Đô Thị Thiếu Soái Chương 526 - 528: Trương Tử Hào
Chương trước: Chương 525: Điên Cuồng Cuối Cùng
Đêm khuya gió lạnh.
Mọi âm thanh đều không có chỉ còn lại cành khô làm bạn với cỏ cây trong gió.
Ba giờ sáng, ở nơi cách Xà Khẩu Thâm Quyến hai km có chiếc thuyền nhỏ đang chậm áp sát và hướng về phía hai ngọn đèn sáng trên bờ, bên bờ vài người nhảy ra trèo lên bờ không chút tiếng động, một lát sau, chiếc thuyền nhỏ dưới sự yểm hộ của màm đêm đen chạy về phía Hongkong, tiếng gầm nhẹ của môtơ có chút chói tai.
Lúc này Sở Thiên không hề buồn ngủ, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ của HongKong trầm tư suy nghĩ, nằm trên sô pha bên cạnh là Thư ký Lăng đã chìm vào giấc mộng đẹp, thân hình đầy đặn toát ra vẻ mê mẩn lòng người, đôi môi trắng bệch thỉnh thoảng lại mấp máy nhưng không cách nào biết đang nói cái gì.
Lúc tối, Trương Tử Hào gọi hai cú điện thoại, đầu tiên là hỏi xem Lý gia có bao nhiêu người làm và trong số đó có bao nhiêu nam, sau cùng là chẳng biết tại sao đi hỏi Lý gia ăn sáng vào lúc mấy giờ, dưới sự chỉ dẫn của Sở Thiên, Thư ký Lăng cũng chỉ đưa ra những trả lời đại khái để tránh vô ý khiến hắn nghi ngờ.
Trong buổi tối nay dường như ai cũng đứng ngồi không yên.
Gió đêm thình thoảng thổi qua cửa sổ, cái lạnh giết chết nhiệt độ cơ thể của hai người, Sở Thiên quay đầu nhìn Thư ký Lăng đã ngủ say liền cởi chiếc áo khoác trên người đắp lên người cô. Động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Thư ký Lăng tỉnh giấc, cô mở măt nhìn vài lượt rồi khẽ thở dài:
- Anh không ngủ à?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cúi người thêm nhiệt cho tách trà, quay người nhìn chăm chú vào bờ biển, thản nhiên nói:
- Tôi không biết sáng mai Trương Tử Hào sẽ có chiêu gì đây, nên tôi đành phải đưa ra dự định tệ nhất và phiền phức nhất, bất luận thế nào, tôi cũng nhất định cứu được Lý công tử, tính mạng của cậu ta rất quan trọng.
Thư ký Lăng xiết chặt áo trên người, nghe giọng của Sở Thiên rồi đáp lại:
- Anh Hào là người thông minh, là người cẩn thận nên anh ta cũng sẽ đưa ra kế hoạch tệ nhất, cho nên tôi nghĩ ngay mai sẽ là kết cục một mất một còn rồi, đúng rồi các anh còn chưa cho tôi biết, rốt cụộc các anh là ai?
Sở thiên bưng chén trà dường như không còn chút mùi vị nào lên, trước khi uống nói:
- Chúng tôi là xã hội đen.
Xã hội đen? Con mắt Thư ký Lăng đầy vẻ ngạc nhiên.
Đối với người sắp chết Sở Thiên thường rất kiên nhẫn, gật đầu đáp:
- Ở Lý gia và chỗ cảnh sát Trương Tử Hào đều có tai mắt nên dựa vào lực lượng của cảnh sát đi cứu Lý công tử rõ ràng là không thể được chỉ có hành động của xã hội đen mới không làm rút dây động rừng, mới có cơ hội tìm ra chỗ sơ hở của Trương Tử Hào và sát cạnh gã tới chết.
Thư ký Lăng nhìn cậu em trước mắt rồi khẽ thở dài mà không nói năng gì.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, ánh sáng mặt trời xé tan màn đêm thường rất đẹp.
Trên chiếc bàn ăn xa hoa của Lý gia ra bày ra các món điểm tâm đẹp đẽ, bàn to lớn chỉ có hai người ngồi, Sở Thiên múc đầy cháo tổ yến cho thư ký Lăng và đưa cho cô hai miếng sandwich, bánh mỳ được làm từ loại men đạc biệt bên trong kẹp chân giò hun khói của Yibiliya, thịt gà của Liesi, nấm, trứng chim cút Italy.
Bữa sáng trị giá nghìn đô la mỹ này là do Sở Thiên cố ý chuẩn bị cho Thư ký Lăng, đến phạm nhân bị tử hình trước khi lên đoạn đầu đài cũng có thịt có cá huống hồ Thư ký Lăng xinh đẹp như hoa này, nên trong khoảnh khắc mà Sở Thiên nhìn thấy Thư ký Lăng cắn miếng sandwich mang đến sự say sưa thì trong lòng cũng có chút an ủi.
Sáu giờ ba mươi sáng.
Điện thoại của Sở Thiên rung lên, có chút kinh ngạc cầm lấy nghe máy lại là giọng của anh Húc:
- Thiếu soái, anh em của Hắc Dạ hội tối qua đã thấy Trương Tử Hào xuất hiện ở cạnh cảng phía tây, rồi ngay sau đó đi vào Cửu Long và không biêt đi đâu nữa, có cần cho người tìm hắn về không?
