Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 445-3: Khách Sạn Vượng Lai (iii)

Chương trước: Chương 445-2: Khách Sạn Vượng Lai (iii)



Tấn công không thành, Sở Thiên lập tức bước chân trái bước lên trước, tay phải thu thành quyền, đấm thẳng về phía Đồ Long Hổ.

Toàn bộ người đang quan sát tại khách sạn há mồm, trợn mắt. Hai người rõ ràng đứng cách xa nhau ba, bốn mét. Rõ ràng Sở Thiên cũng chỉ bước lên có một bước. Về lý mà nói chỉ di động khoảng chừng ba bốn thước. Vậy mà nắm đấm đã ở ngay trước mặt Đồ Long Hổ. Xem cứ như là ảo thuật vậy.

Trong mắt của Đồ Long Hổ thì Sở Thiên lợi dụng đà bước tới trước, kéo cả người tiến lên phía trước. Nhìn thì giống như là bước một bước, nhưng kỳ thực đã tiến lên những ba mét rồi, tạo nên ảo giác về Súc Địa Thành Thốn. Cách bước chân như thế thì Đồ Long Hổ mới thấy lần đầu, trong lòng gã thầm khiếp sợ. Chẳng ngờ thân thủ của Sở Thiên so với khi còn ở Thủy Tạ Hoa Đô bấy giờ đã tinh vi gấp mấy lần.

Đồ Long Hổ không dám khinh thường, dốc toàn sức đẩy Phương Như Như về phía trước nửa bước, làm lá chắn để cản đòn của Sở Thiên. Đồng thời lùi lại phía sau vài bước, giữ lại cho mình một nước để đối phó với Sở Thiên. Chẳng dè quyền pháp của Sở Thiên linh càng thêm linh hoạt sắc bén. Mặc dù chỉ đánh vào ngực Đồ Long Hổ, nhưng chỉ riêng điểm đó cũng đã đủ bao phủ toàn bộ thân Đồ Long Hổ.

Cảm giác áp lực đè nén khiến gã cảm thấy như bất kể gã có né sang bên nào thì dưới lực hút của khí cơ, cú đấm của Sở Thiên cũng như đi theo như sói đói ngửi được mùi máu tanh, cứ bám riết không tha. Quyền cước tinh tế đến cực điểm. Bất kể ai cũng không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một người dũng mãnh đến thế.

Thời gian hết sức cấp bách nên Sở Thiên không thể không dốc toàn lực.

Đồ Long Hổ giơ tay đỡ đòn, Sở Thiên bỗng nhiên thét lên:

- Cô Kiếm!

Tiếng thét của Sở Thiên khiến đầu óc Đồ Long Hổ ngừng suy nghĩ. Tay chân gã bỗng chậm chạp hẳn đi. Sở Thiên nắm ngay lấy cơ hội gã không phòng vệ, tay phải ra quyền chính xác vào bờ vai của gã, khiến gã đau đớn buông lỏng Phương Như Như. Ngay lúc đó, nhanh như cắt, tay trái Sở Thiên chụp ngay lấy Phương Như Như kéo về phía mình rồi lùi về phía sau cực nhanh.

Đồ Long Hổ bị đánh lùi lại phía sau, giận quá hóa rồ muốn xông lên. Bọn lính cũng nhao nhao đưa súng lên ngắm bắn. Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước vài bước, lôi ra hai trái lựu đạn. Đám binh lính liền kinh sợ lùi lại phía sau.

Sa Thành lúc này trán thấm đẫm mồ hôi, không khỏi thầm mắng:

- Mấy đứa tiểu tử này, chả hiểu sao mà lắm bom thế chứ? Chắc chắn là do bọn Sa Cầm Tú tìm cho bọn hắn. Xem ra muốn làm sạch sẽ thì phải xử lý ngay cái đứa cháu gái ngỗ ngược kia mới được. Không rồi có ngày không khéo chết trong tay nó.

Sở Thiên đem theo Phương Như Như lúc này vẫn đang kinh hồn khiếp vía tiến về phía cửa định đi. Lúc sắp sửa bước khỏi cửa, hắn dừng lại, quay lại nhìn sắc mặt khó coi của Đồ Long Hổ, cười lạnh lùng và thâm thúy nói:

- Đồ Long Hổ, thời gian cũng chẳng còn nhiều nữa, cứ vui vẻ mà hưởng thụ đi.

