Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 477-2: Thân Thủ Tinh Xảo

Chương trước: Chương 477-1: Phương Án Trừng Phạt



Trong giây lát mắt bị bịt lại, Long Thái ghi nhớ trong đầu vị trí của Sở Thiên.

Súng trên tay lão giơ lên nhắm vào vị trí ban nãy của Sở Thiên. Khóe miệng Long Thái khẽ giật giật, nụ cười âm hiểm vừa nở ra cũng là lúc lão bóp cò súng. “Pằng, pằng, pằng” ba phát đạn liền bay về phía Sở Thiên. Sau đó, họng súng lại chếch về phía đội viên Huyết Thứ bên trái. “Pằng, pằng, pằng” ba phát đạn nữa được bắn ra.

Long Thái có lý do để tin tưởng. Sáu phát súng này được bắn ra, cho dù Sở Thiên có tin vào thần thánh phương nào cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, hoàn toàn không thể giải cứu cho người khác. Sở Thiên biết thời điểm thử thách đã tới rồi, toàn thân thả lỏng, hai cánh tay tràn đầy năng lượng, bước lên trước vài bước đón đạn. Cây mã tấu trên tay hắn lấp lánh ánh hào quang xán lạn, vung vùn vụt về phía các viên đạn.

“Keng, keng keng”. Tiếng đụng chạm vang lên. Ba phát đạn bị chém rớt xuống đất. Cùng lúc đó, vai Sở Thiên rung rung. Cả người hắn nhanh như chớp đuổi theo ba viên đạn được bắn ra sau đó. Hắn phát hiện vẫn bị chậm nửa nhịp. Vì thế, khi vừa đánh rơi một viên đạn, hắn liền phóng cây mã tấu ra. Cây mã tấu mang nội lực lớn ép hai đội viên Huyết Thứ lùi lại sau hai bước. Gần như cùng lúc đó, hai viên đạn sượt qua cánh tay đội viên Huyết Thứ.

Mọi người đứng quan sát chung quanh gần như đã chết lặng vì khiếp sợ.

Long Thái thấy xung quanh im lặng như tờ, không kiềm nén nổi giật tấm vải đỏ xuống. Lão kinh sợ ngơ ngẩn nhìn tình cảnh trước mắt. Tuy rằng không được chứng kiến tận mắt cảnh tưởng kinh tâm động phách vừa rồi. Nhưng bọn Sở Thiên vẫn còn sống sờ sờ đã chứng minh những suy tính vừa rồi của lão đều là vô ích. Lão bắt đầu nghĩ mười một viên đạn còn lại có cần thiết phải bắn nữa không.

Bước vài bước lên trước để về lại chỗ cũ, cây mã tấu đã có vài vết thủng, vẫn không buông tha ngạo nghễ đối mặt với Long Thái, ánh mắt Sở Thiên rất bình lặng, hắn nhàn nhạt nói:

- Tư lệnh Long, tiếp tục đi. Ông có thể bắn tất cả các viên đạn còn lại cùng một lúc.

Câu nói này được nói ra hết sức bình thản, nhưng từng lời trong đó lại như đang ngông cuồng trêu tức.

Cô gái bên cạnh Long Thái nhìn kẻ từng bị cô ta ghét là Sở Thiên, chợt cảm thấy tim đập thình thịch.

Mắt Long Thái đảo quanh vài vòng. Lão bỗng ha hả cười lớn, ném khẩu súng trong tay xuống đất, bước lên trước vài bước, vỗ vai Sở Thiên nói:

- Anh hùng xuất thiếu niên, đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Tiểu huynh đệ, với khí thế chém rơi đạn của cậu, đi tới đâu cậu cũng là vô địch thiên hạ. Long Thái cũng không phải kẻ đần. Mấy viên đạn cuối có bắn cũng thế thôi.

Sở Thiên trong lòng khẽ thở phào.

May mà lão ta không bắn nốt mười mấy phát cuối. Nếu không như vậy, không phải là có vài người chết thì bản thân hắn cũng sẽ mệt hộc máu. Cần phải biết rằng, đối mặt với đạn súng có thể giết ta bất cứ lúc nào, việc tập trung tinh thần cao độ và chặn đánh vừa rồi đã tiêu hao quá nửa tinh lực và thể lực của hắn.

