21 Tuy rằng sư phụ đối xử với Chúc Diêu rất tốt, nhưng đôi khi cũng rất cố chấp, đã quyết định việc gì thì không thay đổi được. Chẳng hạn như 5 năm trước, hắn có nói không cho nàng xuống núi, thì đúng y như rằng nàng đã ở trên núi 5 năm không được xuống núi.
22 “ Ta không phải đang lo lắng về điều này. ”
Chúc Diêu thở dài nói:
“ Điều ta lo lắng là về chuyện Trúc Cơ đan. Ta có nghe sư phụ nói qua rằng, Tu tiên là việc nghịch thiên mà đi.
23 “Sư…. phụ!”
Chúc Diêu vừa mới nhìn thấy rõ mặt sư phụ, thì cơn đau đớn khủng khiếp kia lại trỗi dậy. Nó làm cho nàng muốn ngất xỉu ngay lập tức.
Ngọc Ngôn nỗ lực duy trì cho nàng tỉnh táo.
24 Vì vậy, cái đống tạp chất chồng chất trong thân thể 30 năm qua kia khiến cho nàng ngồi chổm hổm trong WC hết hẳn 1 ngày trời. Cho dù nàng đã có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn thì đến lúc đi xong, nàng cũng đứng dậy không nổi.
25 Ngọc Ngôn thò tay móc ra một cái ngọc bài đưa cho nàng. Chúc Diêu liền nhìn kỹ lại.
A, cái ngọc bài này sao nhìn quen mắt vậy ta. Cái ngọc bài này không phải là cái ngọc bài mà 5 năm trước nàng đi lĩnh ngọc bài thân phận đó hay sao? Lúc đó nàng chưa mở ra được linh lực, nên cái ngọc bài này sớm đã bị nàng ném vào trong cái xó xỉnh nào đó rồi.
26 Sắc mặt của ba người đều có chút khó coi. Ban đầu mục đích của bọn họ khi thả ra uy áp là làm cho mọi người khiếp sợ, sau đó ba người bọn họ có thể dương dương tự đắc với mọi người ở Khâu Cổ Phái một chút.
27 Chúc Diêu cười tươi như hoa nói:
“ Thì ra là Tiểu tam. Tiểu tam không cần đa lễ. Tiểu tam chưa gặp ta nên không nhận ra được cũng là chuyện bình thường.
28 “ Đây là trận chung kết thuộc nhóm Trúc Cơ?”
Nghiêm Nguyệt Hoành cũng giống như nàng đều có tu vi Trúc Cơ Đại Viên Mãn.
Vương Từ Chi gật đầu,
” Thật ra Tam sư huynh rất là lợi hại đó! Sư huynh là ứng cử viên cho chức vô địch thuộc nhóm Trúc Cơ lần này đấy.
29 Các vị bá bá liền quay lại nhìn nàng với một ánh mắt sắc như dao cạo, kèm theo đó là sự khiển trách. Bọn họ giống như là muốn đem nàng lột da róc xương vậy.
30 Từ hôm đó về sau, Chúc Diêu nàng quấn lấy sư phụ liền 3 ngày trời. Cuối cùng, nàng không thể kiên trì được nữa đành phải buông tha. Hơn nữa, nàng phát hiện ra rằng nàng càng nói tốt về Vương Từ Chi, thì sư phụ càng cự tuyệt ngay và luôn.
31 Chúc Diêu cùng Vương Từ Chi ở một gian phòng trên lầu ba. Những người khác thì ở lầu hai. Đợi 3 người đi xa. Chúc Diêu liền làm vẻ mặt bát quái kéo Vương tiểu bằng hữu lại.
32 “ Tô muội muội, ngươi hãy nghe ta nói. ”
Tiêu Dật kéo Tô Tử ở phía trước lại,
“ Ta từ nhỏ cùng Linh Lung muội muội lớn lên ở một chỗ, cho nên ta phải có trách nhiệm chiếu cố thật tốt cho nàng.
33 “ Ơ! Ta còn tưởng ai đó rình mò? Thì ra là một đôi uyên ương đang giao phối ở trong rừng!”
Yêu hồ lạnh lùng nhìn hai ngươi đang còn trên mặt đất điên cuồng chống đẩy lẫn nhau.
34 Sau khi năm người có mặt đầy đủ. Chúc Diêu liền giải thích rồi thúc dục mọi người nhanh chóng quay trở về môn phái. Dĩ nhiên, Vương Từ Chi không có ý kiến gì thêm.
35 Chúc Diêu thật sự đã chết. Đến bây giờ, nàng vẫn chưa tin rằng nàng thật sự đã chết.
Bởi vì….
Mẹ nó chứ!!! Tại sao trên thi thể của ta lại có khắc ba chữ “Người đã chết” chứ??? Tại sao trên ngực ta vẫn còn cái vết thương trí mệnh kia nữa chứ?? Lại còn dám khắc thêm mấy chữ kia vào người ta nữa chứ! Đây là trò đùa của tạo hóa à?? Người ra ngoài cho ta, ta đảm bảo đánh không chết ngươi!!
Trước mắt nàng đột nhiên hiện ra một cái khung.
36 Chúc Diêu lại một lần nữa trở về đỉnh núi Ngọc Lâm. Vẫn là khung cảnh này, vẫn là gian phòng này, vẫn là người sư phụ này. Chúc Diêu cảm giác muốn khóc nhưng không ra được nước mắt.
37 “Khụ khụ, sư muội! Đây là đồ đệ mà Thái sư thúc mới thu nhận. ”
Nhìn sát khí Ngọc Ngôn bắt đầu thành bão tố, Tử Đan đành phải nhắc nhở Hồng Trù buông đứa bé đang ôm kia ra.
38 “ Ngươi tới từ Ngọc Lâm Phong?
Vương Từ Chi cả kinh, nhưng thoáng chốc liền vui vẻ trở lại,
“ Ta có nghe sư phụ nói, Thái sư thúc tổ gần đây có thu một đồ đệ, thì ra là….
39 Hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đột nhiên toàn bộ bầu trời của Khẩu Cổ Phái trở nên tối tăm mờ mịt. Ngay cả linh khí bốn phương cũng bắt đầu không tự chủ được mà bay lên trên không trung tụ tập.
40 Phản xạ có điều kiện quả thực là một thứ lấy mạng người. Bởi vì nó thỉnh thoảng sẽ khiến cho ngươi nói sai, làm việc sai, và hành động sai nữa.
Do phản xạ có điều kiện cho nên Chúc Diêu mới thốt ra một câu, khiến cho Ngọc Ngôn sư phụ xấu xa bắt thóp được.