Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 474-2: Quản Gia Tư Nhân

Chương trước: Chương 474-1: Quản Gia Tư Nhân



Trên mặt Phương Như Như thoáng hiện vẻ vui mừng, mang thêm vài phần kích động nói:

- Thật sự không đánh nhau nữa sao? Vầy thì quá tốt rồi, nói thực, đến Tam Giác Vàng hơn nửa năm, tôi thật sự thích từng tấc đất của Tam Giác Vàng rồi, bởi vì đây là vùng đất có mị lực có mạo hiểm, điều này làm cho cuộc sống trôi qua không quá nhạt nhẽo, không ly kỳ.

Sa Khôn dùng phương thức đặc biệt ra tín hiệu cho Trương Tiêu Tuyền, Trương Tiêu Tuyền cười cười ngầm hiểu, thờ ơ hỏi:

- Phương tiểu thư là người ở đâu? Tại sao lại không ở bên cạnh bố mẹ, một thân một mình đến Tam Giác Vàng? Một cô gái trẻ tuổi như cô nên làm nũng bên cạnh bố mẹ chứ không phải là lang thang bốn biển như thế này?

Phương Như Như nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo vài phần do dự, trả lời:

- Phương Như Như là người Đại Lý - Thiên Triều, bố từng là giáo sư đại học, mẹ là thành viên hội hòa giải dân tộc, tiếc rằng đã mất trong trận động đất mấy năm trước, để lại một mình Phương Như Như học xong dại học, sau khi tốt nghiệp không muốn ở lại vùng đất thương tâm đó nên đến Tam Giác Vàng.

Trương Tiêu Tuyền than nhẹ, nói:

- Phương tiểu thư, xin bỏ qua cho tôi nhắc đến chuyện thương tâm của cô, nhưng mà tất cả đều qua rồi, mong cô tích cực đối diện với cuộc sống, gia thế của cô không tệ, tính tình cũng tốt, tương lai có con thì nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt.

Phương Như Như không chỉ đẹp mà còn yểu điệu, yểu điệu giống như một đóa hoa chưa nở, nghe thấy những lời không có logic của Trương Tiêu Tuyền cười nói:

- Tham mưu trưởng nghĩ nhiều rồi, Như Như sớm đã nhìn thấu mọi chuyện phiền lo trên thế gian này, chuyện cũ đã qua đi, như ông nói, sau này tôi còn phải lập gia đình, phải sinh con, làm một người mẹ tốt.

Vẻ mặt của Sa Khôn trong nháy mắt thay đổi, trên mặt bỗng nhiên phát ra ánh sáng.

Ông ta là một người cố chấp, từ sau khi mẹ của Sa Cầm Tú mất liền đem tất cả sự quan tâm và nhớ nhung đặt lên Sa Cầm Tú, mặc dù có người khuyên ông tìm một người phụ nữ khác, thậm chí cả Trương Tiêu Tuyền cũng hào phóng giật dây, nhưng ông lo Sa Cầm Tú sẽ vì thế mà buồn, đối với ông mà nói, tình thân mới là duy nhất.

Nhưng mấy năm gần đây, Sa Cầm Tú đã trưởng thành, lại trở thành trụ cột kiên cường quyết đoán của Sa gia, lại thêm cô đơn nhiều năm và áp lực, nội tâm của ông dần dần khát vọng tìm một người phụ nữ, đương nhiên, ông sẽ không tùy tiện tìm một bình hoa hoặc là người phụ nữ không có giáo dục về tiêu khiển, đầu năm nay, được chú trọng là thưởng thức và duyên phận.

Mà Phương Như Như hôm nay dường như phù hợp với cả hai điều kiện đó, quan trọng hơn là, cô ấy có thể sinh con, đối với một người già vừa có tiền lại cô đơn mà nói, trên đời còn có việc gì đáng vui hơn là có con chứ? Còn về năng lực, ông không lo lắng, lão già tám mươi tuổi còn có thể sinh con, huống chi ông ta mới có hơn sáu mươi tuổi?

