21 Thím Lâm đột nhiên nhớ tới, mẹ chồng Kiều Vi Nhã ở bệnh viện số 1, bà mơ hồ có chút bất an, thấp giọng hỏi Kiều Vi Nhã: “Mẹ Đồng Đồng, mẹ chồng cháu ở bệnh viện số 1, nếu để cho bọn họ nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”.
22 Bảo Mặc hai tay ôm đầu, thống khổ cúi mặt, “Trình Thiệu, cậu cũng biết, lúc trước vi vi không có địa chỉ cố định, cho nên thư tớ đều gửi qua đơn vị mẹ tớ, tớ đã nói chuyện cùng bà ấy, bà nhất định sẽ chuyển thư cho cậu và vi vi.
23 Kiều Vi Nhã đi đóng viện phí, nơi nộp tiền buổi tối không có ai xếp hàng, vừa mới đặt tiền lên mặt bàn, thì chợt đằng sau có người kêu cô, "Chị dâu. "Kiều Vi Nhã quay đầu, nguyên lai là Mạnh Kì.
24 Sáng hôm sau thức dậy, Kiều Vi Nhã phải khuyên nhủ mãi Đồng Đồng mới chịu cho cô quay về nhà để đón con gái đến. Ăn xong bữa sáng cô liền lái xe về nhà.
25 - Ngươi thật sự mong ba mẹ trở về? – Bà Hạ vẻ mặt ôn nhu nhìn con. Bảo Mặc cười cười gật đầu: - Trương mẹ nấu ăn làm sao có thể ngon như mẹ nấu. - Vậy ngươi ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng đâu có thấy trở về - bà Hạ trắng mắt liếc con một cái, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần hờn dỗi không thuộc tuổi của bà.
26 Nhấn mạnh là truyện chỉ post ở diendann vui lòng không mang sang bất cứ trang nào khác. Cảm ơnSau khi máy bay hạ cánh, Đồng Đồng vẫn như cũ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
27 Ngày thứ ba, bọn họ chuyển đến ở một tòa tứ hợp viện cạnh hồ nước, chỉ cần mở cửa viện là có thể nhìn thấy mặt hồ. Bện bờ hồ còn trồng những cây liễu cổ kính, lá liễu vừa dài vừa mảnh rủ xuống mặt nước, còn có một cây cầu nhỏ bắc qua hồ.
28 Đông Đông mất tích gần như làm cho Elaine hỏng mất, lão gia tử lo lắng nàng nên vẫn luôn ở bên cạnh an ủi mới làm cho nàng cảm thấy khá hơn. Bởi vì sự kiện Đông Đông bị mất tích, tỉnh H đều muốn bị lật tung.
29 Kiều Vi Nhã hỏi: "Albert, có cách nào liên hệ với bọn họ không?"Karl Louis giành trước nói: "Tôi có cách liên lạc với Louis, nhưng mà xí nghiệp Đài thị của bọn họ thực bài xích thị trường trong nước, thậm chí Hongkong, Đài Loan cũng không cảm thấy hứng thú, bọn họ sinh ý chủ yếu là ở Âu Mĩ, mấy năm nay, bắt đầu mở rộng sang thị trường Châu Phi, anh thứ hai của Louis Đài Lộ cũng có danh tiếng, năm trước hắn thu mua một quặng đồng 60%, tiền lời tốt lắm, không thể nghĩ đến các người lại là thân thích.
30 "Tiểu vi, em rốt cuộc biết bao nhiêu thứ?" Nhìn thấy Kiều Vi Nhã vẽ chân dung Lí Tiểu Long, tuy so ra thì kém họa sĩ, nhưng đó có thể thấy được, cô thực dụng tâm để học.
