61 Lặng lẽ đi qua chỗ Oanh đang ngồi mình tiếng thẳng vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Nhưng lúc đó lại chẳng hiểu sao khi mình đi ngang qua thì cô ấy có chút gì đó ngại ngùng và giật bắn khó diễn tả lắm.
62 Lại còn cẩn thận nhắc cô ấy về một số tính cách quái đản của vài thầy, cô đặc biệt trong trường nữa để mong cho cô ấy có thể hòa nhập thật nhanh vào ngôi trờng mới.
63 Dì Linh là thế. Rất dè bĩu và coi trọng hình tượng bên ngoài trước mặt người đối diện đến mức mà đôi khi kiềm hãm cả tính cách và thái độ lắm lúc khiến mình phải kinh ngạc nữa là đằng khác.
64 Dì Linh ngồi hẳn lên ngực mình còn hai chân thì để ở tư thế co lại đè nặng lên hai bắp tay mình mà ghì xuống nhưng dẫu sao vẫn có lương tâm bởi cố né vết thương đang bó ở phần tay trái của mình ra.
65 Lúc đó đầu óc mình bỗng chốc trở nên rối bời lắm. Cảm giác bất lực đứng chôn chân một chỗ nhìn người mình yêu thương đang đau khổ khóc lóc mà bản thân thì chẳng biết làm gì để giúp đỡ họ khiến ình bỗng chốc trở nên tệ hại vô cùng.
66 Khi vừa vuột miệng nói xong thì lúc này mình mới bắt đầu có dịp nhìn lên mà để ý đến thái độ của Dì Linh lúc đó. Mặt Dì lộ rõ vẻ hoảng hốt và ngại ngùng kinh khủng.
67 Nỗi lo sợ đang dày vò mấy ngày qua trong phút chốc như bị đẩy lên đến mức cao trào khi chị Nhi bất giác gọi tên mình. Hồi đầu khá vui cứ nghĩ là chị ấy không nhớ hoặc giả là chị ấy không muốn nhắc bởi nãy giờ từ khi gặp mặt và nói chuyện chị chưa hề đả động gì đến chuyện thầm kín đêm khuya hôm ấy cả.
68 Nói xong là Dì lật đật chạy ra mở cửa và đứng nói chuyện một hồi lâu với cả hai chị ấy mà hình như mình còn thấy cả một thằng bé ngồi trên xe chị Chi và đoán ngay ban đầu chắc có lẽ đó là con của chị Chi với người chồng vừa li dị thì phải.
69 Sáng hôm sau lại là một ngày bình yên như bao ngày. Trong căn phòng sực nức mùi yêu thương, nơi mà những tia nắng vẫn đang len lói qua từng khe hở bé tẹo của tấm rèm cửa sổ để nhẹ nhàng rải đều từng vệt căng óng ánh trên sàn phòng ngủ và lên cả tấm nệm màu xanh lam dịu mắt hiện có hai con người đang nằm an giấc.
70 - Dạ không phải. . . con thấy chim anh Duy bự lắm mẹ. . . mà nó có râu nữa mẹ. . . Cu Bo thành thật nhìn Dì linh và cả mẹ Chi nói giọng chắc nịch. Mình thì lúc đầu chưa biết gì nên chẳng thèm đề phòng mà cứ cười xuề xòa trước những câu trả lời của cu Bo tự nãy giờ bởi vậy khi mà nó buộc miệng nói ra câu miêu tả đầy oái ăm đó thì mình vẫn cười nhẹ một thoáng rồi mới dần phát hiện ra và bắt đầu tái hẳn mặt.
71 Nói xong câu ấy rồi chợt nhìn thấy khoảnh khắc đầy ấn tượng của đời người nơi khe áo chị Chi, mình tất nhiên là im bặt. Lí do vì sao thì chắc các bạn cũng đã hiểu.
72 Đến trước cửa phòng, mình đẩy mạnh sau đó tiến vào trước và khẽ khúm núm nép người sang bên nhường chỗ cho chị Chi đi ngay sau rồi nhanh chóng khép cửa với đúng vẻ lịch lãm thường thấy ở một người đàn ông trưởng thành.
73 Không biết nên nói thế nào mới là đúng với suy nghĩ của mình khi ấy nữa vì thực tế thì mình của lúc đó trống rỗng lắm. Chẳng buồn suy nghĩ gì nhiều đến vấn đề tại sao chị Chi lại có can đảm qùy gần vách tường rồi vạch váy lên bôi dầu một cách đầy hớ hênh để lộ cả thân dưới trùng trục ra mặc dù có lẽ là chị vẫn biết mình còn thức.
74 Xe chạy bon bon qua những đoạn đường vắng. Ngồi sau nhìn trời, nhìn đất, nhìn mông lung tứ phía mà lòng mình tràn đầy suy tư. Những lo nghĩ về chuyện học hành năm cuối cấp, về định hướng sự nghiệp tương lai trước mắt.
75 Thật sự ngỡ ngàng khi biết cái con nhỏ thỉnh thoảng quay đầu xuống liếc đểu mình kia sẽ là bạn cùng lớp từ giờ cho đến tận cuối năm học. Cảm nhận chủ quan lúc đó thì nhỏ Yến là thành phần không ưa mình mấy, nhất là từ sau cái vụ cãi vả giữa bác gái và thằng người yêu của nó tối hôm hai Dì cháu mình sang nhà ăn mừng tân gia mà theo như nó nghĩ thì mọi chuyện xuất phát là tại mình, bởi thằng "siêu nhân Gao" này mà ra.
76 Khi nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đang đứng trước tấm gương lớn đặt trong phòng tắm thì theo phản xạ mình chững hẳn người lại. Thú thật mình không giỏi đến mức có thể nhìn cái là biết luôn đâu với cả trong tích tắc thì làm sao có thể soi rõ ngọn ngành tường tận từ đầu xuống chân để mà xét đoán được.
77 Trước khi đi ngủ mình cài đồng hồ đúng 2 giờ 30 phút sáng với mục đích sớm hơn mốc hẹn với cô Trang nửa tiếng để có thể tươm tất hầu hết tất cả mọi việc cần thiết trước giờ vàng.
78 Đôi chút ngại ngùng hay một thoáng lúng túng của cá nhân nào đó luôn là thành phần không thể thiếu trong việc cấu thành nên hợp chất bôi trơn ọi mối quan hệ, chúng khiến ọi giác quan trên cơ thể ta bất giác quay trở lại với những ham muốn cuồng nhiệt thưở ban đầu và góp phần điểm tô thêm cho vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống.
79 - Ủa. . . bây giờ mà vẫn còn đấm lưng nữa hả! Thành thật, ai nghe câu nói pha chút bực tức và có phần lả lơi ấy của cô Trang xong mà không nghĩ ngay đến cái viễn cảnh trần trụi khi cả hai thân thể này sắp trần truồng lao vào nhau để cùng thả mồ hôi công sức thực hiện "bài thể dục nhịp nhịp" thì họa may chỉ có thánh.
80 Nụ cười khẽ bất chợt lúc ấy của cô Trang thật nhe nhàng lắm. Nó mang theo một chút hơi ấm của sự mãn nguyện, hơi ấm của sự từng trải khôn nguôi và cả một thứ tình cảm chất chứa đầy lạ lẫm đang dần định hình đến với lí trí mình, nó bỗng khiến cho tâm hồn này lặng im thao thức chìm đắm vào những ngây dại.