Trong chốc lát, Sa Khôn vui sướng cười thành tiếng, nhìn kỹ người phụ nữ mỹ lệ trước mắt, ánh mắt không chút kiêng kỵ, nói:

- Phương tiểu thư, biệt thự Thiên Trì của tôi còn thiếu một người quản gia, không biết cô có hứng với việc này không? Sa mỗ rất mong được cùng Phương tiểu thư thảo luận nghiên cứu quá khứ của Tam Giác Vàng, bây giờ và tương lai.

Khóe miệng Sở Thiên giương lên cười, giờ hắn mới hiểu được hai câu cuối cùng của Trương Tiêu Tuyền vừa rồi là nói cho Sa Khôn nghe, cũng giờ mới biết Sa Khôn nhìn trúng Phương Như Như, trong lòng than nhẹ nhưng không có cảm xúc gì bất ngờ, dù sao Sa Khôn cũng là đàn ông, cũng là người đàn ông tràn đầy tinh lực, cần đàn bà là chuyện rất bình thường.

Nhưng Phương Như Như có tiếp nhận lời mời đầy ám muội này không? Sở Thiên vừa nghĩ ra suy nghĩ này thì lại phủ định ngay lập tức, cô ấy trẻ đẹp như thế, cho dù có tham tiền địa vị của Sa Khôn cũng không đáng để làm như vậy, có Sa Thành và Sa Cầm Tú hai thế lực lớn ở đó, cô ta có thể đợi đến khi Sa Khôn chết được chia một nửa tài sản sao?

Ai ngờ, nghe xong Sa Khôn nói, Phương Như Như bước lên trước mấy bước dìu Sa Khôn, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hé đôi môi đỏ mọng:

- Sa tiên sinh, Phương Như Như có thể nghe dạy bảo của ngài, vui còn không kịp nữa tại sao có thể từ chối chứ? Tôi đảm bảo sẽ làm cho biệt thự Thiên Trì được quản lí gọn gàng.

Sa Khôn tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Phương Như Như, còn có cả hương thơm nhẹ nhàng, trong lòng ông ta bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, ông ta đã nhiều năm không có cái cảm giác này rồi, ông từng này tuổi rồi đáng ra không nên có loại kích động này, nhưng khi nhìn thấy Phương Như Như liền cảm thấy khó có thể áp chế lại, thậm chí lửa cháy hừng hực.

Trong lòng Sở Thiên có nghi ngờ nhưng sắc mặt vẫn bình thường, thuận nước đẩy thuyền nói:

- Sa tiên sinh, Phương tiểu thư, hai người đều là những người thông minh tài giỏi, cháu nên chúc mừng ngài tìm được một người quản gia đắc lực thế này, cháu dám đảm bảo cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ngài.

Sa Khôn vui như hoa nở, vội vàng gật đầu, trên mặt có chút hồng hồng, cho dù là ai thì cũng có thể nhìn ra được ông ta đã động lòng rồi.

Sở Thiên không phải là người đa nghi nhưng lại là người cẩn thận, thoáng qua nụ cười, ý vị sâu xa nói:

- Sa tiên sinh, Sở Thiên nhớ lại những lời Tham mưu trưởng đã nói dưới gốc cây mấy hôm trước, không hiểu tại sao, trong lòng vốn tĩnh lặng như hồ nước nay lại có cảm giác như sóng lớn mãnh liệt, đột nhiên cháu muốn thử vị trí lãnh đạo.

Thân thể Phương Như Như hơi run run nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.

Trên mặt Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì cười tươi, dường như điều này là đáp án mà bọn họ mong đợi từ lâu, ban đầu Sở Thien cự tuyệt bọn họ khiến bọn họ thất vọng vô cùng, hôm nay lại chủ động nhắc đến không chỉ không cảm thấy đường đột mà ngược lại lại cảm thấy được sự chân thành của Sở Thiên.