Bờ biển phía Tây? Trong lòng Sở Thiên hơi rung động, chẳng lẽ lại là nơi giấu con tin? Nhưng việc này không thể cho nhiều người biết nên chỉ có thể trả lời:
- Anh Húc, không cần nữa đâu, em nghĩ rất nhanh nữa em có thể gặp anh ta rồi, tình hình bên anh thế nào rồi? Triệu Bảo Khôn có gây rối gì với Hắc Dạ hội không vậy?
Anh Húc cười vài tiếng, nhắc nhở đầy thiện ý nói:
- Mục đích hiện giờ của Triệu Bảo Khôn không phải là anh mà là Thiếu soái, anh có nghe tin đồn Đường Hoàng của Hoắc gia đã đưa cho chúng hai mươi triệu muốn Đông Hưng hội lấy mạng của Thiếu soái tại Hongkong, mà Triệu Bảo Khôn lại lấy từ đó ra năm trăm vạn để thưởng cho bất cứ ai giết được Thiếu soái.
Năm trăm vạn? Sở Thiên không nhịn được cười, thế cũng qua ít rồi chăng? Giá trị cái đầu của mình còn hơn tỉ cơ, nhưng việc trước mắt gấp hơn, cũng không đùa với anh Húc nữa, vội nói:
- Anh Húc, không nói với anh nữa, sáng nay em còn có việc phải giải quyết, những việc khác anh giúp em coi chừng là ok rồi.
Sau khi cúp máy Sở Thiên cắn miếng sandwich như có gì suy nghĩ hỏi Thư ký Lăng:
- Thư ký Lăng, cô có biết Trương Tử Hào có sản nghiệp gì ở cạnh bến cảng Tây Hải hay nghe qua hăn muốn thuê kho hàng ở đó không? Cô nghĩ kỹ lại xem, việc này với cả tôi và cô đều rất quan trọng.
Thư ký Lăng dừng ngay chiếc thìa trong tay lại, suy nghĩ giây lát vừa lúc định lắc đầu thì bỗng có ánh sáng lóe qua:
- Tôi từng nghe Trương Tử Hào nói muốn mua ca nô, thuận miệng hỏi gã mua ca nô làm gì anh ta nói đùa là dùng để nhập của trái phép giữa Hongkong và Đại Lục, chiếc ca nô đậu tại làng chai Thiên Vọng ở cảng Tây Hải, làng chài đã dời đi hết cơ bản không có ai hết.
Tất cả động tác đều dừng lại trong khoảng khắc Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Thư ký Lăng, trong mắt lóe lên ngôn ngữ khó hiểu rồi lập tức với vẻ trang nghiêm vẫy tay về phía cô đợi tới lúc cô vẻ mặt đầy nghi ngờ bước tới bên cạnh thì bỗng ôm mạnh cô vào lòng, điều này khiến Thư ký Lăng rối loạn không dám giãy dụa.
Sở Thiên ghé sát vào tai cô nói khẽ:
- Thư ký Lăng, cô nhớ rõ những lời tôi nói đây, đây chính là cơ hội sống sót của cô. Cô lập tức dẫn người của tôi tìm tới làng chài Thiên Vọng đó, tôi tin là Lý công tử rất có thể bị giấu ở đó, nhớ kỹ, nhất định phải tìm được, tìm được tới đó cô sẽ được tự do.
Thư ký Lăng bị Sở Thiên ôm eo thì có chút đỏ mặt nhưng với sự dũng mãnh và thủ đoạn của hắn thì vẫn không dám chống lại, vội gật đâu đáp lại:
- Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào mà, chỉ cần Lý công tử thực sự ở đó thì tôi đảm bảo sẽ tìm được người và bình an trở về, nhưng tôi thật sự được tự do sao?
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt bình thản nói:
- Thật là cô được tự do.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền buông Thư ký Lăng đang mặt đỏ tía ra, chỉ đồ ăn trên bàn bào cô ăn hết đi, phất tay bảo Thiên Dưỡng sinh đến gần và giao phó công việc cho anh ta, Thiên Dưỡng Sinh từ đầu chí cuối đều không chút biểu hiện gì, một lát sau, Thiên Dưỡng Sinh bèn dẫn Thư ký Lăng lên chiếc xe đen có rèm che, nhanh chóng chạy khỏi biệt thự Thiên Vận.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải màu trắng cũng đang tiến lên núi.
Sở Thiên thản nhiên ăn sáng, hắn đang đợi điện thoại của Trương Tử Hào hoặc là không mời mà tới, bất luận thế nào bến cảng Tây Hải cũng là đầu mối, cũng có thể tăng thêm phần thắng hơn nữa hắn cũng tin rằng chỉ cần trước khi Trương Tử Hào nhận được mười lăm tỷ tiền mặt thì tuyệt đối không có sai sót gì với Lý công tử, giờ phải xem tốc độ của ai nhanh hơn.
Bên ngoài tiếng kèn đồng vang lên, rồi lại cả tiếng hỗn tạp.
Lý Gia Thành thò đầu từ trên lầu ra, Sở Thiên cười để ông ta yên tâm, một lúc sau Sở Thiên thấy mười mấy người làm của Lý gia bị đuổi vào, trên mặt đều có vẻ hoảng sợ, phía sau còn đi theo ba tên đàn ông to khoe, sát khí đằng đằng đều cầm theo súng ngắn, người đi trước trực tiếp xông tới phía bàn ăn.
