Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đi Xem Mắt Chương 73 End

Chương trước: Chương 72



CHƯƠNG 73

Bình Phàm nghĩ, mọi chuyện thường thường không phải do mình làm chủ, giống như lúc đầu cô cùng Doãn Việt bỏ qua nhau thời cấp ba, giống như chuyện bọn họ gặp nhau khi xem mắt, giống như chuyện, rõ ràng có nhiều người nhắc nhở như vậy, mà Bình Phàm vẫn không thể nào tránh được kiếp này.

Cô nhìn máu của mình từ từ chảy xuôi trên mặt đất, nhuộm đỏ hai tờ giấy hôn thú. Giấy chứng nhận coi như là cứng rắn, nhưng vì quá nhiều máu, nên đã bắt đầu nhũn ra.

Cô nhìn thấy mặt mình và Doãn Việt từng chút từng chút bị máu nhuộm lên.

Nếu lúc sáng nghe lời Doãn Việt, đem giấy hôn thú đưa cho hắn thì thật tốt biết bao.

Đáng tiếc, hắn quý trọng hai tờ chứng nhận này như vậy.

Thật rất khó tin, trên người mình lại có nhiều máu như thế, nhiều đến giống như có thể đem tất cả mọi thứ nhuộm đỏ.

Thân thể bắt đầu lạnh, Bình Phàm nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới vài việc nhỏ không đáng kể. Ví như năm đó, mỗi buổi chiều đi học đều đi ngang qua khu thể thao của trường, thường xuyên nhìn thấy Doãn Việt chơi bóng, một mình, vỗ bóng rổ, cô độc, giống như đang đợi gì đó. Ví như lúc ăn mừng tốt nghiệp, cô cảm giác, cảm thấy phía sau dường như có người nhìn mình, quay đầu, chỉ thấy Doãn Việt đang lạnh nhạt gắp thức ăn. Ví như mùa hè vào thẳng đại học năm đó, đi trên đường vô tình gặp Doãn Việt, lại bỏ chạy.

Nếu khi đó, cô có thể dũng cảm một chút, vậy những năm tháng cô đơn sau này sẽ không cảm thấy sống uổng.

Bình Phàm bỗng nhiên hiểu sự hối hận của Phương Nhan. Đúng vậy, hối hận, cô hối hận không sớm ở chung một chỗ với Doãn Việt, nếu như vậy, thì thật tốt biết bao.

Mà bây giờ, cô sẽ chết, lập tức.

Cô đã đồng ý với Doãn Việt sẽ ở chung với hắn cả đời, đã đồng ý vì hắn mà nấu cơm cả đời, đã đồng ý sinh cho hắn một trai một gái.

Còn đồng ý rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng cô không có mạng để thực hiện.

Cực hình vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng ý thức Bình Phàm đã bắt đầu mơ hồ. Máu dần dần chảy, thống khổ dần dần biến mất, giờ phút này, điều duy nhất Bình Phàm sợ, không phải là đau, không phải là cái chết, mà là Doãn Việt.

Cô sợ Doãn Việt giống như Đại Mạnh, quỳ trước quan tài của mình, trở thành một kẻ đầu gỗ mất đi sinh mạng.

Cho tới nay, Bình Phàm luôn cho rằng mình là người ích kỷ trong tình yêu. Nhưng đến khi đối mặt với cái chết, cô mới hiểu được, yêu một người, là muốn người đó hạnh phúc.

Không có gì lớn lao, chỉ muốn nhìn thấy hắn hạnh phúc.

Hoảng hốt nhìn màu đỏ tươi, Bình Phàm yên lặng nhắc lại một câu: Doãn Việt, anh phải tiếp tục sống.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Bình Phàm không ngừng nhắc lại cái tên này trong lòng.

Lúc ý thức tan rã, có người phá cửa xông vào, một bóng đen, giống như báo săn cuồng nộ, cùng hai tên vô lại kia vật lộn chung một chỗ.

Hắn cắn xé, vô cùng tức giận, ánh mắt dường như biến thành màu đỏ, thân ảnh kia, Bình Phàm không quên được, vĩnh viễn cũng không quên được.