Câu nói tung hỏa mù đó của Sở Thiên đến chính hắn cũng chẳng hiểu lắm. Nhưng đối với Đồ Long Hổ thì như sấm nổ bên tai. Mồ hôi gã túa ra. Thật ra, gã cũng không nên lo lắng. Chí ít, hiện nay gã là tên bộ hạ rất được Sa Thành trọng dụng, dưới trướng có đến mấy trăm tên thuộc hạ được vũ trang đầy đủ. Nhưng cứ nghĩ đến uy mãnh của Cô Kiếm là gã lại thấy run. Cái đó vượt ra ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Nói dứt câu, Sở Thiên bèn lôi Phương Như Như ra khỏi khách sạn. Ánh mắt nhạy bén của hắn quét nhìn xung quanh, xem xem có tay súng bắn tỉa nào mai phục hay không. Đồng thời, lợi dụng địa hình và vật thể để tránh. Phía sau, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh áp lưng vào nhau lùi dần, đề phòng bọn lính đang có đầy đủ vũ trang bắn lén.

Ở cửa khách sạn có không ít xe, lại còn có mấy cái xe Jeep trên có không ít binh lính, có cả mấy cây súng máy hạng nặng, đều đợi mệnh lệnh của Sa Thành để nổ súng hoặc truy kích.

Sở Thiên đưa mắt nhìn mấy cái xe Jeep lái đến nhưng không đụng vào, ôm lấy Phương Như Như, thì thầm vào tai cô ta:

- Người đẹp họ Phương, cô đẹp thế này ắt hẳn là phải có xe. Xe đỗ ở chỗ nào vậy?

Ngày hôm nay Phương Như Như liên tục gặp mấy cú sốc liền nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo, nghe Sở Thiên hỏi bèn giật mình, vội vàng ngẩng lên nhìn thấy nụ cười như thiên thần của hắn, chỉ vào chiếc xe mui trần có che màu đỏ đằng xa trả lời:

- Có, ở bên kia. Anh muốn làm gì?

Sở Thiên hào phóng khéo léo ôm cô ta vào lòng, lấy khăn tay lau giọt nước mắt còn lưu lại trên mi, nhẹ nhàng nói:

- Lái xe của cô. Chúng ta cùng đi khỏi đây. Nếu như cô không muốn đi thì cũng có thể ở lại làm kỹ nữ.

- A!

Phương Như Như kêu lên một tiếng theo phản xạ, quay lại nhìn đám binh sỹ như hổ như sói đằng sau thì toàn thân thấy rụng rời, lo lắng bội phần, vội vàng trả lời:

- Xin đừng vứt bỏ tôi. Tôi lái! Tôi cùng các anh đi.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu khắp Tam Giác Vàng. Ngay cả chiếc xe màu đỏ cũng được phủ một màu vàng kim.

Mây bay trên trời, xe băng băng dưới đất.

Bọn Sở Thiên vừa rời đi được vài phút thì Thiên Kiều liền bỏ con dao xuống, mò được hai sợi dây đã bị cắt của quả bom ném lên bàn, quét mắt nhìn xung quanh, biết đây là thứ bom thường sử dụng của bộ đội Thiên Triều, lẩm bẩm nói:

- Quả là đối thủ!

Sa Thành thở phảo một tiếng, sau đó cảm thấy hơi bực bội:

- Mẹ kiếp! Bị tên Sở Thiên ức hiếp đến nỗi này ngay trên địa bàn của mình. Hỏi có còn đạo trời nữa hay không? Nỗi ấm ức này không thể nhịn được, lão đang nghĩ xem có nên đem quân đi đòi lại công lý hay không.

Thiên Kiều dường như đọc được suy nghĩ của lão, cười trấn an:

- Tướng quân Sa, cần gì phải gấp gáp lấy mạng tên tiểu tử đó làm gì. Chúng ta chỉ việc làm theo đúng kế hoạch, chẳng cần đến nửa tháng, đến lúc đó toàn bộ Tam Giác Vàng đều là của tướng quân rồi. Đừng nói đến mạng của Sở Thiên, ngay cả đến Sa Cầm Tú ngài cũng có thể giết.

Sa Thành nghe Thiên Kiều nói xong thì tâm trạng trở nên thư thái sung sướng hơn. Trong lòng đã bắt đầu khao khát đến những ngày tốt đẹp đó. Lão quay đầu nhìn hai quả bom trên bàn mà rùng mình, tự nhủ trong lòng:

- Khi mà chưa ngồi được lên ghế bá chủ thì sau này tốt nhất cứ ngồi trong doanh trại tốt hơn. Ít nhất cũng được an toàn.