Sa Khôn khẽ gật đầu, mở miệng trước:

- Sở Thiên, ta rất vui, tiệc rượu chúc mừng đêm mai ta sẽ chính thức bổ nhiệm cháu làm Tổng tư lệnh, đến khi nào cháu quen thuộc toàn bộ phòng khu, tiếp tục lập chiến công, ta sẽ chọn ngày tốt bổ nhiệm cậu trở thành người lãnh đạo mới của Bang Thiện Quốc, lãnh đạo mọi người đi lên phồn vinh giàu mạnh.

Trương Tiêu Tuyền đi tới vỗ vai Sở Thiên, cười nói:

- Cháu dũng cảm hơn ta nhiều.

Một câu mang hai nghĩa này chỉ có Sở Thiên nghe mới hiểu.

Bỗng nhiên Phương Như Như cười khẽ, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, vô cùng quan tâm nói:

- Sa tiên sinh, ở đây gió lớn bụi nhiều, không bằng sớm về nghỉ ngơi, dù sao cũng có Tư lệnh Sở thông minh hơn người và Tham mưu trưởng Trương túc trí đa mưu ở đây rồi, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Sa Khôn gật đầu, nói với Sở Thiên và Trương Tiêu Tuyền:

- Hai vị, ở đây xin nhờ hai người vậy, tôi xin cáo từ trước, tiệc mừng tối mai lại gặp.

Sở Thiên và Trương Tiêu Tuyền nhìn nhau cười, đích thân tiễn hai người họ ra tận cửa, thân tín của Sa Khôn cũng theo sau, đứng so le nhau hộ tống Sa Khôn trở về biệt thự Thiên Trì.

Đợi khi đoàn xe rời đi, Trương Tiêu Tuyền mới than nhẹ:

- Thật không ngờ ông bạn già lại là một bảo đao chưa già, một đống tuổi rồi còn muốn sinh con.

Sở Thiên sớm đã đoán ra được tâm tư của Sở Thiên, bất đắc dĩ cười khổ:

- Cháu hi vọng ông ấy được như mong muốn, ít nhất cũng để cho ông được hi vọng và khát khao.

Nhưng trong lòng Sở Thiên lại lạnh lẽo đến cực điểm.

Sau khi trở lại phòng họp, Sở Thiên đóng cửa lại, mở cửa sổ ra, đối diện với rừng cây mênh mông, ánh mắt thâm thúy xa xôi, đến khi đầu óc tỉnh táo lại, quay người gọi điện cho Sa Cầm Tú, nhàn nhạt hỏi:

- Cầm Tú, em có đem chuyện Khách sạn Vượng Lai trước kia nói cho cha em không?

Đó là tấm bài sinh tử của Sở Thiên, đó là để cho Cầm Tú tăng thêm lợi thế trong lòng Sa Khôn.

Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, chốc lát sau mới trả lời:

- Sở Thiên, em đã từng nói với cha, còn muốn đưa Phương Như Như đi làm giấy chứng nhận, nhưng Phương tiểu thư đi đến nửa đường lại nói với em, nếu như đi báo cáo không có bằng chứng gì, không chỉ không làm cho Sa tiên sinh tin tưởng, ngược lại có thể dẫn đến việc ông ấy sẽ đoán bừa.

- Lúc đó em nghĩ lời của cô ấy rất đúng, vì thế muốn đợi đến khi thu thập được ít chứng cứ sẽ báo lại với cha, ai ngờ, sau này, gặp chuyện Tư lệnh Long Thái chết cùng với việc liên quân bao vây công kích làm cho em quên mất chuyện này, nếu như không phải hôm nay anh nhắc đến e rằng em đã quên mất rồi, hay là, bây giờ em nói chuyện này với cha em nhé?

Sở Thiên khẽ thở dài, lúc này nói thì không có ý nghĩa gì nữa rồi, không có sự rung động lúc đó đương nhiên sẽ không có cách nào để lại ấn tượng trong lòng Sa Khôn, huống hồ có khi còn bị Sa Khôn tưởng rằng Sa Cầm Tú thích lôi lại nợ cũ, nghĩ đến đây, Sở Thiên kiên quyết lắc đầu:

- Không cần nữa, việc đã qua rồi thì thôi vậy.