Người dẫn đầu là một người trung niên, diện mạo khôi ngô, xem ra cơ thể và gân bắp chắc chắn, đôi mắt đen lấp lánh có hồn của gã lộ rõ dũng khí vô tận, cái miệng của gã có thấy nhưng không rõ ràng vẻ mãn nguyện, cái cằm khổng lồ tăng thêm ấn tượng thân thiện mà không uy nghiêm.
Người trung niên chính là Trương Tử Hào, gã thấy trên bàn ăn chỉ có một mình Sở Thiên ăn trong lòng có chút kinh ngạc nhưng kinh nghiệm sóng gió nhiều gã không hề biểu lộ chút gì, khóe miệng nở một nụ cười kiêu hùng sau khi nhìn qua điểm tâm trên bàn rồi nói:
- Thịnh soạn quá đi, người anh em, Lý tiên sinh đâu rồi?
Sở Thiên dùng thìa lau miệng, thản nhiên nói:
- Trương Tử Hào?
Trương Tử Hào hơi kinh ngạc, nhìn Sở Thiên hồi lâu mới nói:
- Cậu là ai?
Sở Thiên có hứng thú nhìn Trương Tử Hào trong truyền thuyết, thật không ngờ một người thông minh gây án vô số vụ khi đứng trước mặt mình lại có vẻ bình thường nếu như không có khí chất kiêu hùng đặc biệt và đôi mắt cơ trí bán đứng fã thì mình cũng không dám khẳng định fã có phải là Trương tử Hào không nữa.
Người làm run rẩy bưng hai cốc cà phê ra, rồi lập tức lui về một góc của phòng khách.
Cà phê Lam Sơn phảng phất hương thơm, mùi hương đậm đặc và hấp dẫn. Sở Thiên nhẹ chỉ vào chỗ ngồi, thản nhiên nói:
- Tôi là người thân của Lý tiên sinh. Toàn quyền thay mặt ông ấy lo lắng xử lý chuyện tiền chuộc. Tuy nhiên mới sáng sớm đã nói chuyện tiền dường như có chút tục tằn rồi. Nhưng Trương Tử Hào, có can đảm uống ly cà phê với tôi không?
- Ha ha ha!
Trương Tử Hào cười phóng khoáng. Không chút do dự ngồi lên ghế. Nhìn chằm chằm Sở Thiên khen:
- Tiểu huynh đệ, tôi tung hoành giang hồ mười mấy năm. Sống chết mấy phen, lần đầu tiên có người hỏi tao có can đảm hay không, ngươi thực là có dũng khí. Vì điểm này tao sẽ uống với mày.
A Quyền và A Dũng kinh ngạc. Lên tiếng gần như cùng lúc:
- Anh Hào, đừng uống.
Trương Tử Hào lắc đầu cười, bình tĩnh nói:
- Không sao!
Lập tức bưng cà phê lên ngửa đầu uống cạn, sự can đảm hơn người hiện rõ, ngay cả Sở Thiên cũng không thể không ngưỡng mộ sự can đảm của gãm quả nhiên là loại người làm việc lớn. Chẳng trách dám bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản Lý gia, còn đưa ra giá trên trời mà bọn khủng bố cũng không dám hét.
Sau khi Trương Tử Hào uống cà phê xong liền châm một điếu thuốc, nhả khói ra, ngẩng đầu nhìn sương khói nồng nặc vây quanh ánh đèn lờ mờ chiếu xuống chầm chậm trôi trên khoảng không, càng ngàng càng khuếch tán, càng lúc càng mờ nhạt tiếp đó ngăn ra thành từng đốt liên tiếp, cuối cùng tiêu tan vào không khí.
Hút thuốc là cách đàn ông giải tỏa thăng trầm cuộc sống và là cách duy nhất giảm bớt căng thẳng. Không cần sự thấu hiểu của quá nhiều người. Cũng không cần tụ tập quá nhiều người, một người, một điếu thuốc, thường cũng có thể thay cho cho rất nhiều sự lo buồn. Ở trong sương khói mờ ảo thường có thể tìm được ý nghĩ thông suốt một số việc lo buồn, ví như sự xuất hiện của Sở Thiên.
A Quyền và A Dũng thì đổ mồ hôi đầy đầu, điều này khiến Sở Thiên rất ngạc nhiên.
Xong một điếu thuốc! Trương Tử Hào khẽ khom người dụi tắt đầu thuốc màu đỏ gỗ lim trong cái gạt tàn trên bàn. Lập tức bình tĩnh nhìn Sở Thiên nói:
- Mày không phải người thân của Lý tiên sinh, cũng không phải cảnh sát Hongkong, chẳng lẽ ngươi là viện binh đến từ Đại Lục? Nhưng viện binh như mày hình như quá trẻ một chút. Số người cũng quá ít.
Quả nhiên tư duy nhanh nhẹn! Ngón tay Sở Thiên nhẹ gõ lên bàn. Nói tán dương:
- Anh Hào có con mắt rất tốt, đúng là tôi từ Đại Lục tới, là thông ấp phạm do xã hội đen cùng với Hongkong phân ra. Khó được Lý tiên sinh để mắt đến tôi, nên tôi sẽ đem cả sự việc lặng lẽ đặt xuống. Không có yêu cầu gì khác, chỉ hi họng Lý công tử bình an về nhà ăn cơm!
