vẫn không hề biết chỗ quẹo này là chỗ quẹo sinh tử, cả người bước trên cỏ rõ ràng lọt vào tầm mắt không phải là bọn người Sở Thiên nhếch nhác chạy trốn mà là hai súng tự động và sáu khẩu súng lục.
Không có ai có thể hình dung ra cảm giác trong nháy mắt này của bọn chúng!
Tâm như tro tàn? Người như cây cỏ?
Không ai có thể biết được cảm nhận của chúng! Vì khi mà Sở Thiên nổ súng bắn tới đầu của bọn chúng thì súng tự động và súng ngắn của bọn Thổ Pháo cũng cùng lúc bắn ra những viên đạn chí mạng, thảm cảnh của mấy chục người trên đường bị hỏa lực mạnh bắn phá, tin rằng ai cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng máu tươi bay tứ tung, người nát, tiếng kêu thảm thiết liên hồi.
Trong mắt bọn Hỏa Pháo chỉ có bạn bè và kẻ địch, đối với bạn bè như sự ấm áp của mùa xuân còn với kẻ địch thì như lá thu vàng lặng lẽ rơi nên họ không có chút thương hại nào, vô số viên đạn được bắn ra từ trong họng súng sâu thẳm kéo ra tiếng rít bén nhọn bay qua không khí đầy hung tàn găm vào người vào đầu bọn sát thủ.
Sở Thiên bắn hết hộp đạn, trong lòng lại hiện qua một chút không đành lòng, đây so với ngộ sát thì không có khác biệt gì nhưng thực tế lại không cho phép mình không bắn tiếp, vì nhân từ với kẻ địch chính là chơi đùa với máu của anh em, lại càng không có trách nhiệm đối với tính mạng của bọn Hỏa Pháo.
Giang hồ, giang hồ hiểm ác, giang hồ sinh tồn!
Hắc Thiết vứt khẩu súng đã hết đạn, quay người với lấy lựu đạn ném tới.
Bùm một tiếng, bất luận là người đang đứng hay là thi thể đâng nằm đều bị sức mạnh của lựu đạn ném văng, máu tưới tung tóe, rất nhiều tảng đá lớn nứt toác ra té xuống vùi lấp bọn chúng.
Bọn Pháp Quan hoàn toàn bị chấn động tới bất tỉnh, trong tiếng kêu thảm thiết của bọn sát thủ lại nghe thấy tiếng súng hỏa thuật lốp bốp, tiếng đạn vù vù bay từ trên cao tới kéo theo tiếng kêu xé gió và phá tan bầu trời nắng đẹp, bắn cho những tên sát thủ vẫn còn sức lực và đang rên rỉ lăn trên đất.
Trong lúc bên ngoài tiếng súng nổ lớn, khóe miệng Thiên Dưỡng Sinh cũng nở nụ cười, anh ta biết Sở Thiên đã đưa người tới cứu mình, chỉ là không ngờ hỏa lực lại mạnh mẽ vậy. Trong lúc đó, anh ta cũng không chịu ngồi yên, dựa vào cửa sổ quan sát tình thế bên ngoài, năm tên áp chế căn nhà cũng vì tiếng súng nổ phía sau thấp thỏm lo lắng trong lòng hồi hộp đến việc cảnh giác cũng đứng chết lặng.
Thiên Dưỡng Sinh tính xong vị trí của năm tên sát thủ liền ngoắc tay về phía Lý Hoán Hồng, sau khi gọi hắn tới thì nói thầm:
- Thiếu gia nhà giàu, cậu bắn lung tung vài phát súng bên cửa trái để dụ sự chú ý của bọn địch, nhớ là bắn trúng hay không không quan trọng quan trọng là bảo vệ bản thân cậu nếu không diệt được bọn chúng thì cũng thua trận này.
Lý Hoán Hồng gật đầu, tuy có chút căng thẳng nhưng cũng bò được tới góc chết bên cửa sổ trái nổ vài phát lung tung.
Tiếng súng đã gây sự chú ý cho sát thủ.
Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp nhấc thi thể một tên sát thủ ném ra ngoài, mấy tên sát thủ bên ngoài cho rằng có người xông ra ngoài vội bắn vài phát vào thi thể, tài bắn súng tinh chuẩn, Thiên Dưỡng Sinh không chút biểu hiện lại một lần nữa vứt thi thể ra ngoài lại có mấy tiếng súng vang lên nhưng ai cũng cảm nhận được lòng người bắn súng không yên.
