Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 474-1: Quản Gia Tư Nhân

Chương trước: Chương 473-2: Châm Ngòi Chia Rẽ



Trương Lâm và Thượng tướng Lai Ôn đều mong chờ thái độ của Sở Thiên, điều này có liên quan trực tiếp đến vận mệnh sau này của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, ai nắm được ván thép của đối phương người đó có thể thành lập thế lực cường mạnh, không chỉ có thể xưng bá ở Tam Giác Vàng mà còn trở thành chúa tể trên thế giới.

Còn sống, không phải là muốn tạo dựng sự nghiệp sao? Trong đó tiêu chuẩn lớn nhất chính là tiền bạc, mà hai tấm ván thép này vừa hay lại có thể sản sinh ra vô số tiền của, dùng mãi không hết.

Sở dĩ Sở Thiên dám đem hai tấm ván thép cho bọn họ, ngoài việc bản thân hắn có con chip, không để ý tới ván thép thì hắn cũng có thể nhìn thấu được bọn họ sẽ vì tấm ván mà trở mặt thành thù, đừng nói hợp tác đối phó với Sa gia, ngay cả việc hai bên có thể áp chế hỏa khí không khai chiến cũng khó, vì vậy hai tấm ván thép vĩnh viễn cũng không có khả năng kết hợp lại.

Sở Thiên cười bước lên trước mấy bước, chén trà bên tay trái hơi hơi nghiêng, nước trà theo mép chén chầm chậm rơi xuống, tạo thành một đường chảy xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị gió lạnh thổi tan ra trong gió, biến thành những hạt nước nhỏ đọng trong vườn, dung hợp với bụi đất ẩm ướt máu tươi, tan đi.

Nước trà chầm chậm chảy xuống lại làm cho tất cả nọi người trở nên im lặng, thân hình của Sở Thiên thẳng như cây lao, trên người toát ra khí thế bức người khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông, Trương Lâm và Lai Ôn lúc này mới phát hiện ra bản thân không có cách nào nhìn thấu được người thanh niên trước mắt này, lúc thì hết sức lông bông, lúc thì lãnh khốc, có lúc lại trầm mặc.

Nước trong chén cạn hết, Sở Thiên nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

- Tiễn khách.

Không có bất cứ câu trả lời nào, không có sự vui mừng hiện lên trên mặt, hai chữ đơn giản này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Trương Lâm và Lai Ôn, vốn dĩ tưởng rằng sau khi Sở Thiên nghĩ xong sẽ chọn hợp tác cùng bọn họ để thu lợi ích càng lớn hơn, nhưng không ngờ cái gì hắn cũng không cần, ngay cả lời hứa ‘bảo vệ lợi ích’ của Lai Ôn cũng không thèm để ý.

Trong lòng Bạch Vô Hạ run rẩy, tên tiểu tử này vô cùng âm trầm.

Đám người A Trát Nhi chia thành hai nhóm, chia nhau đi hai con đường, đưa Thượng tướng Lai Ôn và Tướng quân Trương Lâm trở về phòng khu của bọn họ. Trong lòng đều biết rõ, nếu không có sự áp giải bảo hộ của họ, có thể hai nhóm người này đi đến giữa đường sẽ bị giết hoặc liều mạng chiến đấu một mất một còn, mặc dù A Trát Nhĩ không biết thứ gì khiến cho bọn họ chuyện bé xé ra to như vậy.

Nhưng biết, người chết là vì tiền bạc.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, trên mặt Sở Thiên mới nở ra nụ cười, bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh nhẹ nhàng được mở ra, Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn bước ra, vẻ mặt hai người cũng vui sướng dị thường, không nén được niềm vui trong lòng. Sa Khôn bước đến, vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, cười nói:

- Sở Thiên, kế ly gián của cháu rất rõ ràng, rất thành công.