Người đàn ông cho cô niềm vui thật lớn cùng khắc cốt ghi tâm.

Doãn Việt.

Hắn vật lộn cùng bọn họ, song phương đều là động vật hung mãnh, tiếng súng bắt đầu vang lên, mùi huyết tinh mới bắt đầu xông lên. Bình Phàm đã không còn ý thức được, đến tột cùng là người nào bị thương.

Đang giãy dụa vật lộn thì tên còn lại cầm đao, xông về phía Bình Phàm trên mặt đất đã không còn chút lực phản kháng nào.

Bình Phàm không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm nhích tới gần. Sau đó, lúc con đao kia gần đâm xuống lồng ngực cô, Bình Phàm thấy Doãn Việt nhanh như tia chớp đánh tới.

Một tiếng súng vang lên, tên muốn giết Bình Phàm ngã xuống đất.

Cũng không chờ cho bất luận kẻ nào phục hồi lại tinh thần, một tiếng súng khác vang lên, Doãn Việt ngã xuống đất.

Bình Phàm nhìn thấy máu từ ngực, từ miệng Doãn Việt chảy ra, hòa cùng máu của mình.

Hai tờ giấy hôn thú, đã ướt đẫm, tìm không ra một chút sạch sẽ.

Bình Phàm muốn mở to hai mắt, cuối cùng liếc mắt nhìn Doãn Việt, nhìn ánh mắt của hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, khuôn mặt của hắn một chút.

Muốn nhìn hắn lần cuối.

Cô thấy cổ họng hắn đang run rẩy, giống như có rất nhiều lời muốn nói với cô, cũng giống như cô có rất nhiều lời muốn nói cho hắn nghe.

Nhưng không thể nói ra.

Hắn nói không nên lời, mà ánh mắt của cô đã không mở ra được nữa.

Cuối cùng, cuối cùng hình như Bình Phàm nhìn thấy có một người cầm súng hướng Doãn Việt đi tới, họng súng nhắm ngay huyệt Thái dương của hắn.

Cô há to mồm, đem hết toàn bộ khí lực, kêu lên một tiếng. Tiếng kêu bén nhọn tới thảm thiết kia lúc phát ra lại giống như một sợi dây bị đứt.

Thét một tiếng chói tai đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của Bình Phàm. Rống xong, cô ngất đi.

Phảng phất thân thể cũng không đành lòng để cô nhìn thấy trạng huống thảm thiết như vậy.

Nhưng mà, ít nhất, người kia cũng đưa cô đi theo Doãn Việt, cùng nhau một đường đi xuống.

Như vậy cũng tốt.

Bình Phàm lâm vào trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, cô co rúc trong bóng tối, không nhúc nhích. Giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, cô đứng dậy, hướng ánh sáng mà đi. Từng bước từng bước một, rất khó khăn, cũng rất cố chấp.

Bởi vì ánh sáng kia, có mùi vị của Doãn Việt.

Cô muốn đuổi theo hắn, vĩnh viễn.

Mở mắt một chút, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng đến, cô nheo mắt lại, đau không chịu nổi. Bên tai lập tức truyền đến rất nhiều tiếng vui mừng.

“Bình Phàm, con đã tỉnh?”

“Bình Phàm, Bình Phàm, mau dậy nhìn chúng ta đi!”

“Con nhóc kia, nếu không tỉnh, tớ không thèm làm phù dâu của cậu nữa đâu!”

Cha mẹ, còn có Mộc Mộc, bọn họ đều ở đây.

Thật vất vả, cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Chuyện gì xảy ra?

Cố gắng nhớ lại, nhớ lại ngày trời mưa, hai tên hung thủ, còn có… Doãn Việt.

Doãn Việt! ! !

Lập tức ngồi dậy, vết thương trên tứ chi bị xé rách đau nhức, lập tức bị người đè lại.

“Đứa nhỏ này, làm gì vậy? Bị thương nặng như thế còn không chịu nằm xuống nghỉ ngơi! ! !”