Sau khi liên tục ném ra năm sáu thi thể liền không có đạn bắn ra nữa, bọn sát thủ đã nhận ra đó là thi thể của người nhà thì không kiên nhẫn được, có tên sát thủ thâm chí còn đứng lên mắng:
- Có bản lĩnh thì ra đây, cứ chới cái trò trẻ con vậy, thật không đáng mặt đàn ông!
Đúng lúc đó, cửa sổ bên trái lại vang lên tiếng súng, cửa sổ bên phải vẫn ném ra hai thi thể, bọn sát thủ cơ bản không để ý tới những thi thể đó nữachir nhìm chằm chằm vào của sổ bên phải ai cũng không ngờ thi thể ngã ra đột nhiên cử động, Thiên Dưỡng Sinh lăn dưới đất bắn ra liên tiếp bốn phát.
Tiếng súng vang lên, theo đó là tiếng kêu thảm thiết!
Bốn gã sơ suất lập tức trúng đạn bỏ mạng, còn tên sát thủ phía xa không khỏi kinh ngạc, đang định tìm kiếm bóng dáng của Thiên Dưỡng Sinh, chưa kịp quay đầu thì Thiên Dưỡng Sinh đã áp tới trước mặt tên sát thủ, trong tay cầm Hắc Đao giản dị tự nhiên đâm như mãnh hổ trong rừng sâu lâu ngày.
Tuyệt đối linh hoạt và sắc bén!
Trong tình huống cận thân này căn bản không có chỗ để sử dụng súng, sát thủ chỉ còn cách giơ súng lên liều mạng, cùng với sự tức giận của Thiên Dưỡng Sinh, Hắc Đao chém cho người và súng bay khỏi, đầu xương vỡ vụn máu phun ra, tên sát thủ đến cơ hội kêu rên cũng không có mà đã chết.
Thiên Dưỡng Sinh lắng nghe không có động tĩnh gì nữa bèn chạy vào phòng.
Trận thảm chiến thật sự cũng đã khép màn.
Khói bụi tan hết, mấy chục tên sát thủ đã không còn động tĩnh gì nữa, thân thể tan thành mảnh nhỏ khắp nơi. Đến Pháp Quan và Cao Vượng Hưng cũng không dám tin, Cao Vượng Hưng cười khổ, buồn bã than thâm:
- Không sợ chết không có nghĩa là sẽ không chết.
Sở Thiên lãnh đạo bọn Hỏa Pháo bước qua thi thể bước thẳng tới chỗ bọn Pháp Quan, sau khi còn lại vài tên thân tín phản ứng lại vừa giơ súng lên liền bị Ách Chuy bắn vỡ đầu, năm viên đạn nhanh chuẩn dường như cùng lúc từ họng súng của hắn bắn ra, đến Sở Thiên cũng không thể không khen ngợi độ chuẩn xác của anh ta.
Thổ Pháo với sự phản kháng của bọn sát thủ vô cùng bất mãn, cầm lấy súng tự động lại bắn thêm vài viên, thi thể nằm dưới đất bị sức của đạn bắn vào nấc lên không ngừng co lên rúm xuống, sự hung mãnh và hống hách của hắn khiến Pháp Quan và Cao Vượng Hưng đang định rút súng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Pháp Quan cũng có xuất thân là tội phạm, nhưng sau khi có tiền liền trở nên kiêu hãnh, đối mặt với ánh mắt hung tàn của bọn họ liền cảm thấy mất đi uy thế thậm chí vì tính mạng của người thân mà trở lên lo lắng. Gã có chút hối hận, vì năm triệu mà lại tới đối phó với bọn Sở Thiên, thậm chí còn hối hận là mình đã tháo kính chống đạn của xe ra nếu không bây giờ có thể mượn xe này mà có đường sống.
Còn Cao Vượng Hưng thì lại đặt hy vọng của mình vào cảnh sát sắp tới.
Pháp Quan và Cao Vượng Hưng dường như cùng thở dài:
- Chúng tôi nhận thua rồi!
Hai người muốn lấy sự yếu đuối của mình để cầu cạnh đồng tình của Sở Thiên và nhờ đó tìm đường sống, ai biết Thổ Pháo lại không chút để tâm nào tới chúng mà cầm súng tự động bắn vào đùi hai tên này, một bên vẻ ác nghiệt lặng lẽ nhìn chúng kêu rên và máu chảy ra, một bên lấy đạn trong túi du lịch cài vào, miệng còn măng:
- Thua cái đít, cần chúng mày nhận thua à?