Trương Tử Hào vẫn không chút kinh ngạc, nhấc chân lên đáp lại:
- Ra lăn lộn cũng chẳng dễ dàng, tiểu huynh đệ lại can đảm hơn người, Trương Tử Hào trước nay là nam tử hán lấy nghĩa khí làm đầu. Hôm nay gặp được người anh em đúng là duyên phận. Như vậy đi, Lý tiên sinh đồng ý cho tao mười lăm mặt trời, nhìn mặt tiểu huynh đệ tao để lại hai mặt trời cho tiểu huynh đệ uống trà thì thế nào?
Hai mặt trời chính là hai tỷ, đủ để thấy sự hào phóng của Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào có thể ra lăn lộn thành đạt nhanh chóng, ngoài suy nghĩ nhanh nhẹn và cẩn thận ra, nghĩa khí và hào phóng cũng là hai nhân tố. Sau mỗi lần hành động đều dựa vào thỏa hiệp trước đó mà chia tiền. Tuyệt không bí mật giữ riêng, trong đó hai người được đào tạo rõ ràng nhất chính là A Quyền và A Dũng bên cạnh gã.
Nhiều năm trước khi cướp được xe chở tiền. A Quyền bị thương ở chân không thể tham gia hành động, nhưng sau khi việc thành công, Trương Tử Hào vẫn cho gã theo định mức. Mà A Dũng trúng đạn lạc bị thương lúc cướp tiệm vàng, Trương Tử Hào cũng không từ bỏ gã. Tốn mấy triệu đô Hongkong lên tòa án cho gã, cuối cùng được tha. Bởi vậy khiến tất cả anh em đều quyết một lòng tháp tùng.
Sở Thiên nhẹ thở dài. Bất đắc dĩ cười khổ:
- Trương Tử Hào, anh quả thật là một nhân vật lớn, tôi cũng biết anh nói nghĩa khí và hào phóng. Mỗi lần hoàn thành việc lớn, ngay cả thổ địa công công cũng có thể chia chén canh nên tôi cũng tin tưởng thành ý để lại hai mặt trời. Nhưng làm sao tôi có thể tin sau khi anh nhận tiền sẽ thả người chứ?
Trương Tử Hào giơ điện thoại trong tay lên. Thản nhiên nói:
- Bắt cóc, chúng tao là chuyên nghiệp, lấy tiền không lấy mạng. Chỉ cần mười lăm mặt trời xuất hiện trước mặt tao, tao lập tức để các anh em thả người. Phải biết rằng, chúng tao cũng không muốn ngày ngày giữ lại Lý công tử. Bảo sâm vi cá đều ăn nghèo tao rồi, chỉ thiếu mỗi việc gọi mấy cô tiểu thư hầu hạ thôi.
Sở Thiên bưng cà phê lên uống từ từ. Thờ ơ nói:
- Tuy tôi đủ tin tưởng anh Hào lại có uy tín, nhưng cấp dưới nhất định không có tố chất cao được như thế. Anh Hào, hai tay trao đổi, một tay giao tiền một bên giao hàng! Mặt khác, hai mặt trời không đủ cho tôi uống trà, ít nhất phải là năm mặt trời. Tôi nghĩ với sự hào phóng của anh hẳn là không vấn đề gì chứ?
Trương Tử Hào nghe xong cười, nhưng không lên tiếng.
A Quyền nghe được lời nói của Sở Thiên giận tím mặt, móc súng lục ra tiến lên nhắm ngay đầu hắn. Hung tợn mắng:
- Mày là cái gì chứ? Dám nói vậy với anh Hào? Cho mày hai mặt trời đã là nể mặt lắm rồi, thiếu chút cho mày hai phát đạn rồi đó? Con đường đoạn hồn, mày tham quá là sẽ thâm đấy?
Sở Thiên lắc đầu, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng miệng gã. Ánh mắt ngưng kết sát khí nặng nề khiến A Quyền ngăn không được lui về phía sau, hiọng điệu quyết đoán lạnh như băng nói:
- Đừng có dùng súng chĩa vào đầu tôi, như vậy đạn sẽ bắn vào người anh. Anh nhất định phải tin lời tôi, nếu không anh đến gặp Diêm Vương rồi thế nào cũng sẽ hối hận.
A Quyền cảm thấy có chút mất mặt, thẹn quá hóa giận tiến lên vài bước quát:
- Ông không tin!
Sở Thiên nhẹ thở dài, tay phải cầm ly cà phê lập tức có lực. Cà phê bình thường nổi bắn lên gợn sóng, giống mũi tên nhọn đánh về phía con mắt A Quyền. A Quyền nghiêng đầu tránh theo phản xạ có điều kiện. Chính lúc này, tay trái Sở Thiên như sét quấn lấy cổ tay gã, dùng lực dưới vặn, tay A Quyền buông súng rơi tự do xuống.
Tay trái Sở Thiên buông A Quyền ra. Vừa lúc lấy được súng lục, sau đó quay miệng súng rất đẹp. Bắn hai phát vào chân trái A Quyền. Thản nhiên nói:
- Tôi nói rồi, anh phải tin lời tôi nói, anh cố tình không tin. Đúng là bi kịch!
Để thuận tiện hành động. Bọn Trương Tử Hào mang theo toàn súng cách âm. Cho nên hai tiếng súng không hề làm người giúp việc sợ. Nhưng tiếng gào của A Quyền thực sự khiến lòng người dựng lên. Lúc A Quyền đang gào thét thì ngã xuống đất. Nhưng để không làm mất mặt Trương Tử Hào, kêu mấy tiếng sau liền cứng rắn cắn răng chịu đựng. Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Sở Thiên.