Bình Phàm bất chấp những thứ này, nội tâm gấp quá, miệng phát khô, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện: Doãn Việt ở đâu?

Doãn Việt ở đâu? Cô hô lớn.

Trang thập tam công tử đứng bên người cô, áo trắng bồng bềnh, nhưng thần sắc có chút ít nghiêm trang.

Tâm Bình Phàm, từ từ rơi xuống. Cô hiểu, rơi xuống như vậy, cũng không có cách nào đứng lên nổi.

“Doãn Việt, rốt cuộc ở đâu?” Cô muốn biết, chỉ có một chuyện đó.

Trang thập tam công tử chậm rãi lắc đầu, chau mày.

Ngay cả Trang thập tam cũng… hai mắt Bình Phàm tối sầm, sắp ngất đi.

Nhưng vào lúc này, lại nghe Mộc Mộc nói: “Doãn Việt ở phòng bệnh bên cạnh.”

“Cậu gạt tớ.” Mặt Bình Phàm đã tràn đầy nước mắt: “Cậu muốn gạt tớ để tớ trị liệu thật tốt, Doãn Việt đã đi rồi có đúng không?”

“Đi cái đầu cậu, người ta vẫn còn tốt đợi cậu ở phòng bệnh bên cạnh, cậu không có chuyện gì làm hay sao mà đi nguyền rủa mình thành quả phụ hả?”

“Nhưng mà, không phải mới vừa rồi Trang thập tam lắc đầu nói anh ấy không được?” Bình Phàm chuyển bi thành hỉ, vừa bán tín bán nghi.

Trang thập tam công tử chậm rãi nói: “Không phải, tôi lắc đầu chẳng qua là muốn nói rằng tôi không biết, tôi mới đến được 13 giây thì cô tỉnh lại.”

“Vậy anh cau mày làm gì?” Bình Phàm vẫn có chút không tin.

“Bởi vì, bụng có chút không thoải mái.” Trang thập tam vừa nói vừa đi tới phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói: “Mọi người cứ tiếp tục hàn huyên, không cần bận tâm tôi đâu.”

Những người còn lại đều đen mặt.

Mộc Mộc bắt đầu vì cái loại đàn ông mình gả mà bi thương.

Mặc kệ ở giữa có bao nhiêu ngăn cách, chỉ cần kết cục tốt, vậy thì không có chuyện gì .

Doãn Việt rất tốt, viên đạn kia không trúng chỗ trí mạng, mặc dù bị trọng thương nhưng ít ra không có nguy hiểm tính mạng.

Nghe nói ngày đó, không biết tại sao mà Doãn Việt lại cảm thấy tâm thần không yên, gọi điện thoại cho Bình Phàm thì thấy tắt máy. Cảm thấy không đúng, gọi điện đến nhà trẻ, hỏi thì đồng nghiệp cô nói cô đến nhà mới, lập tức gọi điện cho quản lý khu nhà mới thì biết không có chuyện này. Thế là hắn biết Bình Phàm đã trúng mai phục. Doãn Việt báo cho đồng nghiệp chạy tới, còn mình thì chờ không kịp, không để ý nguy hiểm, phóng đi đầu tiên.

Kiếp này cuối cùng bọn họ cũng vượt qua, một giây sau khi Bình Phàm mất đi tri giác, cảnh sát liền xông vào, chế phục kẻ xấu, mà tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Bình Phàm cố gắng tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, sau đó chăm sóc thật tốt cho chồng mình.

Lúc Doãn Việt tỉnh lại, nhìn thấy vợ mới cưới của mình thì nở nụ cười rực rỡ.

“Vợ à, em không có chuyện gì chứ.” Doãn Việt cười yếu ớt.

Hắn cười lên như vậy mới dễ nhìn.

Không biết vì sao, Bình Phàm vốn đang cười nhưng vì … câu này mà cảm động khóc té lên người hắn, người không biết còn tưởng Doãn Việt đã gì gì kia kia.

Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.