Gác điện thoại, Sở Thiên nhìn lên bầu trời, sự việc đã đến nước này, vậy thì đợi đến đem mai đi.

Sở Thiên tin rằng, Sa Thành và Nặc Đính tuyệt đối sẽ không để hắn ngồi vào vị trí Tổng tư lệnh, vì thế tiệc rượu đêm mai nhất định sẽ có hành động, thậm chí có thể trở thành chiến tranh.

Ánh tà dương làm ẩn đi ánh nắng cuối cùng, đêm tối đang dần đến.

Không còn ánh mặt trời, tất cả chin vào trong đêm tối, sát nhân, giao hoan, giao dịch, ái muội, tất cả đều từ hộp Pandona ra, không thể khống chế khiến cho người ta trở nên đơn thuần, cũng trở nên tham lam, tính cách con người luôn luôn trần đầy mâu thuẫn.

Trong phòng ngủ chính của biệt thự Thiên Trì, trên chiếc giường lớn mềm mại, chiếc chăn nhung mềm mại ấm áp quấn lấy hai thân hình, động tác không ngừng nhấp nhô. Phương Như Như xinh đẹp ngượng ngùng, hơn nữa lại mảnh mai, mảnh mai giống như một bông hoa chưa nở, hai đùi thon dài của cô ta lại vô cùng mạnh mẽ.

Sa Khôn nằm trên người cô ta, mồ hôi chảy ra.

Ông ta thật sự hy vọng có được một đứa con.

Cô ta cũng không hề né tránh, chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ, vẻ thống khổ trên mặt cô ta cũng dần dần giảm đi, bắt đầu có cảm giác vui sướng.

Cuối cùng, Sa Khôn gé vào người cô ta, không nhúc nhích gì, rất lâu sau mới thở ra một hơi, nói:

- Sau đêm nay, anh sẽ tìm một vài bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc em, đợi đến khi em sinh xong, em có thể lựa chọn ở lại, cũng có thể lựa chọn mang theo tiền bạc rời đi, dù sao, anh đã từng này tuổi rồi muốn đáp ứng em bảo vệ cho em, điều này không thực tế lắm.

Phương Như Như rúc vào trong chăn, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không, em không đi đâu cả, em muốn ở lại Tam Giác Vàng, có thể trước đây anh và em không có tình yêu nhưng có thể dần dần bồi dưỡng mà, có thể tìm thấy một người đàn ông yêu em thương em như này, em cảm thấy thỏa mãn rồi, huống hồ anh lại là Sa tiên sinh đại danh lẫy lừng.

Nói xong, bàn tay ngọc ngà của cô thò ra, cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên giường, đưa đén bên miện Sa Khôn, dịu dàng nói:

- Nào, uống chút nước bổ sung thể lực.

Sa Khôn không chút do dự uống hết, Phương Như Như cười cười để chiếc ly lại chỗ cũ, sau đó ngay lập tức triền miên che lại miệng của Sa Khôn, chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào giống như con rắn luồn vào trong, hai chiếc đùi trơn bóng cũng kẹp lấy, tận hết sức lực nhẹ nhàng cọ sát, khiêu khích, dục hỏa của Sa Khôn dần dần dâng lên, thân hình không thể xung phong ra sa trường lại một lần nữa lại bắt đầu cuồng phong trên giường.

Trong khoảnh khắc tiến vào, Sa Khôn có chút hoảng hốt, ông ta thật sự là ông già sáu mươi tuổi sao?

Loading...

Xem tiếp: Chương 475: Bốn Phía Nổi Chiến Tranh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lệ Ngọc

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 16


Bài Toán Của Số Phận

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10


Bệnh "Không Thể Yêu"

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Thành Phố Học Viện Vocaloid

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 37


Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 8