Trương Tử Hào và A Dũng đều vô cùng kinh ngạc. Không ngờ được bản lĩnh Sở Thiên lại tinh xảo đến thế.
Nhưng đối với Trương Tử Hào mà nói. Càng là đối thủ mạnh càng khiến gã hứng thú. ‘Độc cô cầu bại’ cũng chỉ có loại người như hắn mới có thể hiểu được. Nghĩ đến đây, gã vẫy tay kêu A Dũng cầm máu cho A Quyền trước đã.
Sở Thiên vẫn không kinh sợ dựa trên ghế, ngay cả súng lúc giành được cũng để trên bàn, thản nhiên uống tiếp nửa ly cà phê còn lại. Hoàn toàn không quan tâm sự căm hờn của A Quyền, Biểu thị sự khinh thường miệt thị trên mặt, trong đầu thì tính xem bọn Thiên Dưỡng Sinh không biết có tìm được chỗ giấu con tin không?
Mặc dù Trương Tử Hào vì anh em bị thương mà tức giận. Nhưng hôm nay chủ yếu vẫn là vì mười lăm tỷ tiền chuộc mà đến. Chờ tiền tới tay rồi mới đối phó Sở Thiên cũng được. Vì thế ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc mày muốn thế nào? Lý tiên sinh có thành ý giao tiền không? Nếu không thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Sở Thiên cười không rõ ý kiến. Trả lời:
- Anh Hào. Nói thật. Mười lăm tỷ là thực sự có. Nhưng tôi không nhất định phải đưa cho các người. Như vậy đi, lấy hai mươi triệu làm phí vất vả. Hơn nữa vĩnh viễn không được đụng chạm người Lý gia nữa, sau đó cút càng xa càng tốt. Không được về Hongkong, thế nào?
Trương Tử Hào lại ngửa mặt lên trời cười to. Giơ tay quét hết chén đĩa trên bàn. Tay trái chống trên mặt bàn lãnh đạm nói với Sở Thiên:
- Hai mươi triệu? Tao tham gia tiệc tối từ thiện ở Pháp, quyên tặng cũng là hai mươi triệu. Tiểu tử, đừng có chơi trò gì nữa. Trong vòng mười lăm phút không thấy được mười lăm mặt trời, tao sẽ hạ lệnh giết con tin.
Sở Thiên biết hắn không phải nói đùa. Nhưng cũng hoàn toàn không sợ hãi trả lời:
- Giết con tin? Lý công tử có xảy ra chuyện gì. Trương Tử Hào anh có thể sống sót đi ra cửa chính sao? Đối với tôi mà nói, Lý công tử sống hay chết tôi không quan tâm. Vì nhiệm vụ của tôi là xử lý anh. Không quản mọi thủ đoạn xử lý anh.
Trương Tử Hào cười đầy ẩn ý. Đột nhiên kéo quần áo ra. Mười sáu căn liên tục giáo huấn, thuốc nổ bất ngờ đập vào mắt. Khiến đám người giúp việc đột nhiên cảm thấy bất an. Trương Tử Hào vỗ vỗ thuốc nổ trên người. Không cam lòng yếu thế đánh trả Sở Thiên:
- Tuy rằng bản lĩnh mày hơn người. Nhưng nhiều thuốc nổ như vậy trên người tao. Cũng không tin mày có thể giữ chân được Trương Tử Hào tao.
Ya! Không ngờ đeo thuốc nổ đến đòi tiền!
Những thứ này, một khi thuốc nổ bùng nổ lên, cũng đủ san bằng căn biệt thự.
Lúc này Sở Thiên mới nghĩ tới lúc Trương Tử Hào hút thuốc, A Quyền và A Dũng mồ hồi đầy người là vì thế. Nhìn số thuốc nổ kia, trong lòng Sở Thiên ca ngợi thủ đoạn và suy nghĩ của Trương Tử Hào. Lại càng thêm hiểu rõ, thuốc nổ trên người gã không chỉ để toàn thân trở ra. Cũng là lấy được một tỷ rưỡi trong tình thế bắt buộc.
Nhìn thấy Sở Thiên không nói gì. Trương Tử Hào biết nỗi sợ hãi thuốc nổ đã phát huy tác dụng. Giọng điệu bình tĩnh bổ sung:
- Mặc dù mày không quan tâm sự sống chết của Lý công tử. Nhưng muốn hạ tao cũng đâu có dễ như vậy. Trừ phi ngay cả mạng sống bản thân mày cũng không cần, chúng ta cùng đến chỗ chết, tan thành mây khói.
Sở Thiên cười khổ, dù cho bản thân thực không cần mạng, mgười trong đại sảnh này cũng cần mạng sống đấy. Càng không thể để liên lụy Lý Gia Thành, vì thế thở dài:
- Trương Tử Hào, thành thực mà nói, hiệp này mày thắng rồi đó. Mày mang mười lăm tỷ đi đi, nhưng có phí mạng hay không thì còn tùy vào bản lĩnh của mày rồi.
Mặt Trương Tử Hào không biến sắc, để A Dũng giúp đỡ A Quyền lái xe tải tới. Sau đó thản nhiên nói:
- Việc này không cần mày phải lo, đó là mạng sống của Trương Tử Hào tao. Mày yên tâm, sau khi nhận tiền tao lập tức thả Lý công tử. Nghìn vạn lần không nên bảo cảnh sát đến truy đuổi chúng tao. Nếu không thì chúng ta cùng đồng quy vu tận đấy, mau lấy tiền ra đi.