Mặt Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cũng lộ vẻ tươi cười. Cận Vệ quân của Sa gia thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Sở Thiên. Chỉ có Sa Thành có vẻ hơi bất an. Tới lúc này lão mới hoàn toàn biết thế nào là sức dũng mãnh của Sở Thiên. Trong lòng lão bắt đầu lo lắng việc hợp tác với Nặc Đính liệu có bị đứt gánh trong tay Sở Thiên hay không. Nghĩ tới đây, lão hút một hơi xì gà thật mạnh.

Long Thái dùng tư thế cao thượng ném khẩu súng đi, nói xong những lời xã giao kia, một chút thành khẩn hiếm có lộ trên bộ mặt béo của lão. Lão chợt nói sang chuyện khác:

- Tiểu huynh đệ, có thời gian rảnh rỗi tới khu vực phòng thủ đóng quân của tôi chơi một lát không? Bên đó, tôi đang thiếu một Huấn luyện viên trưởng. Không biết cậu có hứng thú hay không? Về phần điều kiện thì tùy cậu đưa ra, Long Thái đều sẽ đáp ứng hết.

Sở Thiên lại một lần nữa trở thành tiêu điểm.

Sở Thiên hơi sửng sốt, biết đây là Long Thái đang có ý lôi kéo mình, dùng vị trí Huấn luyện viên trưởng để dụ dỗ. Hơn nữa, những lời này lại còn được nói ra trước mặt bao người. Cho dù hắn có từ chối thì cũng sẽ khiến Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cảm thấy giá trị của hắn quá lớn, khiến trong lòng bọn họ cảnh giác mà nảy sinh tâm lý không dùng được ắt phải giết. Vậy mới biết độ nham hiểm của Long Thái đã được dày công tôi luyện.

Sở Thiên nở nụ cười bất cần đời, nhìn sang cô gái bên cạnh Long Thái, nhàn nhạt nói:

- Nếu tôi muốn người phụ nữ của Tư lệnh Long, ông cũng chịu ư?

Long Thái biến sắc mặt, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, đưa tay đẩy cô gái trong lòng về phía Sở Thiên, cười ha hả nói:

- Tiểu huynh đệ thích thì cứ việc cầm đi mà hưởng thụ. Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Nếu tiểu huynh đệ đồng ý đảm nhiệm chức vụ Huấn luyện viên trưởng cho quân chiếm đóng, tất cả phụ nữ trong địa bàn khu vực phòng thủ, chỉ cần cậu vừa mắt, cứ việc lấy đi.

Cô gái nhỏ xinh xắn nghiêng ngả, lảo đảo xô tới bên cạnh Sở Thiên, trên mặt không có chút nào là không hài lòng. Đàn ông thích thay đổi phụ nữ có khẩu vị khác nhau. Tại sao phụ nữ lại không được có tâm lý như vậy nhỉ? Hơn nữa còn là loại đàn ông dũng mãnh như Sở Thiên. Đối với cô ta mà nói, như vậy là đã chiếm được tiện nghi rồi.

Lời nói của Long Thái, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy rất bùi tai. Nhưng lọt vào tai Sở Thiên, hắn thấy sởn tóc gáy. Người này chẳng những có bản lĩnh đả xà tùy côn thượng (Kẻ bị công kích như con rắn, giỏi về cách dùng mánh khóe thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết) cao cường. Lão còn là kẻ ích kỷ thậm chí kinh khủng đến độ vì lợi ích bản thân có thể bán đứng tất cả. Ngay cả đối với người phụ nữ bên cạnh cũng nói bỏ là bỏ. Nếu hắn tới đảm nhiệm chức Huấn luyện viên của Quân chiếm đóng thật, chỉ sợ lợi dụng xong cũng sẽ bị lão tìm cơ hội giết chết.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên cười khổ, dẫn cô gái kia trả về bên cạnh Long Thái, lắc đầu nói:

- Không giấu gì Tư lệnh Long, vài ngày nữa là tôi đã về Thiên Triều rồi. Hơn nữa tôi đã quen hành vân lưu hạc, khó lòng thích nghi được với khuôn phép quy tắc quân đội. Vì thế khó mà đảm nhiệm chức Huấn luyện viên trưởng quân chiếm đóng của ông. Xin Tư lệnh hãy mời người tài khác. Một lần nữa cảm ơn ý tốt của ông.