Phương Như Như chở bọn Sở Thiên chạy về phía doanh trại. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cô ta thấy rằng Sở Thiên không phải là một kẻ ác hay người xấu, vì thế nên mới hỏi:

- Vì sao anh vừa hại vừa cứu tôi? Lại còn muốn tôi đưa các ngươi rời khỏi đó? Các anh chẳng phải đã có xe của Sa tiểu thư?

Sở Thiên dựa lưng vào ghế ngồi, mắt nhìn chăm chú về phía trước, điệu bộ lười biếng nói:

- Quả thật là chúng tôi có xe, nhưng trên xe chắc chắn có cài đặt bom. Lão già Sa Thành với Thiên Kiều đều là những con cáo già, buông đòn sát thủ tấn công liên tục. Cài bom trên xe quả là cơ hội tốt để giết chúng ta mà chúng không thể bỏ qua!

Phương Như Như ngẩn cả người, không thể tưởng tượng tên tiểu tử này lại suy nghĩ thấu đáo đến thế. Chẳng trách hắn dám làm loạn trong khu vực của Sa Thành. Đến Sa Thành cũng không thể làm gì khác đành bó tay. Sau đó, lại nghe lời hắn mắng Sa Thành và Thiên Kiều thì không nhịn được cười. Trong lòng cũng cảm giác nguôi ngoai được vài phần.

Sở Thiên sờ sờ mũi, nhìn vẻ mặt khi khóc khi cười của Phương Như Như thì bật cười nói:

- Người đẹp, chúng ta hại cô bị mất việc, lại còn thiếu chút nữa thì liên lụy cô phải đi làm kỹ nữ. Cô xem, chúng tôi dao có thể đành lòng? Huống chi cô lại đẹp như vậy. Nếu có bị đưa đến doanh trại làm kỹ nữ thì cũng phải đến quân Cận Vệ của Sa gia chứ!

Phương Như Như cầm hộp giấy trên xe ném Sở Thiên, thở phì phì mắng:

- Anh mới là tên ranh khốn khiếp!

Phong Vô Tình coi như không nhìn thấy bọn Sở Thiên đang liếc mắt đưa tình, khẽ thở dài:

- Chẳng ngờ ả Thiên Kiều nắm chúng ta rõ như lòng bàn tay. Ả dám dùng cả quân Đồng Tử của Học viện Sa Khát tới làm khó chúng ta. Không thể không công nhận, hành động của ả tuy đê tiện vô liêm sỉ, nhưng lại rất hiệu quả khi đối phó với chúng ta.

Sở Thiên lấy thuốc lá nữ trên xe Phương Như Như ra hít ngửi. Mùi thuốc lá thơm nhè nhẹ lọt vào mũi hắn khiến hắn tỉnh táo. Tiếp đó, hắn nghe tiếng Phong Vô Tình thở dài, khóe miệng nhếch lên cười cười, nói:

- Thực ra, lần này chúng ta tới khách sạn Vượng Lai để phát huy tác dụng cảnh cáo, thăm dò phản ứng của Sa Thành và Thiên Kiều. Thiên Kiều tự cho là lần đọ sức này ả đã thắng, nhưng không hề biết đây chính là Waterloo của ả.

- Waterloo?

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhìn Sở Thiên. Đến Phương Như Như cũng vểnh tai lên nghe.

Sở Thiên mở miệng không hề kiêng kị:

- Vì sao chúng ta còn chưa giết Thiên Kiều? Là vì ả còn có Sa Thành đỡ lưng phía sau. Tại sao ta không đối phó với Sa Thành? Không phải vì ta không có năng lực và thủ đoạn, mà là vì Sa tiên sinh không muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của em trai ông nên mới do dự mãi việc có nên đối phó với Sa Thành hay không.

Nhiếp Vô Danh tiếp lời:

- Ngày nào Sa tiên sinh còn chưa đủ quyết tâm, ngày đó chúng ta còn chưa thể động tới Sa Thành.

Loading...

Xem tiếp: Chương 445-4: Khách Sạn Vượng Lai (iii)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 27


Quyến Rũ Thiên Tử

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 72


Tuyệt Thế Tuyết Y

Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không

Số chương: 10