Tuần trăng mật của bọn họ trải qua trong bệnh viện, hai người thường đẩy xe lăn đến vườn hoa chơi, cũng coi như vui vẻ.

Nhưng khi bọn họ nhìn nhau, dường như đó là chuyện ấp ám cảm động lòng người nhất trên thế gian này.

Bình Phàm cảm thấy, cô không còn là Bình Phàm nữa, bởi vì cô có Doãn Việt.

Cô không còn là Bình Phàm.

Sau đó, cũng rất ít nghe thấy người ta nói bọn họ không xứng đôi. Bởi vì khi cùng Doãn Việt ở chung một chỗ, nụ cười của Bình Phàm luôn rực rỡ hơn tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.

Hai ngày trước khi xuất viện, Bình Phàm và Doãn Việt đều nhận được tin nhắn.

Một người vô danh gửi tin cho Doãn Việt, nội dung là: “A Việt, tớ đã trở về.”

Một tin khác là … Phương Nhan gửi cho Bình Phàm, nội dung là: “Bình Phàm, rốt cuộc tớ cũng đã chờ được anh ấy.”

Có người đã nói, sau kiếp số, chính là khải hoàn.

Bình Phàm và Doãn Việt bèn nhìn nhau cười.

———-Hoàn Chính Văn———- Đi xem mắt

Phiên ngoại

Cô gái trước mặt đứng ngồi không yên, cái mông tròn xinh lại như đang bị kim châm vài phát, không sao ngồi yên được.

Khuôn mặt có chút thịt, gia đình cũng tốt, trang điểm nhẹ, mặt mày cũng không tệ, làn da nhẵn nhụi, trắng nõn, mặc đầm rất ra dáng thục nữ, so với lúc học cao trung cũng không khác là mấy, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng nhìn càng lâu, càng cảm thấy thoải mái, hết sức dễ chịu, ùng ục ùng ục.

Mộ Bình Phàm.

Trong lòng Doãn Việt yên lặng nhắc tới cái tên này.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh đi xem mắt, đồng sự trong đội nghe tin hôm nay anh muốn đi tham gia cái hoạt động này, một dàn mắt kính, kính sát tròng đồng loạt rầm rầm loảng xoảng rơi xuống.

Không thể trách đồng sự chuyện bé xé to, việc này quả thật không giống với tính cách của anh, dù cho tịch mịch, cũng sẽ không chịu đi.

Chỉ vì trong lúc vô ý nghe bằng hữu nhắc tới tên cô, anh đã quyết định đến đây.

“Tên của cô gái kia rất đặc biệt, gọi là Bình Phàm, họ gì nhỉ? Lí? Lâm? À, đúng rồi, Mộ, Mộ Bình Phàm.”

Lúc đó, mí mắt Doãn Việt khẽ động rồi hạ thấp, như mặt hồ tĩnh lặng đã lâu giờ gợi lại một mảnh ký ức bị lãng quên, gợn sóng dần lan rộng, không chút tiếng động.

Anh không hề lầm, cô gái kia đúng là Mộ Bình Phàm, là cái người tên Mộ Bình Phàm luôn ở trong lòng anh.

Mộ Bình Phàm càng không ngừng uống nước, cùng năm đó giống nhau, anh cho rằng cô đang hồi hộp, căng thẳng đến đỏ mặt, hoặc là – – ‘xi xi cô nương’ lại đến.

Tiếp tục dõi theo, hẳn là phương án thứ hai, cô ngượng ngùng không dám đi toilet, chắc cần anh giúp đỡ, Doãn Việt đứng dậy, nói lời xin lỗi, đi trước – – lường trước được cô chắc chắn sẽ đi theo mình.

Chỉ vài phút, lại như cũ, xem ra công lực của ‘xi xi cô nương’ không hề giảm, nội tâm Doãn Việt cười nhẹ.

Nhưng mà có một vấn đề, cô dường như không nhận ra anh, nghĩ vậy, trong lòng Doãn Việt không khỏi thất vọng.