Trương Tử Hào lúc này đã thầm nghĩ quay về đưa Lý công tử trở lại Đại lục, dọa lừa Lý Gia Thành thêm năm trăm triệu nữa, ai bảo ông ta để cho Sở Thiên toàn quyền phụ trách lại còn đánh cho anh em gã bị thương. Không lấy chút phí bệnh viện và xả giận cho huynh đệ sao được chứ? Hơn nữa bây giờ Lý gia vẫn chưa báo cảnh sát, điều này khiến hắn trở thành có chút khinh cuồng.
Sở Thiên cười khẽ, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đem tiền ra. Bảy tám cái túi lớn màu đen căng phồng hiện ra. Trương Tử Hào giơ tay giật lấy hai túi kiểm tra tiền.
Sợ rằng Sở Thiên mưu mô gì đó khiến gã trắng tay. Giật tờ tiền nhìn thấy mặt màu xanh biếc, lo lắng trong lòng lập tức trở thành vui vẻ. Cầm lên cảm nhận kỹ càng tờ tiền.
Tay Sở Thiên không biết từ lúc nào đã cầm con dao ăn. Không chút để ý cắt ba miếng sandwich cho vào miệng.
Sau khi nuốt vào chậm rãi nói:
- Trương Tử Hào, tao khuyên mày không cần kiểm tra lại, tránh lãng phí thời gian của mọi người. Nhanh đem tiền đi thôi. Nhớ kỹ, phải đưa Lý công tử không bị tổn hại về Lý gia. Nếu không tao sẽ giết mày.
Trương Tử Hào là người cẩn thận, nghe thấy Sở Thiên vội vã thúc giục gã rời đi. Ngược lại quay đầu nhìn hắn, đáp lại đầy thâm ý:
- Hình như mày rất mong tao đi khỏi? Tao vốn không muốn đi nhanh như vậy. Tap muốn xem xét kiểm tra kỹ càng túi tiền. Ai biết được bên trong có bốc hơi hay không chứ?
Tuy rằng gã biết số tiền mặt này không có khả năng bốc hơi, vì dù sao Lý công tử còn trong tay mình.
Nhưng tính cách bẩm sinh đa nghi vẫn khiến gã cúi người bắt đầu mở từng túi tiền mặt. Lần này kéo ra chiếc túi màu đen, tự nhiên hắn liền sinh chút cảm giác bất an. Còn chưa kịp phản ứng, đinh lạnh đầy trời lập tức bắn tới. Một con dao vạch lên ánh sáng nhạt thoáng qua.
Máu tươi chảy ra, rực rỡ mà yêu dị!
Trương Tử Hào có chết cũng không tin bên trong túi lại có thể giấu được người. Nhưng sự thật rõ ràng lại bày trước mặt gã, lão yêu xuất hiện như ảo ảnh, hai đao lại bổ tới một cách chính xác. Trương Tử Hào đã bị thương cổ họng và bị bắn đinh lạnh, lại bị dao chém ngay trán. Sức sống còn lại lập tức tắt đi.
Khi gã sắp ngã xuống, Lão Yêu đưa tay ra đỡ lấy người Trương Tử Hào, khiến cho thuốc nổ trên người gã không mảy may bị động đến. Cùng lúc đó, Sở Thiên đang cắt bánh mì mắt bỗng nhiên lóe lên sắc lạnh, dao ăn như sao chổi chui qua cổ họng A Dũng, rồi xuyên tới đâm vào vách tường.
A Dũng bị đâm thủng cổ họng, súng lục trên tay đã nhắm ngay thuốc nổ trên người Trương Tử Hào, chỉ cần nổ súng là thuốc nổ nổ tung. Nhưng không còn sức lực bóp cò, cả người co lại như nữ thần tự do, lao xuống đất chết. Gã chết cũng không tin dao ăn của Sở Thiên lại nhanh đến thế, chính xác đến thế.
A Quyền được gã đỡ cũng ngã xuống đất theo, sau một lát khiếp sợ liền phản ứng lại.
Vẻ mặt bi phẫn đi nhặt súng lục của A Dũng, Bước không đến hai bước đã không thể bóp cò súng được nữa. Quay đầu nhìn lại, Sở Thiên đang giẫm bên chân không bị thương của gã, sức mạnh khiến gã không thể nhúc nhích.
Sở Thiên gỡ bỏ tất cả vũ khí của gã, chấc hắn lên ném trên bàn ăn, cho người giúp việc vào bếp lấy bao muối tới. Thản nhiên nói:
- Vị huynh đệ này, bọn Trương Tử Hào chết rồi, có hứng thú hợp tác hay không. Nói cho tao biết Lý công tử đang ở đâu? Tao sẽ cho mày kết cục tốt đẹp.
A Quyền tức giận lắc người, hô lên một cách điên rồ:
- Có bản lĩnh thì giết tao đi. Nói cho mày biết, lúc anh Hào tới đã sắp xếp xong rồi. Nếu trước chín giờ không đem tiền về hoặc không gọi điện thoại về báo thả người. Anh em của bọn tao sẽ thí con tin. Khiến cho Lý Gia Thành vĩnh viễn mất đi con trai.