Hỏa Pháo hơi nhíu mày, giơ tay xoa đầu em trai, đau lòng quát:
- Đồ ngu, đạn không phải là tiền à? Tiết kiệm chút, đánh xong rồi lấy tiền đâu mà dùng? Quan trọng là mày nên hỏi xem ân nhân có muốn giữ lại mấy cái mạng này không. Vô tổ chức vô kỷ luật, tối nay đọc tam tự kinh nhé.
Sở Thiên có chút khó xử, những người này có màu sắc Thiên Triều quá nhưng lúc đó cũng không tiện nói gì, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi đi ngay nếu không cảnh sát mà đến thì phiền to.
Trận đấu kịch liệt hôm nay tất nhiên sẽ được xếp vào mười trận đấu súng lớn của Hongkong. Nghĩ tới đây bước lên vài bước tới trước mặt Pháp Quan nói:
- Chúng mày là ai?
Pháp Quan biết đám người này giết người không nương tay nên cũng không dám có chút đối kháng vội đáp:
- Tôi là Pháp Quan của tổ chức Thiên Đình, tên này là Cao Vượng Hưng là Thiên Vương của Đông Hưng hội, Đông Hưng hội phái anh ta tới giao dịch với chúng tôi, đưa cho chúng tôi năm triệu để giết các anh, à không chủ yếu là giết anh. Hành tung của chiếc xe đen cũng được Đông Hưng hội cung cấp.
Cao Vượng Hưng nhìm chằm chằm vào Sở Thiên, sau đó lại vẻ khinh thường nhìn Pháp Quan, rồi phỉ một tiếng thật mạnh.
Sở Thiên phất tay để Lão Yêu dẫn theo Thổ Pháo và Hắc Thiết đi cứu bọn Thiên Dưỡng Sinh rồi ngồi xuống nhìn Cao Vượng Hưng thản nhiên nói:
- Lại là Đông Hưng hội chúng mày, chẳng lẽ vẫn chết chưa đủ à? Thủ Đô, Trung Sơn, thật sự bất chấp thi thể đã nằm khắp nơi? Có phải thật sự muốn tao đánh cho thi thể của Triệu Bảo Khôn nát bét thì mới biết lui.
Cao Vượng Hưng kìm nén đau nhói cười dài, sau nhổ máu trong miệng ra thì nhìn Sở Thiên nói:
- Tiểu tử, đừng ngông cuồng, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, người của Đông Hưng hội làm sao giết hết được cho dù hôm nay ngươi giết chết Cao Vượng Hưng tao thì anh em Đông Hưng hội sẽ báo thù cho tao, có bản lĩnh thì cho tao môt nhát thoải mái!
Sở Thiên không cho ý kiến cười cười, không chút bận tâm hỏi:
- Đông Hưng hội chúng mày còn có âm mưu quỷ kế gì đây?
Hắn tin rằng Cao Vượng Hưng là bị Triệu Bảo Khôn sai phái người tới tìm sát thủ đối phó mình, điều đó có nghĩa gã chính là tâm phúc của Đông Hưng hội, ít ra cũng là thân tín của Triệu Bảo Khôn, nhất định biết được những bí mật khác.
Cao Vượng Hưng quay nghiêng đầu không trả lời.
Hỏa Pháo thấy Cao Vượng Hưng kiêu ngạo như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình bước lên đá vào vết thương của gã hai phát, cú đá mạnh khiến Cao Vượng Hưng lại kêu rên lên, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt oán hận, Hỏa Pháo lại giẫm lên đất mắng:
- Sắp chết đến nơi còn dám càn rỡ, tao sẽ lột da của mày!
Hỏa Pháo nói được làm được quay tay rút ra cái muỗng đâm vào vai Cao Vượng Hưng giống như đối với săn bắn thú già, phương pháp thuần thục cắm vào giữa thịt và xương. Tuy không bằng chiêu móc sừng linh dương của Lão Yêu nhưng cắt xương với thịt thì còn làm tốt. Khí thế của Cao Vượng Hưng trong lúc chịu khổ hình liền lập tức biến mất hiến, đau khổ cầu khẩn:
- Tao nói, tao nói.
Sở Thiên khua tay ra hiệu Hỏa Pháo dừng lại.
Hỏa Pháo rút muỗng ra, nhìn chằm chằm vào Cao Vượng Hưng đang nằm trên đất dường như luôn sẵn sang tiếp tục đông thủ.
Cao Vượng Hưng thấy ánh mắt như sói hoang này thì rung mình một cái, lớn tiếng nói:
- Hắc đạo Sở tài phán đưa ra lệnh ám sát đối với toàn bộ Soái quân! Đông Hưng hội nhận được thông báo nên Triệu bang chủ muốn mượn thanh thế của Hắc đạo Sở tài phán để thuyết phục các bang xã hội đen khác khai chiến, ám sát mày hoặc toàn bộ Soái quân.
