Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 379-1: Tổng Quản Đường Gia.

Chương trước: Chương 378: Gặp Lại Đường Thiên Ngạo



Người trung niên sau khi ngồi xuống, vỗ vai Đường Thiên Ngạo, muốn chấn an gã nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau khi người trung niên nhìn kỹ Tàn đao, ánh mắt cuối cùng dừng ở cánh tay trái bất động, còn có cái thanh đoạn đao kia như ẩn như hiện, khóe miệng hơi hơi giật nhẹ, giọng điệu bình tĩnh hỏi:

- Tại hạ là Tổng quản Đường gia Đường Sơn Phong, thiếu gia của chúng tôi nợ các hạ một tỷ tư tiền cá độ?

Tàn đao không có chút biểu tình trả lời:

- Bây giờ là một tỷ ba.

Trong thẻ ngân hàng của Đường Thiên Ngạo có ba trăm triệu, trả lại Tàn đao hai trăm triệu tiền vốn, Đường Thiên Ngạo quả thật chỉ thiếu một tỷ ba.

Đường Sơn Phong khẽ nhúc nhích, đó là người không chiếm đoạt cái lợi của người khác cũng không chịu ăn thiệt, nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại, nếu không với võ công Đường Thiên Ngạo cho dù có chút kém cỏi nhưng vẫn còn đầy người ám khí độc ác, làm sao không giết nổi anh ta mà ngược lại lại bị phản công khống chế?

Đang lúc Đường Sơn Phong trầm tư, phía sau hai gã trẻ tuổi lại tỏ vẻ mặt giận dữ, người có thói quen thịnh khí bất luận đi đến nơi nào chúng cũng sinh ra cảm giác mình tài trí hơn người, bọn họ cũng không phải là ngoại lệ.

Người trẻ tuổi đứng bên trái Đường Sơn Phong sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tàn đao lạnh lùng nói:

- Mày là ai? Thật to gan, dám giam giữ thiếu gia của chúng tao, còn dám giết người của Đường gia, có phải là chán sống rồi hay không?

Tàn đao không buồn nhìn gã, đưa mạnh tay phải, cần lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn cơm, sau đó lại ăn đồ ăn, cuối cùng cũng lạnh như băng trả lời:

- Tiền đến, người đi. Tiền không đến, người không thể đi!

Người trẻ tuổi chạm tay phải vào bên sườn phải, như muốn rút đao.

Đường Sơn Phong ấn người kia xuống, để cho gã không động thủ được, bây giờ không phải là thời điểm động thủ, vì thế cười nói:

- Thủ hạ của tôi nói ra lời đụng chạm, mong người anh em đây đừng phiền lòng.

Mặt Tàn đao vẫn y như cũ, không hề có bất kỳ biểu hiện nào, anh ta từ trước đến nay không có hứng thú với những lời nói khách sáo.

Đường Sơn Phong không chịu được liền đứng dậy, rút từ trong ngực ra tấm thẻ, chậm rãi nói:

- Chủ nhân của chúng tôi nói, nếu các hạ đồng ý kết giao, trong thẻ này có hai trăm triệu, mời bằng hữu vui lòng nhận cho.

Đây là Đường gia muốn dùng ba trăm triệu để giải quyết việc Đường Thiên Ngạo gây họa. Đổi thành người khác, có lẽ sẽ phải suy xét xuất phát thế lực của Đường gia, yên phận nhận lại hai trăm triệu, mà không vọng tưởng ai cũng sẽ vì một tỷ tư mà nhận phải họa sát thân.

Nhưng mà, anh ta không phải người khác, anh ta là Tàn đao. Tàn đao không đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua.

Tàn đao chậm rãi để đũa xuống, lạnh lùng nhìn cái thẻ ngân hàng trên bàn, gằn từng tiếng nói :

- Một tỷ ba.

Con số này không chỉ biểu thị lập trường của anh ta mà còn biểu thị ý không sợ Đường gia của anh ta, cũng không muốn kết giao với Đường gia.

Ngón tay Đường Sơn Phong khẽ run run, đó là phẫn nộ và đấu tranh để lấy lại bình tĩnh.

Vừa rồi khi bọn họ mặt dối mặt, ông ta rất muốn ra lệnh đánh nát mũi Tàn đao, sau đó chọc mù con mắt lạnh băng của anh ta.

Tốc độ quyền đầu tiên của ông ta giống như là thiên lôi đánh chớp nhoáng, gió thổi mạnh qua khe hở, hơn nữa lực ra quyền có thể đánh bại một con dã lang, bất kể khi nào đều tự tin có thể hạ gục đối thủ trước mặt.