Không ngờ Trương Tử Hào sắp xếp tinh vi như vậy, đường lui thế nào cũng nghĩ tới. Sở Thiên nhìn chằm chằm đồng hồ, bây giờ là tám giờ hai mươi phút. Nếu hỏi tung tích, có lẽ còn kịp giải cứu. Cúi người nhìn chằm chằm A Quyền nói:
- Tung tích Lý công tử? Nói cho mày biết. Tuy tao không thích dùng hình. Nhưng anh em của tao tuyệt không sợ.
A Quyền không ý kiến cười lạnh không ngừng, còn mang vài phần bi tráng quát:
- Đến đây, ra tay đi! Già rồi sóng to gió lớn gì mà chả từng trải qua. Có bản lĩnh thì giết tao đi, Ha ha ha. Chúng mày giết anh Hào rồi. Các anh em của anh Hào sẽ không tha cho chúng mày. Đến lúc đó mọi người dưới địa ngục gặp nhau vậy.
Sở Thiên nhẹ thở dài, đem muối ném cho Lão Yêu.
Lão Yêu đã tháo xong thuốc nổ bên ngoài đặt ở góc. Thấy Sở Thiên giao nhiệm vụ mới cho mình cũng không từ chối, cầm lấy muối và dao cắt thịt hướng về phía A Quyền kéo ra phía sau hoa viên. Sở Thiên thừa cơ hội này mở điện thoại gọi Thiên Dưỡng Sinh. Chậm rãi nói:
- Dưỡng Sinh, có điều kiện không? Trước chín giờ phải cứu được Lý công tử ra.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói không cảm xúc của Thiên Dưỡng Sinh:
- Còn ba chỗ phải đi điều tra. Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ sợ không đủ!
Sở Thiên tức thì cảm thấy áp lực kéo tới. Sau khi suy nghĩ nói:
- Bên em đã giải quyết xong, nhưng Trương Tử Hào và đồng bọn đã hẹn nhau rồi. Nếu trước chín giờ không đem tiền về hoặc không gọi điện về thả người, bọn chúng sẽ giết con tin. Như vậy đi, các anh tiếp tục tìm kiếm, Lão Yêu đang thẩm vấn miệng. Sau khi hỏi ra tin tức các anh trực tiếp cứu người.
Thiên Dưỡng Sinh trả lời rất nhanh:
- Được!
Thực ra trong lòng Sở Thiên cũng không có đáy, chỉ cần A Quyền tùy tiện nói dối chỗ nào đó, vậy thời gian sẽ bị kéo dài mà xảy ra kiếp nạn, hắn cảm giác bất an và lo lắng. Bỗng nhiên, ánh mắt nhìn thấy thi thể Trương tử Hào, Trong đầu xuất hiện ý nghĩ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Vội cúi xuống kiểm tra cẩn thận, kiểm tra cẩn thận toàn thân thì phát hiện ra điện thoại, còn có cọng cỏ đuôi chó.
Cỏ đuôi chó?
Sở Thiên lóe lên ý tưởng, nắm cỏ đuôi chó đi về hướng hoa viên. Lúc này Lão Yêu cũng thẩm vấn xong chùi tay đi ra. Nhìn thấy Sở Thiên vội mở miệng nói:
- Thiếu soái, tên kia rốt cuộc mở miệng. Gã nói Lý công tử bị nhốt ở đền thờ làng chài Thiên Vọng bờ biển Tây. Bên trong có ba người trông coi.
Đền thờ làng chài Thiên Vọng?
Sở Thiên cười lạnh vài tiếng, còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại lại vang lên. Nhấn nghe liền truyền đến giọng nói Thiên Dưỡng Sinh:
- Thiếu soái. Cả hôm nay tìm nhà bỏ hoang của làng chài cũng đi khắp rồi. Thư ký Lăng nói cứ đến đền thờ làng chài. Nhưng hai hướng đó ngược nhau.
Sở Thiên không chút lựa chọn trả lời:
- Dưỡng Sinh, chờ em hai phút xác định địa điểm cuối cùng!
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền dẫn lão yêu đi vào phòng lưu trữ. A Quyền bị cột chặt vào trụ, cẻ mặt cực kỳ tiều tụy, hẳn là chịu không ít khổ đau. Gã thấy Lão Yêu tiến đến lập tức lộ ánh mắt sợ hãi, hoảng sợ hô:
- Mày. Mày muốn gì chứ? Tao đã nói cho chúng mày biết địa điểm rồi. Hứa sẽ không tra tấn tao nữa rồi!
Sở Thiên không ngừng cười lanh, tiến lên trước vài bước ánh mắt như dao nhìn chằm chằm A Quyền:
- Đền thờ làng chài? Mày tưởng chúng tao ngu ngốc thật sao? Nói cho mày biết, muốn lừa dối đến cùng đâu dễ như thế. Chúng tao đã tìm được điạ điểm nhốt con tin rồi. Ngay tại trụ sở làm việc bị vứt bỏ của làng chài Thiên Vọng.
Ánh mắt A Quyền lướt qua khiếp sợ, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Lắc đầu nói:
- Ở đền thờ. Ở đền thờ!
Sở Thiên không nói gì, xoay người đi ra cửa. Hắn đã xác nhận được.
Lão yêu thì rút ra dao chặt thịt. Đi đến bên người A Quyền đâm vào ngực gã.
