21 Đó là ngày thứ bảy kể từ khi họ chia tay ở Thượng Hải. Chu Nam mặt mày tiều tụy, người nhuốm đầy bụi đường, đôi mắt sáng của anh giờ chỉ còn sự trầm ngâm khó hiểu, anh tựa cửa, nhìn cô hồi lâu rồi mới lên tiếng: - Tam Tam, anh về rồi.
22 Khi mới chớm yêu, bất cứ điều gì cũng trở nên đẹp đẽ lạ thường. Một nụ cười ấm áp, một lần gặp gỡ tình cờ, một câu nói nửa đùa nửa thật… tất cả những kỷ niệm ngọt ngào ban đầu cuối cùng cũng biến mất không dấu vết.
23 Đông Tâm cười nhạt:- Nếu không phải là có chuyện gì đó giữa hai người thì làm sao tám năm trôi qua mà ông vẫn có thể nhận ra Lâm Phong chứ? Đừng tưởng những lời đó có thể giấu được tôi… Ông hãy nói cho tôi biết, có phải năm đó ông đã giấu tôi đến gặp riêng cậu ấy hay không?Thẩm Văn Thụ cười, gương mặt đầy nếp nhăn từ từ dãn ra khi ông trả lời câu chất vấn của Đông Tam:- Tất nhiên là ta nhớ nó rồi.
24 Có ai là không mong tình yêu của mình kéo dài mãi mãi đâu cơ chứ? Nghe cô nói vậy, đôi mắt bồ câu của Hiểu u sáng rỡ đầy cảm kích. Nhưng khi cô cáo lỗi vào nhà vệ sinh rửa tay, Lâm Phong cũng đứng lên tìm cớ đi cùng.
25 Hai người ngã nhào xuống mặt tuyết dày trên sườn núi, thở dốc, ngoài tiếng thở của họ ra bốn bề yên tĩnh như một đêm thanh trên cao nguyên, chỉ có vầng trăng vẫn tỏa thứ ánh sáng bàng bạc lên khắp nơi và gió bấc lạnh lẽo rít lên từng hồi.
26 Cô chán nản nhìn anh, rồi hờ hững buông một câu: - Tuy em xuất thân hèn kém, nhưng không bao giờ làm những trò thô bỉ đó. Anh không tin em, em cũng không có cách nào nữa.
27 Đồ đạc đã chuyển hết lên tầng mười một, Đông Tam ngồi giữa đống đồ đạc ngổn ngang, gọi điện cho Chu Cẩm Thời: - Đã về chưa? Đi ăn cơm trưa với tôi nhé.
28 Đông Tam chớp chớp mắt, cô quyết định ra đòn quyết định với Lợi Lợi: - Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai mà bị nghén nhiều thì đứa con sinh ra sẽ rất thông minh.
29 Nhưng Lợi Lợi là người rộng lượng, cô ta nhẹ nhàng ra đi mà không một lời oán trách. Chính vì thế cô vốn không có tư cách để hận cô ta. Và có lẽ, cô nên chúc phúc cho họ, cuối cùng gương vỡ lại lành, hạnh phúc viên mãn, tuy cô chưa bao giờ tin gương vỡ rồi lại có thể lành lại được.
30 Đông Tam đầu óc rối loạn, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. m thanh xung quanh càng lúc càng ồn ào, nhưng ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Những hình ảnh quen thuộc mà xa xôi nhẹ nhàng lay động trước mắt.
31 Lúc này đây họ ngập ngừng nhìn sâu vào mắt nhau, mùi nước hoa cạo râu mát lạnh của anh phảng phất quanh cô. Có lẽ cô chỉ cần khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, việc còn lại anh sẽ biết phải làm gì.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115