31 "Chẳng sao cả, tôi chỉ cùng người khác đổi xe thôi. "Cổ Khánh Nhất lớn tiếng nói: "Kiều Vi Nhã! Tôi muốn cô thứ sáu này đem chiếc xe đó về!"Kiều Vi Nhã âm thanh lạnh lùng nói: "Không có khả năng, Cổ Khánh Nhất, tôi sẽ không bao giờ dáp ứng anh đưa xe cho Tả Quân, còn muốn hắn có xe đi làm, vậy anh cứ tự mua xe, đừng dùng xe của tôi, mấy ngày nữa tôi trở về còn muốn dùng chiếc xe đó.
32 Đồng Đồng khóc trong chốc lát, đang ngủ, Kiều Vi Nhã cởi giầy cho bé, chỉnh điều hòa cho thật tốt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại liền vang , Kiều Vi Nhã nhìn lại, là thím Lâm.
33 Tiễn bước Lâm Khai Nguyên , Kiều Vi Nhã ngồi ở ghế trên trầm mặc không nói, Khương Hạo đi vào mà cô cũng không biết. Thẳng đến khi Khương Hạo đem cái chén đặt lên bàn thủy tinh phát ra tiếng kêu cô mới giật mình nhìn lại.
34 "Tôi mặc một thân quân trang này vào, mục đích cũng không phải cùng vài tên du côn đánh nhau, làm việc là phả dung đầu óc! Huống chi, lưu manh cũng không dám đánh nhau với quân nhân, lại nói, tuy tôi là bại tướng dưới tay cô, nhưng mà nếu cũng người khác so sánh, vẫn là không có đối thủ đâu, " rồi hắn dùng tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, "Tôi nói rồi, có thể đi đến ngày hôm nay, là tôi dựa vào chính mình.
35 "Khai nguyên, nhìn cậu như sắp chết vậy, nên nằm vài ngày tĩnh dưỡng, đúng rồi, tiền thuốc men cậu đi đâu vay à?""Tôi khám bệnh ngay ở trong thôn, chỉ xoa một chút dược, cho nên không có mất tiền thuốc.
36 Chờ chú Lâm vừa đi, mẹ của Cổ Khánh Nhất liền hối hận, hôm nay bà tới là để nói chuyện với bọn họ, chuyện còn chưa nói xong, làm sao để bọn họ đi được!
Bà là người luôn nghễnh mũi lên trời nhìn kẻ khác, từ một vùng núi nhỏ đi tới ven biển thành thị, chồng lại là cán bộ nhà trước, trong thôn bọn họ, từ giải phóng đến bây giờ, chỉ có gia đình của bọn họ là vinh quang nhất.
37 Cảm nhận được Kiều Vi Nhã khẩn trương, Khắc Lạp Luân Tư nhẹ giọng nói: “Đừng lo, Tiểu Vi, biểu hiện bây giờ của cô rất xuất sắc. ”
”Khắc Lạp Luân Tư, nhưng tôi cảm thấy cơ mặt tôi cười như muốn căng cứng.
38 Ở bệnh viện hết nửa tháng, Bảo Mặc đưa chú thím Lâm về nhà.
Chú Lâm đẩy cửa ra, nhìn thím Lâm rồi cùng nhau cười, lần này nếu không nhờ Bảo Mặc giúp một tay, có thể vài năm sau ông phải đi gặp Mác rồi.
39 Sau khi vào khách sạn, Mạnh Kỳ gọi điện cho Kiều Vi Nhã.
”Khách sạn Hữu Nghị, được, chị đến đó sẽ gọi cho em. ”
Kiều Vi Nhã để điện thoại xuống, đi tìm Elaine: “Chị, em muốn ra ngoài một chuyến.
40 Liên tiếp mấy ngày, Kiều Vi Nhã đi xem mười mấy căn nhà lớn nhỏ, rốt cuộc mua được một căn mình yêu thích, cô biết nhà ở khu vực này, mấy năm sau sẽ lên đến mức không tưởng tượng được, mà bây giờ, không tới một phần ba thời điểm đó, quan trọng hơn là, nơi này có một khu trường Tiểu học vô cùng tốt, chẳng bao lâu nữa Đồng Đồng lên tiểu học rồi, cô nên vì Đồng Đồng mà tính toán trước mọi việc.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112