21
“Dạ ca ca, đêm nay thế nào?” Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt cười gian nói.
“A, Tiểu Nguyệt Nhi thật sự là rất tà ác nhé. ” Dạ Vệ Khiêm ngẫm lại đêm nay liền không tự chủ ngốc ngốc nở nụ cười.
22 “A, ta muốn giết ngươi. ” Dạ sáng sớm tỉnh lại đột nhiên hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, lập tức lửa giận ngút trời, không để ý tới dưới thân đau đớn, xuống giường liền hướng về phía Dạ Vệ Khiêm đuổi giết.
23
“Tiểu Dạ, uống thuốc thôi, uống không nổi thì nói…, người ta cho ngươi ăn nha. ” Dạ Vệ Khiêm bưng một chén thuốc tiến vào phòng Dạ.
“Không cần.
24 “Nguyệt Nhi, có mệt hay không?” Bắc Ly Mạc nhìn Bắc Ly Nguyệt gần đây bị hai người kia ( hẳn là một người a) khiến cho nhân cách hỏng mất, thật đau lòng a.
25
Sáng ngày thứ hai người nào đó bị Hoàng Thượng tống về quê của hắn.
“Như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Thượng, ta cùng nương tử đi trước, các ngươi bảo trọng, đừng nghĩ tới ta.
26
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua một năm, mùa xuân đã đến.
“Nguyệt Nhi, con heo lười nhỏ nhanh rời giường a, hôm nay là ngày Liệp thú Hoàng gia.
27 “Đại hoàng huynh muốn một mực ngồi tại đây như vậy sao?” Hai người trầm mặc sau đó bị Bắc Ly Nguyệt đánh vỡ, hắn thật sự là chịu không được loại không khí này.
28
Trông thấy Bắc Ly Tuyệt bị dẫn đi, tất cả mọi người không dám lên tiếng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi yên ở trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì.
29
“Chủ tử. ” Bên trong một gian phòng, một gã Hắc y nhân từ trên trời giáng xuống với tốc độ kinh người, xem ra lại là một cao thủ a.
“Đứng lên đi.
30
Vài ngày sau, tất cả mọi người đã rời đi tràng săn bắn Hoàng gia.
“Nguyệt Nhi, thế nào, lần này đùa vui không?” Trông thấy Nguyệt Nhi nằm trong ngực của mình, một bộ dáng lười nhác, Bắc Ly Mạc sủng nịch mà nghịch tóc Nguyệt Nhi.
31
Thời gian nói nhanh cũng nhanh, trong nháy mắt đã đến thời gian xuất phát rồi.
“Nguyệt Nhi, hảo hảo nhớ kỹ lời ta nói trước kia, đây cũng không phải là đùa giỡn.
32 “Bát đệ, tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ trụ lại thôi. ” Xuất môn rồi cũng không thể gọi Bát hoàng đệ được, hiện tại vẫn nên giải quyết vấn đề chỗ ở trước đã.
33
“Cũng sắp trưa rồi, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử nếu không đi trước làm quen với xung quanh, sau đó sẽ đi dùng cơm?”
“Tốt, Bát đệ chúng ta đi thôi.
34
Cơm trưa qua đi…
“Như vậy Tê huynh, Nguyệt huynh kế tiếp ta không thể cùng các ngươi rồi, ta có việc bề bộn, các ngươi muốn làm cái gì thỉnh tự tiện.
35
Sau khi đánh xong năm mươi cái, Chu Tâm mặt sưng phù không ít.
“Ha ha, nhớ kỹ đây chĩ là trừng phạt nho nhỏ dành cho ngươi thôi, lần sau nếu như còn dám nói như vậy, coi chừng ta không có khách khí với ngươi như vậy đâu nha.
36
“Bát Hoàng đệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Từ sáng sớm Bắc Ly Tê đã thức dậy, nhưng đối với Bắc Ly Nguyệt vẫn có chút không quen.
“Ân, a, là đại hoàng huynh a, ta lập tức xong ngay.
37 Hai người đều vô cùng lo lắng, đây chính là khó khăn đầu tiên trong cuộc đời cả hai, hơn nữa còn liên quan đến an nguy của dân chúng, tính mạng của họ đều do hai người nắm giữ, có thể thấy gánh nặng của hai người lớn như thế nào, đang phải gánh trên vai sinh mệnh của bao người, không thể có chút sai lầm nào, nếu không sự tình sẽ chỉ càng thêm tồi tệ.
38
Trong phòng ánh nến chiếu sáng cả gian phòng, hai người đều lâm vào suy tư của riêng mình.
Ống kính chuyển hướng.
“Hối, ngươi ngộ tính rất cao, nên cố gắng khí luyện.
39 Không bao lâu, ba Hắc y nhân đã chết hết hai, xem ra người thứ ba vừa đến võ công thập phần cao minh a, thấy thế không ổn, Hắc y nhân kia cũng tranh thủ thời gian trốn đi nha.
40 “Hừ, coi như ngươi thức thời, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta mau đi thôi. ” Bắc Ly Tê lôi kéo Bắc Ly Nguyệt hướng ngoài cửa đi đến, hoàn toàn không để ý Yến Ngọc Hàn.