21 CAROL VẪN CẢM THẤY cái áo có chuyện gì đó, có thể giải thích Jason là người đã có vợ. Anh có thể nào là người chưa vợ được không? Lẽ nào đẹp trai một chút là đã có người khác rồi ư? Lẽ nào con trai biết quan tâm tới con gái nhất định phải có vợ? Có khả năng cái áo là của người khác đưa anh mặc được không? Nhưng lý do ấy thật mong manh, liệu có ai đưa cái áo phần thưởng của con mình cho người khác dùng? Hơn nữa, Jason cũng sẽ không mặc áo cũ của ai.
22 - MẸ ĐANG NÓI GÌ VẬY? Con làm sao yêu được một người đã có vợ chứ?- Carol nói cứng. - Mới đến vài hôm, còn chưa biết ai với ai, làm gì có chuyện yêu đương? - Con nói vậy thì mẹ yên tâm.
23 CÒN MỘT TUẦN LỄ NỮA sẽ đến dạ hội Trung thu – Quốc khánh, Siêu hỏi Carol: - Bạn có tham gia dạ hội không? Vé vào cửa bây giờ là hai đôla, tối hôm ấy mua vé ở cửa phải năm đôla đấy.
24 HOÀNG TỬ VŨ ĐIỆU LA TINH nhảy với cô gái Columbia rất đẹp, nhiều người đưa máy ảnh lên chụp. Carol tiếc không đem theo máy ảnh, nếu không cũng chụp một vài kiểu để về sau thưởng thức.
25 Ngồi vào xe của Jason, Carol rất lúng túng, không biết mình theo anh như thế anh có nghĩ gì không. Đến lúc này cô cũng không hiểu tại sao mình theo anh về, có thể vì thấy anh đi, cuống lên, không tự chủ nên chạy theo anh chăng.
26 Carol đặt vé máy bay về nước. còn mười ngày nữa thì bay, cô tìm người có thể đưa cô ra sân bay. Cô mong người đó là Jason, có thể đó là một trong những lí do chính để cô về nước.
27 Carol biết kì nghỉ giáng sinh này thật vô vị, vì trong nước lúc này chưa được nghỉ, bạn bè đều đang đi làm, ai đến chơi với cô? Nhưng cô nghĩ, không đến nỗi, chỉ vì chưa dứt Jason khỏi lòng mình, cho nên cảm thấy không còn ý nghĩa gì.
28 CAROL KHÔNG NGỜ kỳ nghỉ Giáng sinh này cô lại đến thăm Tú Trân. Mẹ muốn đi viếng mộ ông ấy ở sau núi quê Tú Trân, phải nhờ Tú Trân đưa về. Sau ngày hỏa táng ông ấy, mẹ muốn lấy một ít tro hài cốt nhưng Tú Trân không đồng ý, bảo như vậy hài cốt bị phân tán, linh hồn sẽ không siêu thoát, chỉ đồng ý mẹ đi thăm mộ bất cứ lúc nào.
29 LIỀN HAI HÔM SAU ĐẤY Carol không nói chuyện với mẹ. Cô không biết tại sao mẹ lại làm cái chuyện ngu xuẩn như thế. Như vậy khác nào nói cô đang yêu một người đã có vợ có con, coi như Jason quyến rũ cô, mẹ gọi điện như thế liệu có ích gì? Người thật sự quyến rũ con gái của mẹ sẽ không dừng tay bởi mẹ ở cách xa vạn dặm gọi điện đến, người vô lương tâm quyến rũ con gái mẹ thì mẹ cũng không cần phải gọi điện.
30 TRONG KỲ NGHỈ NÀY Carol không nghĩ mình sẽ đến thăm bà ngoại. Mẹ nói, ngoại già rồi, có thể không sống được bao lâu, chúng ta về thăm ngoại. Rồi mẹ kể chuyện bà ngoại cho cô nghe.
31 NĂM MỚI, HỌC KỲ MỚI, với Carol quả là buồn chán cộng với lại vô vị, không còn giờ của Jason, cuối tuần đi mua thức ăn cũng do Siêu lái xe đưa đi, Hội Sinh viên cũng không tổ chức dạ hội, những sự kiện học kỳ trước làm cô tung tăng vui vẻ nay cũng không còn.
32 TRUYỆN NGƯỜI NÀY KHÔNG CÓ CHUYỆN mỗi ngày một tập, khiến Carol ngày nào cũng trông chờ, ngóng đợi. Sở Thiên gửi lên mạng rất đúng giờ, cuối tuần vẫn bảo đảm, cho nên Carol không bị hẫng hụt.
33 NHƯNG THẦY HẠO NHƯ BỊ MA ÁM, luôn luôn đến tìm Carol. Thầy chép thơ tiếng Anh, ghi âm bài hát tiếng Anh cho cô, gọi điện thoại, bảo rất nhớ cô. Thầy lên lớp như kẻ mất hồn, luôn luôn giảng sai, phần lớn thời gian chỉ nhìn Carol.
34 ĐÓ LÀ CÂU CHUYỆN giữa Carol và Phong. Từ mùa hè sau kỳ thi đại học, tận mắt thấy Phong có bạn gái, cô cho rằng chuyện của hai người chấm dứt hoàn toàn.
35 CAROL CẢM THẤY NGUY HIỂM, lý trí mách bảo cô nên bỏ chạy, nhưng Carol như đã say, mơ hồ theo Phong đến bên ô tô. Phong kéo ghế lùi về phía sau, ngồi lên, ra hiệu cho Carol ngồi vào giữa hai chân mình rồi từ phía sau ôm ngang người cô, nói: - Đừng sợ, mình chỉ muốn để bạn nghe một bài hát thôi.
36 LẦN THỨ HAI cũng gặp Jason tại thư viện khoa học tự nhiên. Sáng hôm ấy sắp đến giờ Sở Thiên đăng truyện lên mạng Carol mới được rảnh rỗi, cô chạy như bay đến thư viện, giành cái máy có phần mềm chữ Trung Quốc, gần đến nơi thì thấy Jason ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ, đang dùng laptop của mình.
37 MỘT BUỔI TỐI, Carol đang làm bài tập, bỗng có tiếng chuông cửa. Cô bực mình, nghĩ ai đến vào lúc này nhỉ, sáng mai đã phải nộp bài tập, bây giờ vẫn chưa làm xong.
38 HÔM SAU, LÚC ĂN CƠM TỐI, Carol không nhịn nổi, lại nói đến chuyện Jason: - Mọi người biết Jason chưa có gia đình, tại sao mình không biết? Siêu nuốt miếng cơm trong miệng, rồi chậm rãi nói: - Bạn không biết thì có thể hỏi mà.
39 MỘT NGÀY THÁNG BA, Sally gọi điện đến, báo cho Carol biết, người thuê lại căn phòng của chị đã dọn đi, hỏi Carol có muốn đến nữa không. Không cần suy nghĩ, Carol trả lời “rất muốn”.
40 DỌN ĐẾN NHÀ R, liền mấy hôm sau Carol không thấy Jason ra vào căn hộ số 206, không chờ nổi, cô bèn hỏi Sally. Sally trả lời, Jason đi miền Nam có việc, anh có chương trình hợp tác ở đấy, có hai cuộc phỏng vấn với một trường đại học, hình như còn dự hội thảo, có thể đến tận ngày hai mươi mới trở về.