Thấy được thái độ của Tiếu Ân, sắc mặt Habib Hev hơi sa sầm lại:
- Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, người hầu Habib Hev hèn mọn của ngài biết rằng, ngài cũng không thích ta, nhưng trước khi ta rời đi, xin ngài cho phép ta nói một câu thật tình.
Lão quỳ sát đất dập đầu
- Habib Hey cả đời trung thành đều kính dâng cho Odin Lage bệ hạ và Giáo hoàng bệ hạ , trừ các ngài ra, không có thần linh và sinh linh nào có thể có được lòng tin , sự trung thành và lễ độ của ta.
Ông ta nói những lời này không nhanh không chậm, nhưng trong đó quả thực bao hàm một loại sức mạnh có thể khắc vào lòng người khác.
Đây là một loại sức mạnh ngay thẳng, khí độ quân tử thẳng thắn.
Lời nói của Habib Hev đã nói hết nguyện vọng và động lực cố gắng cả đời của ông ta. Vì Odin Lage bệ hạ và giáo hoàng mà tận trung, ngoài ra không còn có tâm tư nào khác. Mơ hồ, Tiếu Ân cũng hiểu một chút tại sao lúc trước ông ta lại làm như vậy. Nếu Tiếu Ân đã bước qua cánh cổng thần thánh mà không có kỳ tích gì giáng lâm thì có nghĩa là hắn cũng chẳng phải giáo hoàng gì. Dưới tình huống như thế , với tâm tình chỉ muốn trung thành vì quang vinh của thàn linh và giáo hoàng của Habib Hey, thì trong nháy mắt ông ta đã quyết định bỏ qua Tiếu Ân cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, sự việc biến hóa sau đó thật sự là rất ngoài ý liệu của người khác, cũng quá sức gợi cảm xúc, nên mới khiến cho tín nhiệm của tân giáo hoàng đối với ông ta có thành kiến ấy, vậy cũng không phải ông ta có thể đoán trước được.
Nhìn Habib Hev đang cung kính đứng lên, nhìn ông ta hơi cúi đầu đi ra ngoài, nhưng sóng lưng vẫn thẳng tắp, giống hệt như khi mới gặp mình, một lão nhân khéo léo mà bất phục như thế, lòng Tiếu Ân hơi động. Hắn không hiểu sao có một cảm giác, nếu để người như thế ở bên cạnh, đối với mình chỉ có lợi, chứ không có hại.
Tâm khẽ động, hắn lập tức lên tiếng:
- Habib Hev, ta cũng không phải không thích ngươi, ngươi có thể tiếp tục vì Odin Lage bệ hạ vĩ đại mà nguyện trung thành.
Habib Hev xoay người, ánh mắt vừa mừng vừa lo, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy:
- Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, ngài tha thứ cho sự thất lễ của ta?
Tiếu Ân khẽ mĩm cười:
- Khi ta không phải giáo hoàng, ta cũng không có quyền trách bất cứ kẻ nào. Nhưng từ khi trở thành giáo hoàng, ta không thích còn bất cứ kẻ nào vô lễ trước mặt ta.
Khi hắn nói những lời này, tay hắn hơi dừng lại. mà tâm tư hắn nháy mắt lại chuyển qua linh hồn trong quyền trượng một lần.
Một cỗ năng lượng quang minh tinh thuần mênh mông cuồn cuộn chậm rãi tản ra từ thân thể Tiếu Ân, một vầng hào quang trong sáng xuất hiện quanh hắn.
Khi năng lượng này tiếp xúc với mọi người, bọn họ đều cảm thấy một sự thân thiết từ trong tâm. Nhưng cùng với sự thân thiết còn có một uy áp thật lớn. Dường như trước mặt Tiếu Ân, bọn họ đột nhiên thấp xuống một bậc, lại càng có một loại thôi thúc muốn quỳ rạp xuống mà bái tế.
Đây là uy lực của quyền trượng, uy áp đã ngưng tụ từ trên trăm vạn giáo hoàng đã vượt qua cực hạn mà nhân loại có thể chịu được.
Ngay sau đó, ngoại trừ mười vị lão nhân có thần lực dao động, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện quì xuống.
Là tín đồ của Odin Lage, đặc biệt là mười vị lão nhân kia, đều biết đây không phải là sức mạnh của thần linh, mà là Tiếu Ân đã dùng năng lượng uy nghiêm ngưng tụ vô số năm trong quyền trượng kia.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, đặc biệt là mười vị lão nhân đã nhận được ưu ái của thần linh kia, lúc này đã nhìn Tiếu Ân với ánh mắt khác xưa.
Khi bọn họ vội vàng chạy tới đây là lúc Tiếu Ân vừa mới kết nới với quyền trượng. Sau khi bọn họ nghe nói Tiếu Ân vừa tiếp xúc với quyền trượng, lập tức buông xuống tất cả, chỉ hững hờ chờ chuyện sắp tới, tuy trong miệng không nói cái gì nhưng kính ý trong lòng với giáo hoàng cũng giảm đi vài phần.
Loại người vừa tiếp xúc với thần khí đã không khống chế được bản thân mình, trong mắt bọn họ, đương nhiên biểu hiện cho việc không dùng được.