Bất kể là ai, chỉ cần đánh nát mũi, đầu sẽ quay cuồng, ánh mắt cũng sẽ bị máu trong lỗ mũi bắn tung tóe ra ngoài che lại, sẽ rất khó có lại cơ hội né tránh đánh trả, không có cơ hội đánh trả thì tự nhiên chiêu kỳ người này đã chết.

Cái này gọi là một quyền niêm phong cửa!

Một quyền ông tavốn nắm chắc cực này, gần như chưa bao giờ lỡ tay.

Nhưng lúc này đây lại chưa ra tay! Bởi vì ông ta nhìn không thấu.

Nhiều năm qua, cơ thể của ông ta vẫn vô cùng rắn chắc, thậm chí ngay cả trên cổ cũng không sinh ra thịt mỡ béo bao giờ, bất kể là ngồi hay là đứng, thân hình vẫn như tiêu thương thằng đứng. Lần này ông ta phải hơi cúi đầu để áp chế mâu thuẫn của chính mình.

Tuy rằng sắc mặt Đường Sơn Phong khẽ biến đổi, nhưng không tỏ vẻ gì, gã trẻ tuổi phía sau lại gần như đồng thời rút đao từ bên sườn.

Chợt thấy ánh sáng lóe lên, đoản đao còn chưa hoàn toàn rút ra, đã bị Tàn đao rút kiếm đưa một đường, cắt thành hai đoạn.

Tiếng “Đang, đang” rơi trên mặt đất, đương nhiên vẫn còn có khuôn mặt đầy thịnh khí ngông cuồng của hai gã trẻ tuổi.

Đường Sơn Phong trong lòng không ngăn được xúc động mạnh, cuối cùng cũng hiểu được Đường Thiên Ngạo vì sao trước mặt Tàn đao có thể bình tĩnh nhẫn nại như thế, bởi Tàn đao đúng là kẻ cực kỳ khủng bố, đao pháp của anh ta cũng ngang hàng với Liệt Dực.

Đường Sơn Phong biết không thể chống lại ,làm không tốt thì bốn người đều có thể chết trong tay của Tàn đao, vì thế đứng dậy rút điện thoại ra, một mình đi ra ngoài xin chỉ thị của chủ, sau một lát, sắc mặt cực kỳ đau lòng bất đắc dĩ ngồi xuống.

Ý của Đường lão gia rất đơn giản: Đường gia ba đời độc đinh, tiền rất nhiều, nhưng Đường Thiên Ngạo thì chỉ có một.

Tàn đao từ đầu đến cuối không hề cảm thấy họ gây sức ép, vô cùng thản nhiên ngồi ăn uống.

Đường Sơn Phong lấy cái laptop trong túi, sau đó làm việc trên máy tính một lát, đưa cho Tàn đao kiểm tra, Tàn đao xem kỹ vài lần, gõ xuống liên tục một dãy số, sau đó đưa trả lại cho Đường Sơn Phong, Đường Sơn Phong nhẹ nhàng ấn phím đồng ts, sau đó đóng máy tính lại, nhét trở lại túi.

Chuyển khoản một tỷ ba chỉ đơn giản hoàn thành ngay tại bàn như vậy.

Tàn đao lập tức cầm điện thoại lên, lẳng lặng chờ người trả lời.

Sau một lát, khuôn mặt lạnh như băng của Tàn đao chợt cười, Đường Thiên Ngạo và Đường Sơn Phong hiểu ý đứng dậy.

Sự tình chỉ đơn giản như vậy đã hoàn thành, Tàn đao phẩy tay, lạnh lùng nói:

- Người, có thể đi được rồi!

Đường Sơn Phong kéo Đường Thiên Ngạo đứng lên, không nói gì đi về phía cửa.

Khoản tiền này, Đường gia sớm hay muộn cũng sẽ lấy lại được, đương nhiên, phải đợi Đường Thiên Ngạo bình an quay trở về phương Nam đã.

Tàn đao vẫn dùng cơm như cũ.

Ăn một miếng cơm, gắp một miếng thức ăn.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Ngạo, trong lòng có phần kỳ lạ, bọn họ giống như đang làm giao dịch gì đó.

Bỗng nhiên, Đường thiên Ngạo đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Sở Thiên.