Tám giờ ba mươi lăm phút! Sở Thiên nhìn thời gian, đi nhanh hướng đến biệt thự chính. Lấy ra điện thoại báo cho Thiên Dưỡng Sinh biết. Liên tiếp dặn dò:
- Dưỡng Sinh, toàn bộ đến văn phòng thủy sở, bên trong có ít nhất bốn năm tên cướp, hơn nữa đều có súng, anh cần phải làm việc cẩn thận.
Thiên Dưỡng Sinh giẫm vào chân ga, đáp lại nói:
- Hiểu!
Còn chưa vào đại sảnh, Lão Yêu đã theo tới. Sắc mặt có chút xấu hổ. Nhưng vẫn không hiểu hỏi:
- Thiếu soái, lão yêu làm việc bất lực, thiếu chút nữa bị tên kia lừa qua mặt rồi, thật là đáng chết. Nhưng tôi có chút hiếu kỳ, cậu làm sao biết con tin ở văn phòng thủy sở?
Trong tay Sở Thiên cầm lên cỏ đuôi chó, thản nhiên nói:
- Đền thờ là nơi quan trọng của người ta, bất kể thôn dân có rút đi nơi nào đều sẽ có người quay về bái tế dọn dẹp, huống chi mấy ngày nữa là tất niên rồi. Anh nói đền thờ kia có thể có cỏ đuôi chó sống sao? Đáp án tất nhiên là không rồi, cho nên em vừa rồi nói dối tên kia, từ ánh mắt gã lại có thể chứng thực.
Lão Yêu bừng tỉnh ngộ gật đầu.
Sau khi vào đại sảnh, Sở Thiên phất tay cho người giúp việc Lý gia tụ tập lại, còn cho người mời Lý tiên sinh xuống. Sau khi cung kính ân cần thăm hỏi, cười nói:
- Lý tiên sinh, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Người của chúng ta rất nhanh sẽ đón Lý công tử về. Người dù sao cũng không nên lo lắng.
Lý Gia Thành gật đầu, ông ta từ đầu đến cuối nhìn khí phách của Sở Thiên. Đối với hắn, tính toán và thủ đoạn đều là khâm phục cực kỳ. Bởi vậy đối với người thanh niên này càng thêm tín nhiệm, vì thế mở miệng đáp lại:
- Sở Thiên, việc cậu làm ta yên tâm. Ta tin tưởng cậu có thể cứu Hoán Hồng. Nhưng hình như cậu có điều muốn nói?
Sở Thiên khẽ cười khổ, Lý Gia Thành quan sát quả nhiên ghê gớm. Vì thế cũng không kiêng kị gì, chậm rãi mở miệng:
- Lý tiên sinh, tôi nhận được lệnh, cam đoan việc này giải quyết nhẹ nhàng. Cho nên tôi phải khiến những người liên quan này giữ bí mật mãi mãi. Nhưng người giúp việc ở đại sảnh đều là người của Lý tiên sinh. Không biết bọn họ có thể giữ bí mật không?
Đây chính là đem sự sống chết của người giúp việc giao cho Lý Gia Thành!
Lý Gia Thành tự nhiên biết ý của Sở Thiên, nếu họ không thể giữ bí mật vậy sẽ chết. Bởi người chết vĩnh viễn sẽ không thể tiết lộ bí mật. Nghĩ đến đây, ông ta nhìn toàn bộ mọi người vài lần. Sau khi suy nghĩ nói:
- Sở Thiên, cậu yên tâm. Bọn họ đi theo Lý gia nhiều năm như vậy, tất cả đều như người thân. Họ sẽ không tiết lộ bí mật!
Trong lòng Sở Thiên hạ xuống tảng đá, cuối cùng không phải mình giết uổng người rồi.
Vì thế Sở Thiên duỗi lưng một cái, từ đáy lòng cười nói:
- Lý tiên sinh, nơi này tạm thời giao cho ông dọn dẹp, tôi tự mình đi đưa công tử trở về.
Lý Gia Thành cũng cười cười. Vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Được! Chờ mọi về say luôn thể!
Không ai ngờ, trận bắn nhau kinh hoàng Hongkong đã mở màn.
Cách bờ biển tây hai hải lý, một con thuyền nhỏ phiêu đãng.
Trên thuyền ngồi mấy người bọn Hỏa Pháo, đang dùng sức đưa tay như mái chèo khua cho thuyền nhỏ di chuyển về phía trước. Mỗi người đều lặng lẽ có vẻ kinh sợ tiều tụy không chịu nổi, chỉ có cách dùng nước ngọt giải cơn khát để tăng chút tinh thần.
Thổ Pháo nhìn bờ biển như gần mà xa, uể oải nói:
- Anh, chúng ta tìm cũng bốn năm canh giờ rồi! Cũng đi đến cái đầu rắn. Thuyền khỉ mục nát còn muốn tăng giá nửa đường, làm như chúng ta dễ bắt nạt vậy đó. Nếu không đi hắn ngồi đó mà lên giá. Già rồi cũng như một bình xăng cũ thôi.
Hắc Thiết cười khổ bổ sung:
- Mày còn đưa gã vào hải lý đó. Khiến chúng ta lạc phương hướng mất.
Hỏa Pháo liếm đầu lưỡi. An ủi nói:
- Không sao, sắp tới rồi. Tới Hongkong chúng ta sẽ ăn ngon uống sướng được rồi!
Ách Chuy thở ra mấy hơi. Tiếp tục vùi đầu chèo thuyền.
Xem tiếp: Chương 529 - 531: Đấu Súng