Chi có điều, tín ngưỡng vô số năm đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ, cho dù là có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám nghi ngờ quyết định của thần linh.
Họ chỉ đành cầu nguyện thần linh mong cho vị tân giáo hoàng bệ hạ này nhanh nhanh trưởng thành một chút.
Nhưng không nghĩ tới là, chỉ có một vài ngày. Tiếu Ân không ngờ đã có thể vận dụng uy nghiêm của quyền trượng.
Đây tuyệt đối là một chuyện nghe mà rợn người. Trước Tiếu Ân, cho dù là giáo hoàng có thanh danh vang đội nhất, được tất cả mọi người công nhận tôn sùng, hoặc có được năng lực cường đại nhất, có thể so sánh được với thần uy của chủ thần, có được quyền trượng rồi cũng phải mất cả năm mới có thể kết nối và sử dụng, mới sử dụng năng lượng trong quyền trượng theo ý mình.
Còn như Tiếu Ân, chỉ cần dùng vài ngày cũng đã có thể đọc được hết bản ghi chép trong năng lượng của quyền trượng. Cho dù là không phải tuyệt hậu, nhưng ít nhất cũng chưa từng có. Tới tận lúc này mọi người mới hiểu được, hóa ra Tiếu Ân cũng không phải một kẻ mới thấy thần khí đã choáng váng, thực ra hắn là một giáo hoàng nhận được nhiều ân sủng của thần linh nhất trong các đời.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiếu Ân có thể làm được điều này, đương nhiên là chỉ có dựa vào ân sủng của thần linh rồi. Phải khiến cho bọn họ tin rằng đây là cố gắng của bản thân Tiếu Ân, đó quyết là một chuyện không thể làm được.
Habib Hev vẫn ở lại , hơn nữa là cực độ vui vẻ mà ở lại.
Được ông ta giới thiệu. Tiếu Ân biết được mười vị lão nhân trước mặt là các hồng y đại giáo chủ của các phân khu mà Odin Lage bệ hạ đã lựa chọn.
Trong cả thần quốc mênh mông bát ngát không ai có thể đo được ấy cũng có khoảng hơn mười vạn đại giáo chủ. Số lượng đại giáo chủ đó vẫn còn đang tăng lên, ngay cả giáo hoàng đời trước cũng không biết trong địa hạt của mình đến tột cùng là có bao nhiêu hồng y đại giáo chủ các phân khu nữa.
Cũng không phải là giáo chủ tiền nhiệm vô trách nhiệm, mà là vì thần quốc vẫn không ngừng được mở rộng, gần như cứ một thời gian sẽ lại sinh ra một mảnh tân đại lục, có được tín đồ mới ,lại có được một hông y đại giáo chủ phân khu mới.
Giáo hoàng đại nhân nếu muốn biết con số cụ thể thì căn bản là không được.
Mỗi một hồng y đại giáo chủ phân khu đều quản lý ít nhất hơn trăm ngàn tín đồ trở lên. Đây là con số cơ bản nhất, còn một số hồng y đại giáo chủ từ xưa thậm chí còn quản lý hơn một tỷ tín đô trung tâm trở lên kìa.
Bản thân Habib Hev cũng chính là một hồng y đại giáo chủ phân khu, hơn nữa vùng quản lý cũng chính là khu vực này, còn mười vị hồng y đại giáo chủ phân khu kia đều cầm quyền ở các khu cực phụ cận. Sau khi bọn họ nhận được tin tức Tiếu Ân được thần linh chấp nhận, lập tức ngựa không dừng vó chạy ngay lại đây.
Không phải chỉ có mấy người bọn họ, tất cả hồng y đại giáo chủ trên đất nước này đều đang tới đây. Chẳng qua là vì đường xá xa xôi, cho nên một ngày một đêm này cũng chỉ có mười người này tới kịp thôi.
Habib Hev chắc chắn vỗ ngực cam đoan, trong vòng một năm, tất cả hồng y đại giáo chủ đều sẽ lần lượt đến lễ bái, khiến cho Tiếu Ân sau khi hiểu được thực lực của người dưới trướng Odin Lage thần vương bệ hạ, có một cảm giác rất kinh ngạc và lúng túng.
Không cần nói gì khác, chỉ cần lấy mười vạn hồng V đại giáo chủ phân khu này đã là một lực lượng đủ để quét ngang thiên hạ.
Theo như hắn quan sát, những người này mỗi người đều được hưởng thần ân. sau vô số năm tích lũy, đều có được thực lực tương đương với hình chiếu của các thần linh.
Mười vạn hình chiếu của thần linh, đó là sức mạnh đáng sợ cỡ nào. Chỉ cần nghĩ một tí cùng đủ khiến cho người ta hết hồn.
Hơn nữa thực lực của thần vương đại nhân thể hiện ra đây mới chỉ là một góc của núi băng thôi, chỉ riêng quyền trượng thần thánh và hồng y đại giáo chủ phân khu cũng đủ khiến cho hắn kinh ngạc vui mừng, thật không biết sau này còn có biết bao nhiêu bất ngờ chờ hắn khám phá đây.