Nhìn thấy Sở Thiên, ánh mắt Đường Thiên Ngạo trở nên hung hãn oán độc, cả người cũng trở nên dị thường mất hết lý trí, xoay người đi nhanh về phía Sở Thiên, gã muốn trút hết tất cả oán hận trong lòng ra, Đường Sơn Phong nhíu nhíu mày, dắt theo hai gã trẻ tuổi cùng tới.

Sở Thiên cười khổ, chẳng lẽ ăn bữa cơm cũng không được yên.

Sở Thiên đoán trước hoàn toàn chính xác, bữa cơm này quả thật không được yên, bởi lúc Đường Thiên Ngạo đi về phía Sở Thiên, thuận tay cầm bình rượu đập tới, Phong Vô Tình đột nhiên giơ tay, đem bình rượu đặt trên bàn, lạnh lùng nhìn Đường Thiên Ngạo.

Đường Thiên Ngạo không thể tưởng tượng được Phong Vô Tình lại phản ứng nhanh chóng vậy, có chút ngu ngơ, nhưng không có ý định chấm dứt sự cáu giận của mình, gã tiến lên trước vài bước, chỉ vào Sở Thiên nói:

- Tiểu tử, mày được lắm, ở sơn trang Hoa Mai không chỉ dám quét qua mặt Đường gia, còn khiến tao thua một tỷ tư, khoản nợ này sớm muốn sẽ tính với mày.

Sở Thiên trong lòng sững sờ, nháy mắt hiểu được nguyên nhân Tàn đao và Đường Thiên Ngạo ngồi cùng bàn, hóa ra Chu Long Kiếm cá độ lớn về cuộc chiến ở núi Phượng Hoàng, kết quả thắng nhà cái của Đường Thiên Ngạo. Mà tên tiểu tử này không chịu bỏ tiền ra, vì thế bị Tàn đao tạm giữ, đêm nay người trung niên này từ phương Nam tới để chuộc người.

Không thể tưởng được lão già Chu Long Kiếm này kiếm được nhiều như vậy. Sở Thiên trong lòng thầm trách hồ ly giảo hoạt, hơn nữa Đường gia muốn trả thù cũng không có cửa, bởi vì người lộ diện thu tiền nhất định là Tàn đao, mà Tàn đao hung ác tàn khốc xuất quỷ nhập thần không phải là kẻ mà Đường gia có thể đối phó.

Anh Thành cũng là người kiêu ngạo, cho nên nhìn không nổi Đường Thiên Ngạo, ánh mắt ngông cuồng nhìn Sở Thiên vài lần, thấy hắn không ngăn trở ý của mình, vì thế còn súp thịt dê được mang lên còn chưa kịp ăn, đột nhiên đập vào người Đường Thiên Ngạo đang không hề có chuẩn bị gì, đứng lên, xiên thắt lưng nói:

- Tiểu tử, mày là ai chứ? Dám ở địa bàn của Soái quân làm loạn? Có tin tao gọi mấy trăm người tới thổi bay mày?

Cánh tay của Đường Thiên Ngạo bị chén súp hất vào bỏng rát, gã là kẻ từ thói quen ngang ngược càn rỡ từ nhỏ, ở thủ đô liên tục chịu điểu khí, thật sự kiềm chế không được, hổn hển tấn công hai chân anh Thành, nếu không phải ám khí đã bị Tàn đao thu hồi sạch sẽ, thì bây giờ gã đã phi đoản đao và toàn bộ hàn châm lên người của anh Thành.

Phong Vô Tình cũng đá hai chân ra, dễ dàng hóa giải thế tiến công cũng được coi là sắc bén và linh hoạt của Đường Thiên Ngạo.

Hai gã trẻ tuổi ở phía sau Đường Sơn Phong lại tiến lên trước vài bước, che trước mặt thiếu chủ nhà họ, lạnh lùng nhìn Phong Vô Tình, bọn họ thừa nhận không phải là đối thủ của Tàn đao, nhưng họ cũng không tin toàn bộ kinh thành đô đều là người có thể đánh, vì thế cùng nhau rút ra vũ khí.

Đoản đao của hai gã trẻ tuổi đã bị Tàn đao chém đứt, tự nhiên không thể sử dụng được, nhưng bọn họ còn đem theo ám khí là dao găm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 379-2: Tổng Quản Đường Gia.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cực Phẩm Thiên Kiêu

Thể loại: Ngôn Tình, Khoa Huyễn

Số chương: 200


Kiêu –> Xiêu và…Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26


Bản Tình Ca Muôn Thưở

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31



Hạnh Phúc Nới Cuối Con Đường

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43