Sở Thiên không để cho Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền tham dự hội nghị, nhưng để cho bọn họ có thể yên tâm, cũng muốn tỏ rõ với bọn họ rằng bản thân hắn không tham tiền bạc nên đã để cho bọn họ ở phòng bên cạnh theo dõi cuộc nói chuyện này, nói thế nào đi nữa thì quyết sách của hắn cũng là tương lai của Sa gia, vạn nhất có gì bất trắc cũng có thể khiến họ kịp thời xuất hiện hoàn hoãn tấn công.

Nghe thấy lời nói của Sa Khôn, Sở Thiên khiêm tốn cười cười, bình tĩnh nói:

- Sa tiên sinh quá khen rồi, Sở Thiên chẳng qua chỉ là lợi dụng bản tính tham lam của người thường, bản thân mình không gặm xương thì ném nó đi là có thể xem trò hay được rồi, tại sao lại không vui cơ chứ?

Sa Khôn gật gật đầu, ngay lập tức hỏi:

- Vậy hai tấm ván thép kia kia độ giống nhau có cao không?

Trước đây, Sở Thiên từ đầu tới cuối đều không để lộ tin tức về hai tấm ván thép cho đến hôm nay mới lấy ra làm tuyệt chiêu kế ly gián, vì thế, Sa Khôn không khỏi cảm thấy tò mò.

Sở Thiên quay đầu lại nhìn Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền, bình tĩnh nói:

- Một trăm phần trăm.

Trương Tiêu Tuyền nói nhỏ:

- Vậy thì chính là ván thép thật rồi?

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, sau đó bổ sung:

- Là ván thép thật do phần tử phi pháp tạo ra.

Trên mặt Sa Khôn thoáng hiện lên vẻ thương tiếc, nói một cách tiếc nuối:

- Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Sở Thiên hiểu ý của ông, nếu giữ lấy hai tấm ván, Sa gia tạo nên dây chuyền sản xuất, vậy thì sự cường mạnh của Sa gia sẽ nắm trong tầm tay.

Sở Thiên mỉm cười, trấn an nói:

- Sa tiên sinh, mang ngọc mắc tội! Vạn nhất tin đồn bị lộ, chỉ sợ sẽ dãn lửa thiêu thân, không bằng đem chúng phát đi, để cho chính phủ Thái Lan và Quốc Minh Đảng ngầm đấu nhau, Sa gia sẽ lợi dụng điều này nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi bọn chúng liều mạng một sống một còn chúng ta sẽ đến ngư ông đắc lợi.

Sa Khôn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Sở Thiên nói có lý vì thế trong lòng liền cảm thấy thư thái hơn.

Trương Tiêu Tuyền chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng:

- Mặc dù ván thép chia cho bọn họ nhưng cậu không sợ Trương Lâm và Lai Ôn sẽ hợp tác với nhau sao? Nếu không có được gì không bằng hai nhà hợp lại làm dây chuyền sản xuất, tài nguyên cuồn cuộn, đến lúc đó vẫn có thể khiến cho chúng ta nát đầu.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, tự tin nói:

- Nếu như là thứ khác thì bọn họ sẽ lựa chọn hợp tác nhưng mà là ván thép thì sẽ không có khả năng đó, đầu tiên chưa nói đến đến việc xung đột hôm nay sẽ để lại ám ảnh, lợi ích cực lớn có thể sản sinh trước mắt cũng không thể qua nổi thử nghiệm, nếu như vi phạm hiệp nghị có thể mang lại vô số tiền bạc, bọn họ chẳng lẽ không động lòng?

- Cho nên, bọn họ quyết không hợp tác với nhau, vĩnh viễn cũng không!

Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn đều gật đầu, có lý.

Sa Khôn nhìn bầu trời sắp đổ mưa, trong lòng thoải mái dị thường, nói:

- Sở Thiên, tiếp theo nên làm thế nào? Chúng ta có nên lợi dụng điểm yếu này uy hiếp Trú quân chấp nhận điều kiện đàm phán? Hoặc là tăng thêm một vài yêu cầu bức bọn họ phải chấp nhận?

