21 Edit: Tuyết Liên
“Vịnh Duy. ” Chứng kiến bóng dáng Đỗ Vịnh Duy của xuất hiện tại hành lang thì An Vịnh Tâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón tay nắm lên cổ tay của hắn
” Đã đến rồi.
22 Edit: Tuyết Liên
Không biết đã qua bao lâu trong hành lang vẫn luôn là tĩnh mịch y hệt không âm thanh.
Cho đến khi đèn phòng giải phẩu tắt, Mộ Dịch Thiên, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi cơ hồ là cùng lúc từ trên ghế đứng lên, thời gian dài chết lặng khiến Tống Mật Nhi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là bên cạnh An Vịnh Tâm kịp thời đỡ nàng, vội vàng nói câu cám ơn nàng cùng An Vịnh Tâm cùng đi đến cửa phòng mổ.
23 Edit: Tuyết Liên
Về đến nhà, Tống Mật Nhi vẫn khóc thút thít, hắn hình như hết cách với nàng, chỉ có thể dụ dỗ nàng, dùng sự dịu dàng nhất vậy mà chính hắn chính là không biết.
24 Edit: Tuyết Liên
“Ha ha ha! Đại công cáo thành!” Tống Mật Nhi thận trọng soi kĩ bài viết nhẹ nhàng khép lại máy tính, ẻ ở trên ghế sôi nổi vui vẻ huơ tay múa chân
“Rốt cuộc xong bản thảo rồi.
25 Edit: Tuyết Liên
Nói không khiếp sợ là không thể nào, lòng của hắn bởi vì nước mắt ràn rụa của cháu mình mà tê tâm liệt phế nói nhỏ mà đau thương
“Vịnh Tâm, không nên như vậy.
26 Edit: Tuyết Liên
“Tống Mật Nhi! Đứng lên đi ra ngoài đừng giống như đà điểu không ra khỏi cửa, chờ tôi tới bắt cậu phơi nắng cho mà xem!”
Mơ mơ màng màng nhận điện thoại, Tống Mật Nhi chỉ nghe thấy bên đầu điện thoại bạn mình giọng như giết heo truyền đến, vội vàng ghét bỏ cầm xa ống nghe cho đến tiếng hô kết thúc, Tống Mật Nhi mới chậm rãi không còn hơi sức nói:
“Hiểu Lê, mình mới vừa xong bản thảo, ngủ một cái có chết đâu”
“Ngủ thế mà là 1 cái? Cậu xác định!”
Được rồi, có lẽ ngủ ba ngày ba đêm không thể gọi làm một, nhưng là nàng cũng không có chuyện gì có thể làm mà.
27 Edit: Tuyết Liên
“Anh là điên rồi, bởi vì em. ” Hắn ánh mắt trầm xuống, cúi đầu ngậm vào đầu nhũ hoa đang run sợ, mật ong vừa lúc chảy đến đây để cho hắn cùng nàng thưởng thức mật ong ngọt ngào, nàng nhiệt độ ấm áp với mật ong để cho nàng ngọt ngào tăng lên gấp bội, quả thật làm cho hắn không cách nào tự kềm chế.
28 Edit: Tuyết Liên
“Anh mang em đi nơi nào? Buông ra á. ” Tống Mật Nhi một khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu bị ném vào bên trong xe, Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng lên xe khóa lại cửa xe không để cho Tống Mật Nhi có cơ hội chạy trốn.
29 Edit: Tuyết Liên
“Oa ha ha ha ha. . . . . . ” Một tay ôm khoai tây chiên, một tay cầm tiểu thuyết Tống Mật Nhi ở trên ghế không có hình tượng cười lớn, đột nhiên thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn người cách đó không xa, lần nữa không nhịn được cười lớn.
30 Edit: Tuyết Liên
Lửa nóng ban đêm một chút tức đốt, hai thân thể trần trụi kịch liệt mà điên cuồng quấn quít không nghỉ, tại 1 góc phòng khách lần đầu tiên nàng cống hiến mình điên cuồng như vậy, quấn hắn nâng cao thân thể phối hợp với hắn một lần lại một lần cuồng mãnh luật động cuối cùng là nàng phá vỡ quy củ, nàng không cần chỉ có hai lần muốn rất nhiều rất nhiều cho đến khi nàng mệt mỏi cái gì đều không muốn suy nghĩ tiếp.