Thật vất vả chờ đến khi người giới thiệu rời khỏi, đang muốn sắp xếp lại thật tốt suy nghĩ bắt đầu tiến công ‘xi xi cô nương’, đội trưởng lại gọi điện, nói là có nhiệm vụ khẩn cấp, không đợi người, chỉ có thể vội vàng cáo từ rời đi, vài ngày trôi, nhớ nhung thật khổ, lại ngại quy tắc không thể gọi điện thoại gửi tin nhắn, kiềm nén đến nỗi tâm tình khó chịu, nhiệm vụ kết thúc, vội vã trở về, lại phát hiện ‘xi xi cô nương’ lại có thể có đối tượng xem mắt mới. Bản thân xem như bị người ta bắt cá hai tay?

Khó chịu, Doãn Việt thật sự khó chịu, bất quá nghe cô ấp a ấp úng giải thích, miễn cưỡng cũng có thể bỏ qua, hơn nữa anh quả thật không hề gọi điện cho cô, cũng không muốn tranh cãi.

Nhìn cô bước vào thang máy lên phòng, Doãn Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, thói quen – – dù sao, anh cũng đã đợi rất lâu.

Kỳ thực cụ thể là bao lâu, anh đã quên mất rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại để ý đến cô hơn Phương Nhan người bạn từ nhỏ của mình.

Cảm giác tồn tại của cô rất thấp, không những rất nhỏ nhắn, mà còn luôn chủ động lui về phía sau, mỗi lần anh tới gần Phương Nhan, cô liền thức thời chạy lấy người, không cùng anh nói qua mấy câu.

Vì như vậy, trong mắt anh bóng dáng cô ngày càng rõ, cô nói không nhiều lắm, thật yên lặng, có khi ngồi trong lớp xuất thần, bộ dáng thất thần, cũng… Không tệ. Cô yêu thích tranh họa, phong cách đáng yêu như một nhà thông thái vẽ tranh, giống như đúc. Cô thích ăn sôcôla, có khi lên lớp thèm ăn chịu không nổi, vụng trộm ở dưới bàn bỏ một viên vào miệng, bên môi còn có dấu vết mờ nhạt của sôcôla, hẳn là rất ngọt.

Cô rất ngoan, trên đường gặp ăn xin luôn cho tiền, có một ngày, lúc đó không có tiền, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, lấy thanh sôcôla trong túi ra bỏ vào trong bát, tên ăn xin nhìn mình xem thường mà cũng không phát hiện. Còn cảm thấy tự hào sau khi làm được chuyện tốt, chính là bộ dạng được giúp người.

Ngày đó nhìn thấy một màn này, Doãn Việt buồn cười, nhếch miệng cười.

Cười xong, bản thân cũng sửng sốt, cười là bởi vì chuyện này, hay là vì người này, anh cũng không rõ.

Có lúc cô cũng khiến anh tức giận, luôn yếu đuối, luôn để chính mình chịu khổ chịu cực, chỉ sợ đắc tội với người khác, trời sinh có chút tự ti.

Luôn ở bên cạnh Phương Nhan, rõ ràng là bằng hữu, lại luôn chịu thiệt so với người ta, thay Phương Nhan làm báo tường, chân chạy vặt, giống như một người hầu nhỏ.

Hà cớ gì phải làm như thế, cô rõ ràng là người tốt, anh không hiểu, anh thật bực bội.

Càng ngày càng bực, bùng nổ là một ngày trước khi thi cuối kỳ, Phương Nhan cũng đã đi ôn tập, đem việc mình đã nhận giao cho cô, mà cô cũng có nỗi khổ tâm, nhưng lại không chịu nói nói, anh phát hỏa, bởi vì trong lòng có điểm đau.

Vì cô. “Không cần hạ thấp chính mình như vậy.” Sau khi nói xong, anh cầm cặp sách, rời khỏi.

Sau lại hối hận, bởi vì sự việc đó, mà dường như cô càng trốn tránh anh.

Thất sách, anh thật muốn nhổ sạch tóc trên đầu mình.