Sở Thiên khoát khoát tay, khóe miệng giương lên, nói:

- Chúng ta bây giờ không cần phải làm gì cả, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là nhiệm vụ cấp bách, nếu như cháu đoán không sai, Quốc Minh Đảng rất nhanh sẽ khai chiến với Trú quân, đến lúc đó đợi cho bọn họ đánh nhau, Lai Ôn sẽ đến xin cúng ta chấp nhận điều kiện đàm phán, bởi vì bọn chúng phải tránh nỗi lo về sau.

Ánh mắt Sa Khôn sáng lên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi:

- Cao chiêu, đến lúc đó quyền chủ động vào tay chúng ta, thằng nhóc Lai Ôn chỉ có thể chấp nhận tất cả điều kiện của chúng ta, dù sao đối với việc xử lý Quốc Minh Đảng, lấy được ván thép mà nói, lợi ích của việc đàm phán chỉ là lợi ích nhỏ, hơn nữa sau khi xử lý Quốc Minh Đảng lại có thể đến đối phó với chúng ta.

Sở Thiên gật gật đầu, sờ sờ mũi nói:

- Đích thực là như thế, tôi nghĩ, trận đánh này của Quốc Minh Đảng và Trú quân ít nhất cũng phải đánh nửa năm, đợi khi bọn họ đánh nhau tương đối rồi chúng ta sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó cắn thật mạnh Trú quân vài miếng, để cho Quốc Minh Đảng nghỉ ngơi là có thể cho bọn họ tiếp tục giày vò, đánh nhau không phải là mục đích, tiêu hao năng lực của bọn chúng mới là vương đạo

Trương Tiêu Tuyền nhẹ thở dài, nhìn Sa Khôn nói:

- Ông bạn già, tôi thật sự có thể nghỉ hưu rồi, mặt khác, tôi nghĩ đêm mai có thể mở tiệc ăn mừng, tụ họp tướng sĩ rồi.

Sa Khôn cười khẽ, bình thản nói:

- Ông vĩnh viễn là anh em tốt của Sa Khôn.

Sau đó phân phó với sĩ quan phụ tá:

- Truyền lệnh, chuẩn bị rượu tiệc, đêm mai khao thưởng tướng sĩ ba quân.

Sở Thiên cũng cảm thấy trở nên nhẹ nhõm hơn, mưa bom bão đạn nhiều ngày liên tiếp cũng khiến cho thần kinh hắn vô cùng căng thẳng, nhưng hắn cũng biết, sự xâm lược của nước ngoài đã biến mất, loạn trong nước lại mới chỉ bắt dầu, để báo thù cho Phi Dương, để nhanh chóng kết thúc nguy hiểm hiện tại, nhất định phải nhanh chóng kết thúc ân oán nội bộ Sa gia, còn phải giết chết bọn Nặc Đính.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng tắt xe ô tô, sau đó vang lên tiếng ồn ào náo động, Sở Thiên hơi nhíu mày, chưa kịp mở miệng hỏi, một tên sĩ binh đã chạy vào, cúi chào rồi báo cáo:

- Tư lệnh, có vị tiểu thư Phương Như Như muốn gặp, cô ấy nói muốn đích thân cảm ơn ngài.

Phương Như Như? Sở Thiên có chút kinh ngạc, tại sao cô ấy lại tới đây? Vì thế liền vung tay ra hiệu cho sĩ binh để cô ấy vào, chốc lát sau, Sở Thiên ngẩng đầu liền đối diện với Giám đốc Phương Như Như của khách sạn Vượng Lai ngày trước hay lui tới đang chầm chậm bước tới, còn chưa kịp nói gì , Phương Như Như liền nói trước, giọng nói dịu dàng:

- Tiểu nữ chào Sa tiên sinh, Tham mưu trưởng Trương và Tư lệnh Sở.

Nói xong còn cúi người chào, động tác đơn giản mà không tầm thường biểu hiện sự tiết chế của Phương Như Như, ánh mắt Sa Khôn không kìm được lộ ra ý thưởng thức, ông tôn sùng văn hóa Nho gia, cũng tuân theo lễ nghĩ Thiên Triều, chính ông thường dạy thuộc hạ và Cầm Tú, lễ nghĩa làm nhiều, trong lòng cũn thấy thanh tịnh nhiều.