Long Thái thấy Sở Thiên cự tuyệt cũng không thất vọng gì nhiều. Nếu Sở Thiên quả thật là kẻ thấy lợi quên nghĩa thì đã không được làm khách quý của Sa Khôn. Vì thế, lão sang sảng cười vài tiếng, chậm rãi nói:

- Thật không ngờ, tôi cũng không ép nữa. Nhưng Quân chiếm đóng hoan nghênh cậu gia nhập bất cứ lúc nào.

Nói tới đây, Long Thái quay đầu nhìn Sa Khôn, nói:

- Sa tiên sinh, cảm ơn! Cảm ơn đã cho tôi cơ hội khảo sát Cận Vệ quân của các ông. Mặc dù đều là tinh binh tài tướng, nhưng trong mắt tôi, Sở Thiên mới thật sự là tinh nhuệ.

Sa Khôn thầm chửi Long Thái lại giở trò khích bác ly gián, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh đáp:

- Cảm ơn Tư lệnh đã khích lệ.

Long Thái nhìn chung quanh vài lần, đầy thâm ý mà nói:

- Đến nơi đây của Sa tiên sinh, được ăn, được uống, được xem đã đủ cả. Giờ là lúc phải trở về Phòng khu Quân chiếm đóng. Không thì bộ hạ sẽ cho là tôi bị mất tích ở chỗ Sa tiên sinh. Chúng lại báo cáo lên chính phủ Tam Giác Vàng, khiến chiến sự nổi lên tứ phía thì không hay. Còn mấy cỗ thi thể này, thỉnh cầu Sa tiên sinh cho hậu táng.

Sa Khôn gật gật đầu, chỉ cười cười nói:

- Chúng ta đều là những người yêu hòa bình. Mỗi cuộc chiến tranh không chỉ hao tài tốn của, còn làm tiều tụy tâm can các vị chỉ huy. Trước kia có chỗ nào đắc tội với Tư lệnh Long, kính mong thông cảm chỉ giáo. Tất cả phải lấy đại cục làm trọng. Càng hy vọng hai nhà có thể hòa hợp phát triển, chung sức xây dựng một Tam Giác Vàng phồn vinh.

Long Thái rất tán thưởng nửa câu sau của Sa Khôn. Cái chức Tư lệnh của lão sớm muộn cũng sẽ chấm dứt. Nếu quả thực có thể ở lại Tam Giác Vàng làm một bá vương, đó chính là tâm nguyện cả đời của lão. Đáng tiếc là đã không còn cơ hội để hoạch định nữa. Tinh binh tài tướng của chính phủ Tam Giác Vàng và vũ khí của Mỹ đã lần lượt chuẩn bị xong. Trước cuối năm sẽ phát động chiến tranh.

Long Thái hàn huyên vài câu với Sa Khôn rồi xoay người đi ra chỗ xe chuyên dụng. Sa Khôn đang định đích thân tiễn lão ra ngoài thì Sa Thành đã nhanh hơn một bước nói:

- Đại ca, đường xá xa xôi xóc nảy. Hãy để em tiễn Tư lệnh Long ra ngoài. Anh đã không được nghỉ ngơi mấy ngày nay, đừng bôn ba lao lực quá, cứ nói chuyện với Tham mưu trưởng đi.

Sa Khôn cảm động gật đầu. Chẳng ngờ em trai lại quan tâm đến mình như vậy. Trên mặt ông không khỏi lộ vẻ vui mừng. Sở Thiên đứng cách đó không xa hơi giật mình. Ân cần vô cớ, không là kẻ gian cũng phường đạo chích. Tính tình Sa Thành bỗng nhiên biến đổi, thậm chí trở nên cổ quái như thế. Xem ra sau này càng cần phải cẩn thận hơn.

Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đưa mắt nhìn theo Long Thái bọn họ rời đi, lập tức quay lại kiểm tra các binh lính trên sân tập. Thấy gương mặt tự tin kiên nghị của bọn họ, Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cũng cảm thấy có hy vọng hơn, cảm nhận được ánh hào quang tươi sáng. Bởi Cận Vệ quân đều được rèn đúc từ trung thành và nhiệt huyết. Với bọn họ, quân Sa gia nhất định không thể bị diệt vong.

