1 1. Chuyện bắt đầu khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Lúc đó tôi vẫn còn làm ở Phòng Phát triển mới thành lập của công ty. Nhìn bề ngoài thì phòng này có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực ra công việc toàn là mấy thứ chán ngắt chẳng ai thèm làm.
2 7. Mấy ngày sau tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đêm đó. Tôi chắc chắn không phải mình nằm mơ, vậy thì rất có khả năng tôi đã gặp phải một cái gì đó không phải người.
3 12. Hồi học đại học tôi đã tới Thượng Hải một lần, tuy thành phố này rất lớn, cũng rất sành điệu, nhưng chẳng để lại mấy thiện cảm trong tôi. Tiếng Thượng Hải trúc trắc, đám tiểu tư bản ưa xa hoa phù phiếm, toán thương nhân dùng đủ mọi chiêu bài kiếm tiền nơi đây, tất cả thực ra chẳng có gì để tán thưởng.
4 19. Tôi đi rất nhanh, như chạy trốn khỏi bệnh viện. Lồng ngực ứ nghẹn những đố kỵ, ghen ghét, và cả đau đớn. Hình ảnh ban nãy như ăn sâu vào trái tim tôi, có xua đuổi thế nào cũng không biến mất.
5 27. Ngày hôm sau tôi cùng Tưởng Nam rời Thượng Hải. Về đến công ty, cảm tưởng mọi chuyện xảy ra ở Thượng Hải đều như một giấc mơ. Cuộc sống lại trở về với những yên ả và bất lực thường ngày.
6 30. Ngày hôm sau tôi dậy từ tinh mơ, ra khỏi phòng ngủ xem xét quanh nhà, Bạch Lâm vẫn chưa dậy. Xem ra đúng là nàng đang trong mấy ngày ấy rồi. Tôi lại chạy xuống dưới tầng, đi mua đồ ăn sáng.
7 34. Giờ thì tôi đúng là mười hai vạn lần hối hận, hối hận vì lúc nãy đã kéo Bạch Lộ lại. Nếu lúc đó cứ để Bạch Lộ ra chào hỏi hai người kia thì tôi đã không phải chứng kiến cảnh tượng khiến người ta sặc máu thế này.
8 39. Bạch Lâm đi rồi, tôi tiếp tục ăn nốt bát mì ngon nhất trong đời mình, nhớ lại bộ dạng căng thẳng vừa nãy của nàng, sặc, thứ tôi đang ăn đây nào phải là mì! Thứ trong bát này thậm chí còn ngọt hơn mật ấy chứ.
9 45. Chừng bảy giờ sáng, tôi và Tưởng Nam rời Côn Sơn. Thực ra ở Côn Sơn vẫn còn vài việc chưa làm, nhưng Tưởng Nam bảo cứ tới Thượng Hải trước đã. Tôi biết thừa chị sợ lại đụng phải lão khốn họ Lâm kia nên mới vội vội vàng vàng rời khỏi đây như vậy.
10 50. Kế hoạch cự tuyệt Bạch Lộ lần này coi như thất bại triệt để. Vốn định gạt Bạch Lộ khỏi thế trận, ai ngờ sẩy một li đi một dặm, tôi thành ra tự dồn mình vào đường cùng.
11 57. Tôi rời Thượng Hải trước Tưởng Nam ba ngày. Tuy trong lòng có hơi nghi ngờ Tưởng Nam cố ý muốn tôi về trước để tiện đường hú hí với lão họ Lâm, nhưng tôi chẳng thể nói không.
12 66. Khi hai chúng tôi về đến nhà thì đã rất muộn, Bạch Lâm mắng Bạch Lộ, nói ngày mai đã nhập học rồi mà hôm nay còn chơi đến tối khuya thế này. Tôi nói đỡ em vài câu, Bạch Lâm mới cho qua.
13 74. Ngày hôm sau tôi chuyển khỏi nhà Bạch Lâm. Giữa lúc cấp bách tìm đâu ra nhà để ở? Nhưng Bạch Lâm lờ tịt chuyện tôi chuyển đi, không một lời hỏi han quan tâm.
14 81. Tính toán xong xuôi, tôi chỉ muốn gọi điện ngay cho Bạch Lâm. Đến lúc rút điện thoại mới nhớ ra giờ đã quá muộn, xem lịch, ngày mai đã là cuối tuần, trời, độ này bận bịu kinh khủng làm tôi quên khuấy cả khái niệm thời gian.
15 86. Sau khi gặp Tưởng Nam tôi mới hiểu rõ mọi chuyện. Thực ra lần đó Tưởng Nam được điều động xuống công ty chúng tôi là vì lão khốn họ Lâm muốn loại bỏ Cao Trào.