Sở Thiên cảm thấy có vài phần quỷ dị nhưng lại không nói ra, vì thế nhàn nhạt trả lời:

- Phương tiểu thư không phải là đi bồi dưỡng nhân tài sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi tới Bộ tư lệnh thăm tôi vậy? Hơn nữa đây lại là vùng đất quân sự trọng yếu, cô tùy tiện xông vào dường như không ổn lắm? Hy vọng có thể nói cho tôi một lí do đến đây.

Sa Khôn thay Phương Như Như giải vây, cười sang sảng nói:

- Sở Thiên, đừng ức hiếp Phương tiểu thư như thế, cháu nên học cách thương hoa tiếc ngọc.

Sở Thiên bất đắ dĩ gật đầu, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều:

- Được, Phương tiểu thư, tìm tôi có việc gì?

Lông mi dài của Phương Như Như che trên mí mắt, hai gò má lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, nhẹ nhàng nói:

- Mấy ngày gần đây luân phiên có tiếng súng tiếng pháo, tôi thật không quen, chuẩn bị rời khỏi Tam Giác Vàng tìm nơi an toàn để sinh sống, anh đã từng cứu tôi, vì thế tôi muốn trước khi đi, qua đây nói với anh câu cảm ơn và tạm biệt, tôi ra vào Bộ tư lệnh không phải là tự tiện xông vào vùng quân sự trọng địa, tôi có giấy thông hành của Sa tiểu thư.

Một tờ giấy thông hành tạm thời để trước mặt Sở Thiên, sự nghi ngờ của Sở Thiên mới dần dần giảm đi.

Sở Thiên quét mắt nhìn, gật đầu nói:

- Được, tôi trách nhầm cô rồi, tôi xin lỗi.

Phương Như Như nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói:

- Tư lệnh bận trăm công nghìn việc, ngay cả thắng mấy trận liên tiếp vẫn có thể cảnh giác như vậy, thật sự là phúc phận của Sa gia, Như Như bái phục từ tận sau trong lòng, hôm nay rời đi, hi vọng một ngày nào đó lại có thể thấy được thần uy của Tư lệnh, Như Như một lần nữa cảm ơn tư lệnh, mong quân bảo trọng.

Tại sao cô gái nhỏ này lại trở nên nho nhã như vậy chứ? Sở Thiên lại sinh ra nghi ngờ nhưng cũng không nói gì, thậm chí cũng không hỏi cô ta đi đâu, nói:

- Vậy thì chúc Phương tiểu thư thuận buồm xuôi gió.

Sa Khôn đang trầm mặc bỗng nhiên mở lời, nửa có nửa không hỏi:

- Phương tiểu thư định đi đâu?

Phương Như Như đang định xoay người đi lại quay lại, hai cái lúm đồng tiền vô cùng mê gười lại hiện lên, nói:

- Thưa Sa tiên sinh, Phương Như Như là người không có người thân, không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ có thể tùy tiện tìm một sống, không ngừng đi, đến khi nào mệt rồi mới tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi.

Sa Khôn bắt tay sau lưng mỉm cười, bình thản nói:

- Bây giờ trận chiến đánh xong rồi, Sa gia ít nhất có thể bình an gần một năm, Phương tiểu thư cần gì phải lang thang? Không bằng ở lại Tam Giác Vàng, mặc dù phòng khu Sa gia không lớn lắm, nhưng muốn chứa đựng ước mơ của một người vẫn có thể được, huống hồ giờ cô rời đi, đặc công cũng sẽ chú ý tới cô.

Hội phòng chống ma túy vô cùng chú ý tới Tam Giác Vàng, những người không ngừng phát triển từ trong này ra hoặc dụ dỗ bọn họ nói ra tình hình thực tế hòng đả kích nặng những phần tử buôn bán ma túy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 474-2: Quản Gia Tư Nhân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hữu Ương Lưỡng Song

Thể loại: Bách Hợp

Số chương: 100


Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 68


Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 112


Vân Mộng Thành Chi Mê

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 63