Thái độ của Sa Khôn đối với binh lính vừa khiêm tốn, hòa nhã lại có ba phần tôn trọng, giống như một vị đế vương thông minh đối xử vối công thần của ông vậy. Dường như mỗi người bọn họ đều hết sức quan trọng. Thái độ này khiến toàn bộ binh lính càng thêm kiên định trung thành với ý nghĩ: “Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỷ”.

Sở Thiên do dự một lát, cuối cùng vẫn bước tới chào hỏi, cung kính nói lớn:

- Sa tiên sinh, Tham mưu trưởng Trương, chào buổi sáng!

Sa Khôn tiến lên trước vài bước, thân thiết vỗ vai Sở Thiên, quay sang giới thiệu với Trương Tiêu Tuyền:

- Anh bạn Tham mưu trưởng, hắn chính là Sở Thiên, bạn của Sa Cầm Tú. Hai ngày nay chắc anh đã biết không ít chuyện về Sở Thiên. Xem như quen một người xa lạ đi. Hai người đều từ Thiên Triều đến. Tôi vẫn muốn giới thiệu cho hai người biết nhau. Chẳng ngờ tới tận hôm nay mới có cơ hội.

Trương Tiêu Tuyền cười thể hiện thiện chí, vừa mở miệng nói:

- Sở tiên sinh...

Sở Thiên liền cười khổ ngắt lời, cung kính đáp:

- Tham mưu trưởng, được gặp chú tại Tam Giác Vàng cũng là duyên phận của chúng ta. Vì thế, cháu nghĩ mọi người đừng nên khách sáo nữa. Xin cứ gọi cháu là Sở Thiên hoặc Lão đệ. Xưng hô như thế thứ nhất là để thuận tiện, thứ hai là cho thân thiết. Chú thấy thế nào? Chú gọi cháu là Sở tiên sinh, quả thực cháu thấy hổ thẹn.

Trương Tiêu Tuyền bắt đầu cười sang sảng:

- Thẳng thắn! Vậy tôi gọi cháu là Sở Thiên nhé!

Ông sở dĩ không gọi Sở Thiên là “Lão đệ” vì đã nhận ra tình ý của Sa Cầm Tú với Sở Thiên. Gọi tên hắn cho đỡ bị loạn vai vế.

Sở Thiên gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Cảm ơn Tham mưu trưởng!

Trương Tiêu Tuyền khẽ thở dài:

- Sở Thiên, mấy ngày hôm trước chú đã được nghe qua sự tích của cháu. Thân thủ hơn người, kiến thức rất rộng, là một người thông minh tuyệt đỉnh. Ở thành phố Mỹ Tắc, bị gần trăm quân Hồng Y bao vây, năm người bọn cháu đã bị cháu sát thương quá nửa. Chú còn tưởng rằng Sa Cầm Tú khuyếch đại sự thật. Hai ngày nay quan sát cháu khiến chú cảm thấy hổ thẹn. Hóa ra chú đã nghĩ nhầm.

Trương Tiêu Tuyền hiển nhiên đã biết không ít chuyện của Sở Thiên từ miệng Sa Khôn hoặc Sa Cầm Tú. Vì thế, Sở Thiên cũng không giấu giếm, khiêm tốn đáp lại:

- Nếu sự thật quả như những gì Tham mưu trưởng nói, cháu đã không phải dựa vào Sa Cầm Tú để thoát thân tới chỗ này. Cháu phá vỡ được vòng vây kín mít của quân Hồng Y, chỉ có thể nói là do ông trời chưa muốn diệt cháu. Cũng giống như chú và Sa tiên sinh đã nói, vượt qua nguy hiểm hết lần này đến lần khác là nhờ trời xanh không tiêu diệt các chú đó thôi.

- Nói hay lắm. Trời xanh không diệt chúng ta!

Trương Tiêu Tuyền cười ha hả nói:

- Sở Thiên, quả thật chú rất thích tính cách của cháu. Trưa nay có hứng uống với chú hai chén không?

Sở Thiên khẽ cười, cung kính đáp:

- Còn gì vinh hạnh bằng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 448: Thu Phục Huyết Thứ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đuổi Theo Trái Tim

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Đồ Ngốc ! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16


Hầu Môn Độc Phi

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 193