Có lẽ, bắt đầu từ khi đó, liền biết bản thân đối với cô đã có sự thay đổi. Không nghĩ sẽ bắt chuyện với cô, bởi vì quả thật không biết nên nói cái gì. Mà cô coi anh, như … một người bạn học chung bình thường.

Lưu giữ kiềm nén mọi thứ trong lòng, ở cái tuổi còn ngây thơ lờ mờ.

Hết sức kinh hỉ, còn nhớ có một ngày nào đó bỗng nhiên trên con đường anh đến trường xuất hiện bóng dáng của cô. Vì thế sáng sớm hôm sau, anh liền đứng đợi, đi theo phía sau cô, cô lại không hề quay đầu, cũng không thể nhìn rõ mặt.

Tuổi trẻ của họ, lưng mang túi sách, mặc đồng phục, bức tường màu đỏ chia cắt dòng người.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Ngày thứ bảy, cô không xuất hiện.

Chẳng qua chỉ có một tuần, chỉ có một tuần như thế đó.

Kỳ thi đại học đến gần, Phương Nhan muốn xuất ngoại, không tham gia thi, cùng cô trở nên xa lạ , tự nhiên, anh cũng không còn lý do hoặc lấy cớ để gặp lại cô.

Ngày đi thi đại học như là người đứng dưới thác nước để dòng nước tùy ý gột sạch, đầu choáng váng, thần chí kích động, khi hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện tất cả đều đã kết thúc.

Mà Hoa nhi, đều tự tìm đường đi.

Mộ Bình Phàm, đóa hoa nhỏ kia, cũng như vậy biến mất trong biển người.

Thời đại học, không phải là không xuất hiện những người khác, nhưng luôn thua kém một điểm, không nhiều không ít, chính là một điểm mềm mại trong trí nhớ.

Sau lại xảy ra chuyện của A Thanh, lòng anh nặng trĩu, cả ngày bận rộn công tác cùng tìm kiếm tung tích A Thanh, cũng đem vấn đề của bản thân đặt sang một bên.

Mà ông trời luôn đem đến cho con người ta những việc ngoài ý muốn hoặc là nói, kinh hỉ.

“Tên của cô gái kia rất đặc biệt, gọi là Bình Phàm, họ gì nhỉ? Lí? Lâm? À, đúng rồi, Mộ, Mộ Bình Phàm.”

Mộ Bình Phàm, là cô gái trong trí nhớ, tâm chấn động phủi mờ lớp bụi thời gian. Cô không có chủ, anh cũng không có chủ, cô vẫn là cô ngày đó, mà anh cũng vẫn là anh của ngày xưa.

Khác biệt duy nhất, là bọn họ đều đã lớn, anh, đã hiểu rõ cái bản thân muốn là gì, là mong muốn, là có thể đạt được.

Đứng ở dưới lầu nhà Mộ Bình Phàm, ngẩng đầu nhìn phòng của cô, ánh đèn màu vỏ quýt luôn ấm áp mềm mại, giống như cảm giác cô mang đến cho người khác, vô hại, bình thản .

Rốt cục, vẫn là chờ đợi, từ đây, anh sẽ không rời đi, cũng sẽ không dễ dàng thả cô đi.

Ngày thứ hai, một khuôn mặt rất đơn thuần, tóc tai cột qua loa tùy tiện, trong miệng ngậm miếng bánh mì, chân mang một đôi giày cao gót bình thường lao xuống lầu, liền nhìn thấy Doãn Việt cùng với chiếc Land Rover.

Trên mặt Doãn Việt vẫn không chút biểu cảm, nhưng mà trong mắt, lại chậm chạp toát ra nhu hòa.

“Lên xe đi.”

Anh nói.

Nhưng vẫn còn một câu, nghẹn lại trong bụng chưa nói.

“Lên xe của anh, thì có thể nhưng xuống thì không được.”

KẾT THÚC

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tuyệt Thế Toàn Năng

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 136


Cưới Vợ Xung Hỉ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Kết Quả Của Sự Trả Thù

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23


Cô Gia Sư Ngỗ Nghịch

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 21


Nguy Hiểm Cự Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 205