41 Nhật Nam chở tôi đến một cánh đồng hoa hướng dương xinh đẹp, tuy không bát ngát như trên phim ảnh, nhưng nó còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của tôi.
42 Mẹ bất ngờ khi con gái mẹ bỗng trở nên yêu đời, làm gì cũng tủm tỉm cười suốt, đúng là con gái sớm nắng chiều mưa mà. Điện thoại tắt hai ngày nay, vừa mở lên đã nhận không biết bao nhiêu là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn là của người yêu với Khánh.
43 Cả ngày học hành mệt mỏi, lại thêm mấy cái bài tập nhóm buổi trưa nữa làm tôi đuối ơi là đuối. Lững thững bước ra khỏi trường với bộ mặt thảm hại, đi được vài bước thì tên người yêu đáng ghét ở đâu chui ra hù một cái suýt xỉu, lần nào cũng thế, hôm nào mà tôi xỉu thiệt thì đừng có nói sao xui.
44 Vừa nghe tôi báo tin là mẹ chạy vô ngay lập tức, mẹ càng lo tôi càng cảm thấy có lỗi. -Cái con bé này, làm gì mà đến nỗi phải nằm đây vậy con? Có đau lắm không nói mẹ nghe.
45 Ả cứ ngồi nhay nhay đến 10h sáng chưa chịu về, đến khi bác sĩ vào đưa người yêu đi kiểm tra sức khỏe gì đó ả mới chịu đứng lên. - Anh đi kiểm tra xíu rồi về nha người yêu.
46 Ở nhà chán ơi là chán, suốt ngày nằm trong phòng, đã vậy ngày nào cũng cháo làm tôi ngán đến tận cổ, cũng may còn có cái điện thoại để chat chit trò chuyện với người yêu.
47 Ngày mai là đến ngày gặp ba mẹ Khánh rồi, tôi cứ miên man suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Nhật Nam biết hay không, mà thôi, cũng chỉ giả bộ có vài phút nói ra mất công người yêu lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi cản trở nữa thì phiền lắm.
48 Chủ nhật, Khánh chở tôi đến một nhà hàng sang trọng, ba mẹ cậu đã chờ sẵn ở đó rồi. Đã điều tra được một ít về ba mẹ Khánh nên tôi cũng tự tin hơn một xíu.
49 Trở về nhà với hai con mắt sưng húp còn đọng nước, tôi chẳng biết đi về đâu ngoài ngôi nhà thân yêu của mình, trong đầu vẫn thắc mắc sao người yêu lại có mặt đúng lúc như thế.
50 Tôi ngồi kể chi tiết chuyện đã qua cho Nhật Nam nghe, anh chỉ nhéo mũi trách yêu chứ không còn giận dỗi nữa. -Lần sau phải nói anh trước biết không hả? Người yêu hư quá.
51 Vừa về tới nhà đã thấy Khánh đứng đợi ở cửa, cậu ta hơi ngạc nhiên vì bộ dạng yêu đời của tôi. -Ê, làm gì mà vui thế? -Nhiều chuyện, ông đến lâu chưa? Tôi vỗ vai Khánh một cái rồi leo lên yên xe ngồi chung tâm sự, hễ gặp cậu ta là bao nhiêu nữ tính trong người tụt đi đâu mất tiêu.
52 Từ hôm đó trở đi tôi không gặp Khánh nữa, cũng không dám liên lạc vì sợ cậu ấy buồn. Một mình lầm lũi đi học, chẳng còn ai chọc phá tôi buồn kinh khủng, mặt mũi lúc nào cũng một đống có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
53 Sinh nhật người yêu, tôi mất cả đêm để suy nghĩ nên chuẩn bị quà gì cho anh. Những món quà có giá trị lớn thì tôi không đủ khả năng mua, với lại chắc anh cũng chẳng thiếu, còn những món đồ rẻ tiền có lẽ anh chẳng bao giờ dùng tới.
54 Ăn uống no nê xong, tôi thổi nến chúc mừng sinh nhật người yêu. Anh cảm động lắm, chốc chốc lại hôn lên trán tôi một cái, có khi lại nhìn âu yếm, rồi lại nựng yêu nữa chứ.
55 Chợt nhớ ra gì đó, tôi chạy cái ào vào bếp trước con mắt ngạc nhiên của người yêu, lục lọi một hồi cũng lôi được chai rượu với hai cái ly ra. -Đừng có nói là em muốn chuốc rượu anh nha.
56 Sáng ngủ dậy thấy nhà cửa im ắng lạ thường, không lẽ giờ này mẹ vẫn còn ngủ? Tôi mở cửa phòng bước vào thấy mẹ ngồi trên giường, khuôn mặt mệt mỏi như cả đêm không chợp mắt.
57 Tôi khụy xuống đất khóc như mưa, thì ra tôi vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương bị người dứt ruột sinh ra ruồng bỏ, thảo nào khi thấy những đứa trẻ vui đùa tại cô nhi tôi lại quen thuộc như vậy.
58 Mấy ngày liền tôi cứ ôm di ảnh mẹ mà khóc, tất cả những đồ vật trong nhà đều khiến tôi nghĩ đến mẹ, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy vẫn còn vương vấn đâu đó mà tôi có thể cảm nhận được.
59 Nhật Nam mềm lòng, anh choàng hai tay ôm chặt lấy tôi, những giọt nước nơi khóe mắt tràn ra. Là tôi đã khiến hai người đàn ông yêu thương mình khóc sao, thật là đáng trách, ngay cả bản thân mình cũng lo không được khiến những người xung quanh đau lòng.
60 Nhật Nam và tôi xuống mở cửa thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Khánh đến, thấy tôi tươi tỉnh Khánh cũng an tâm. -Sao ông lại đến đây? Vào nhà đi. Tôi lôi tay Khánh đi vào, vừa ngồi xuống ghế Nhật Nam đã lên tiếng.