21 Đang ngủ, thì bỗng điện thoại nó reo-A…l…ô?-Nó nói giọng ngoái ngủ-Dậy đi heo! Mở cửa cho tôi-hắn-Ai dậy?-nó tỉnh ngủ-Thì cứ ra mở đi rồi biết-hắnNó ừ một tiếng rồi đi xuống mở cửa-Aaaaaaaaaaaaaaaa-nó la lên, mặt tái nhợt-Cô làm sao thế?-hắn tỏ vẻ lo lắng-Anh…anh…sao ở đây?-nó quơ tay-Tôi đến đón cô đi học-hắn-Tại sao?-nó khó hiểu-Chẳng sao cả, tôi thích-hắn-Hừ…tôi chẳng quan tâm-nó định vào nhà thì….
22 RENG. . . (vào lớp)Cô giáo bước vào-Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới, các em vào đây-cô nói rồi quay ra cửaHai chàng trai từ từ bước vào-Xin chào mình tên Dương Kha mong mọi người giúp đỡ nhìu-Kha mỉm cười làm bao trái tim xao xuyến-Dương Khanh-quá lạnh lùngLớp học-Wow đẹp zai quá!-Không bằng anh Vũ nhưng cũng đẹp cực kì-Óa, em kết anh rồi nha-TRẬT TỰ-cô giáo gõ gõ cây thước lên bảng-Hại em (cô chỉ vào hai thằng con trai to con trong lớp) Xuống nhà kho kéo chiếc bàn cho các bạn10' sau.
23 Nãy giờ Kha đã để ý đến cái tên bên cạnh-Anh chàng bên cạnh là ai thế?-Là một tên âm binh, chẳng tốt lành gì đâu-nó nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để người đang để ý đến mình nghe thấy-Cô nói cái gì?-nó hổng thèm tranh cãi với hắn làm hắn cứ thấy thiếu thiếu khó chịu-Tôi nói anh à?-nó chẳng thèm quan tâm-cô.
24 RENG. . . Cuối cùng, chuông hết giờ đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bà tám quên cả trời đất kia. Hắn mừng thầm định nói gì đó với nó nhưng. . . -Vy đi ăn thôi-Khanh.
25 Sau khi đi ăn cùng ba người kia xong thì nó về nhà luôn. Vào nhà thì gặp Nguyên Nhi -Sao hai về trễ vậy?-Nhi -À hai đi ăn với hai người bạn từ Mĩ về-nó-Ai vậy hai?-Nhi -Kha với Khanh, hôm nào hai mày giới thiệu cho-nó-Thôi khỏi đi hai-Nhi trề môi-Mà hai nè mai cuối tuần hai nghỉ phải hông?-Nhi tiếp-Ừm.
26 Trở lại với hắn. Sau khi thu dọn sách vở xong thì bước ra khỏi lớp trong trạng thái u uất. Người đằng đằng sát khí thẳng tiến gara xe. Chuẩn bị chạy đi thì Hải Băng từ đâu chui tọt vào ghế cạnh hắn-Xuống xe-hắn lạnh lùng-Tâm trạng không tốt sao?-Băng -Tao nói xuống xe-hắn quát-Vì chị Nguyên Vy?-Băng -Sao mày biết cô ta?-hắn-Em là ai chứ? Trên đời này có chuyện gì Hàn Hải Băng này muốn biết mà lại không thể chứ-Băng -Vào vấn đề chính-hắn-Em gái của chị ấy là bạn em-Băng -.
27 Chiều hôm đó, nói là nó và Kha cùng đi cafe để tám nhưng nó đến rồi mà chẳng thấy Kha đâu mà lại thấy Khanh -Ủa sao Khanh ở đây, Kha đâu?-nó-À nó bảo bận nên nhờ Khanh nói lại với Vy-Khanh -Ừ ra vậy-nó-Không có gì để nói với khanh sao?-Khanh -À Khanh uống gì gọi đi-nó bối rối-Khỏi đi Khanh muốn dẫn Vy đến nơi này-Nhưng mà đi đâu?-nó-Đi rồi sẽ biết-Khanh có vẻ bí mật-Hừ.
28 Tàu khởi hành. Ai ai cũng la hét gầm trời mà mặt nó vẫn tỉnh queo, còn Khanh. . . mặt bắt đầu biến sắc (ôi trời! trông manly thế mà lại. . . -_-). Vừa xuống tàu Khanh đã chạy đến gốc cây nôn luôn cả cơm trưa (chó đâu ra chị bảo đây!!!) rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ.
29 Nó dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một anh chàng khôi ngô, khuôn mặt thánh thiện-tôi đang ở đâu?-nó-Nhà tôi-anh ta-Tại sao tôi lại ở đây?-nó-Lúc chiều đi ngang công viên thấy cô và một đám con trai đánh nhau mà cô có vẻ yếu sức nên tôi vào cứu.
