21 Ngồi xếp bằng trên đá, vận chuyển Ngự Nự Thiên Thần Quyết hấp thụ linh khí dồi dào bên ngoài vào cơ thể.
– Mẹ nó, thật sự là phiền phức.
Vừa mới nghỉ ngơi được không lâu, liền truyền đến tiếng xé gió, Lâm Thiên trên vách đá dựng đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy ở phương xa có hai bóng người đang đuổi nhau.
22 – Sư tỷ sao rồi.
Lâm Thiên nhìn Lý Tu Di ôn nhu nói.
Hắn đối với nữ nhân mà mình chú ý lúc nào cũng ôn nhu như thế.
– Ta. . . ta không sao rồi.
23 Bên trong rừng, hiện tại đang có một thân ảnh chạy với tốc độ cao. Người này không ai khác chính là Lâm Thiên của chúng ta?.
Chạy được một hoài thì thấy không có ai đuổi theo nữa thì Lâm Thiên dừng lại thở hỗn hển.
24 Ngày thứ hai, Lâm Thiên rời đi sơn động, nhìn về phía Lý Tu Di thấy nàng vẫn còn ngồi tu luyện, cũng không muốn quấy rầy nàng, sau đó liền rời đi.
Thân hình chóp động, nhanh chống phi hành về hướng bắc, hiện tại là hắn đối với tu vị của mình rất tự tin, nếu không gặp được mấy tên biến thái Kết Đan, thì không ai là đối thủ của hắn cả.
25 – Chết.
– Chết.
– Chết.
– Đều chết hết cho ta.
Trên đường đi, Lâm Thiên điên cuồng chạy vội, một ít tên có ý đồ xấu xa muốn giết Lâm Thiên người đoạt bảo, đều bị hắn không chút thương hại giết chết.
26 – Chẳng lẽ. . .
Lâm Thiên nắm chặt Ngọc Đính Ước, sau đi về phía trước, đi về phía mà Ngọc bội phát sáng mạnh nhất.
Đi một lúc lâu, hắn đã đi nơi sâu trong cung điện, nơi đây mây vụ lượng lờ, trong không khí phát ra từng luồng áp bách mạnh mẽ khiến cho Lâm Thiên cảm giác hít thở không thông, hắn chưa bao giờ cảm giác tử vong gần như vậy.
27 Ực!.
Nhìn Tuyệt Sắc Giai Nhân trong ngực mình, thân thể hoàn mỹ không tỳ vét bạo lộ ra không khí, quả thật là dọa hóa ban ân, trên người nàng đâu đâu còn đẹp đến mê người, không chổ nào có thể bàn cải.