Điều này khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc, chưa cần nói tới Hắc đạo Sở tài phán gì đó muốn đối phó mình, nếu bọn họ chỉ nghĩ ám sát mình thì không là gì nhưng nếu không để ý tới anh em trong Soái quân thì sẽ đặt anh em Soái quân vào tình thế nguy hiểm, điều này mình không thể nào cho phép xảy ra.
Sát ý xuất hiện, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Địa điểm và thời gian?
Cao Vượng Hưng trong lòng trở lên hoảng sợ vì mỗi ánh mắt mỗi hành động của Sở Thiên, ngay cả khi lặng thinh thì hơi thở lưu động trong người hắn cũng khiến người khác có một cảm giác sâu sắc giống như một ngon núi lửa bị băng tuyết bao phủ. Thực sự khiến người khác sợ hãi không yên, vội đáp:
- Mười giờ ba mươi phút tối, Tầng mười tám, Thiên An building.
Sở Thiên gật đầu, Hắc đạo Sở tài phán cái gì chứ, tối nay sẽ chém chúng trước!
Từ xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát nghe chói tai.
Một lát sau, Lão Yêu cũng đã đón bọn Thiên Dưỡng Sinh quay lại, Sở Thiên nhìn người thanh niên không quen, trên mặt không chút dụng tâm lau đi mấy vệt máu tươi. Sau khi đoán chắc đây là Lý Hoán Hồng nhìn thiện ý gật đầu với Thiên Dưỡng Sinh:
- Chắc chắn là không còn ai sống sót chứ?
Thiên Dưỡng Sinh mặt không lộ vẻ trả lời:
- Không có.
Lúc này Sở Thiên mới yên tâm liền nói:
- Cảnh sát sắp tới rồi, mọi người nhanh chóng lên xe chia ra rời đi, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu trực tiếp đưa người về.
Khi Lý Hoán Hồng đi về phía xe quay người đến bên cạnh Sở Thiên, cắn tai hắn nói khẽ:
- Nếu được thì để cô ấy sống.
Sở Thiên khẽ thở dài không trả lời phất tay để Thiên Dưỡng Sinh đưa Lý Hoán Hồng lên xe.
Sau khi Sở Thiên nhìn bọn Hỏa Pháo giọng điệu bình tĩnh nói:
- Hỏa Pháo, đưa anh em của cậu đi với tôi, Thư ký Lăng cô cũng đi luôn.
Hỏa Pháo gật đầu, phất tay bảo bọn Thổ Pháo lên xe, Thư ký Lăng hơi nghi ngờ nhưng cũng bước lên xe, Sở Thiên quay đầu nhìn Cao Vượng Hưng và Pháp Quan đúng lúc đang định nghĩ xem có nên cho chúng sống không thì thấy Cao Vượng Hưng nhìn tấm lưng Lý Hoán Hồng trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười.
Sắc mặt Sở thiên hơi biến, vỗ vai Hỏa Pháo, ánh mắt hất về phía Pháp Quan và Cao Vượng Hưng.
Hỏa Pháo lập tức hiểu ngay ý của Sở Thiên, bước lên vài bước cái muỗng không chút lưu tình đâm vào cổ họng chúng, sau khi máu tươi phun ra hai người sống trở thành hai thi thể. Cao Vượng Hưng không thể nào mà tưởng tượng được sự hiếu kỳ của mình với Lý Hoán Hồng lại là cái họa sát thân, Pháp Quan càng không hiểu sao phải chết trước.
Bọn Thiên Dưỡng Sinh nhanh chóng rời đi, Sở Thiên cũng dùng lực mạnh mở cửa xe tự mình ngồi vào vị trí lái xe cầm lấy bánh lái sau khi đạp ga thì đi thẳng tới địa bàn của anh Húc, nhiêm vụ cấp bách là đưa bọn Hỏa Pháo tới nơi ẩn nấp an toàn dù sao mức độ ảnh hưởng của trận chiến hôm nay cũng không thua kém gì với sự việc ở quán bar hôm trước.
Có lẽ cơ quan lập pháp lại trách cứ cảnh sát Hongkong vô dụng rồi.
Hai chiếc xe như mũi tên lao vút ra khỏi làng chài Thiên Vọng.
Làng chài Thiên Vọng sau trận chiến không còn an tường và yên lặng như trước kia, thay vào đó là thương đau và tràn ngập máu tươi.
Xem tiếp: Chương 532: Thừa Cơ Ném Đá