30 Ngay từ lần đầu tiên thì Minh đã thích nó. Sau khi quen biết nó nhiều hơn thì anh lại càng thấy nó đáng yêu. Không phải vì gia tài bạc tỉ của nhà họ Nguyễn, lại càng không phải vì sự xinh đẹp kiêu sa của Nguyễn Hoàng Nguyên Vy, anh chỉ đơn giản là thích nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của nó.
31 Sáng hôm nay, 7h:RẦM. . . Nhi gõ cửa mà cái cửa rung rinh (nội công thâm hậu)-Mày vào đi, cửa có khóa đâu chứ-nó vò đầu bứt tai. Mới sáng sớm mà đã phá hư giấc ngủ (7 giờ, là 7 giờ đó, sớm ghê ha!)Nhi lật đật chạy vào dựng ngược nó dậy-gì vậy?-nó-Hai không nhớ là hai đã hứa hôm nay sẽ đi chơi với em sao?-Nhi -Nhớ chứ-nó-Thế sao còn ngủ?-Nhi -Dạ! Con đi VSCN ngay đây ạ-nó bò vào nhà tắm chẳng hơi đâu mắng Nhi nữa 30' sau.
32 -A lô?-Nó -Kha đến đón Vy nhé!-Kha cười-Ơ. . . ơ. . . không, mình bận đột xuất rồi không thể đi chơi với Kha được-nó ấp úng-Vậy à?Bùn thật-Kha -Mình. .
33 Bỗng. . . tiếng nhạc du dương và lãng mạn phía trong vọng ra. Giờ nó mới để ý, sao ở đây vắng hoe vậy nhỉ? Đáng nhẽ nó phải thấy lạnh xương sống vì sợ hãi, nhưng sao trong tim nó tự dưng lâng lâng cảm giác ấm áp vậy nè.
34 Hai người ngồi đó đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không hay-Sao từ lúc sáng đến giờ chẳng có ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ khu vui chơi nổi tiếng này mà bị ế sao?-nó thắc mắc-Tôi đã bao hết nơi này rồi mà!-hắn "Mô phật! Việt Nam đang ngày càng nghèo mạc là nhờ những tên phá gia chi tử như thế này đây!"-nó nghĩ thầm.
35 -Á á thả xuống, thả xuống, chóng mặt quá-nó sợ hãi kêu la nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc. Hắn từ từ thả nó xuống-Mình thay đổi cách xưng hô chứ nhỉ?-hắn hồ hởi-Hả? Anh muốn xưng hô bạn bè hả, được thôi-nó giả nai-Trời! Đồ heo.
36 Hắn và nó vẫn cứ như mọi ngày. Vì nó không muốn ai biết chuyện của nó và hắn nên kể cả con bạn thân là Thư cũng không hề. Chỉ tiến triển hơn trước là ngày nào cũng đưa đón nó đi học.
37 5' sau Khôi quay lại với 2 bịch cơm hộp trên tay. Chạy đến trước mặt Thư thở hồng hộc, trên trán mồ hôi nhễ nhại. -Đồ. . . ăn. . . đây. . . -Khôi mệt đứt hơi-Được rồi nghỉ ngơi đi-Thư bỗng nhiên thấy xót, đưa khăn tay cho Khôi lau đi mồ hôi, chỉ có điều vẫn còn tỏ ra lạnh lùng với anh.
38 Lại một buổi sáng lại đến, một ngày mới lại bắt đầu với những niềm vui của mọi người, đôi khi còn là nỗi buồn của ai đó. Hôm nay lại là cái ngày cuối tuần, thời gian trôi sao mà nhanh thế (chỉ là tác giả nói thôi hihi), hôm qua bố nó có gọi báo rằng hôm nay sẽ đến nhà thăm nó.
39 -Cậu quen con gái tôi được bao lâu?-ba nó lên tiếng-Vâng, cũng khá lâu, khi chúng cháu còn ở Mĩ-hắn hơi cười đáp-Cậu có chắc sẽ làm cho con gái tui được vui vẻ và hạnh phúc?-ba nó-Vâng! Cháu chắc chắn-hắn tự tin-Tôi hỏi cậu, cậu đến với con gì tôi vì điều gì?-ba nóHắn hiểu hàm ý trong câu nói đó, ý ba nó là hắn đang muốn nhắm đến tài sản của nhà nó sao?-Cháu chỉ là yêu cô ấy-hắn nắm chặt lấy tay nó và nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười lại.
40 Trong nhà-Anh ở lại ăn sáng chứ?-nó-Tất nhiên, anh phải xem tay nghề của vợ mình chứ-hắn-Em có nói rằng sẽ lấy anh sao?-nó-Em sẽ không thoát khỏi anh đâu-hắn-Nếu em cứ muốn thoát?-nó-Anh sẽ không buông tay-hắn-Hì-nó cười-Anh ngồi đấy đi, em đi làm chút trứng nhé-nó-Anh sẽ phụ em-hắn-Chỉ cần anh không quấy em là được-nói rồi hai người đi vào phòng bếp.