61 Suy nghĩ giữa nam và nữ chênh lệch nhau đến cả chục ngàn tỷ năm ánh sáng, không có điểm chung nào, không có cách nào thấu hiểu lẫn nhau. Anh không thể lý giải màu sắc áo đầm và giày cao gót phối với nhau thực sự dính dáng tới tai vạ hủy thiên diệt địa như thế nào, cô cũng không cách nào phân biệt được nâng đỡ và kéo khác nhau ra sao.
62 Trận mưa mỗi sáng sớm vẫn chưa ngừng, còn ở đây cô thức dậy trong lồng ngực kiên cố ấm áp sau lưng, phải chăng đây là cảnh tượng mà đại đa số phụ nữ đều mong muốn đối với cuộc sống và tình yêu.
63 Một năm kia Lục Hiển vẫn chưa được gọi là Lục Hiển, cũng không biết cái danh hào D ca này chụp ở trên đầu ai, tóm lại không phải anh —— Một thân đen trũi, vua nước mũi, đứa con hoang chân không chạy ở cảng biển khiến người phiền.
64 Vốn Song Phiên Đông từ lúc sinh ra đã không có não rồi, Lục Hiển vạch ra một cái bẫy lão đại khu Đông nghĩa vô phản cố (1) nhảy ra, tháng trước bắt gian tại giường, đức quan mẫn cán lén lút chụp cho anh ta một cái nón xanh to đùng, đầu óc Song Phiên Đông trước sau như một không bình thường, làm việc chẳng bao giờ nghĩ tới hậu quả, bị người cười đôi câu, lập tức cầm súng lên mang theo đàn em đánh tới hộp đêm Hoàng Hậu, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho, vì đạo diễn tiết kiệm phim nhựa, không nói hai lời lập tức xả đạn.
65 Rốt cuộc kỳ nghỉ đông của toàn bộ học sinh ở Hồng Kông đã đến trong ngàn vạn tiếng reo hò, vui vẻ nhất không phải là cô học trò cao trung Ôn Ngọc, mà là Lục Hiển “đang ở thời kỳ mãn kinh” nóng nảy ấm ức.
66 Mặt trăng ẩn núp sau mây đen, một vài tia sáng xuyên qua cửa sổ hôn lên khắp thân thể trần truồng của cô, miêu tả ngọn núi phập phồng kiều diễm như ruột mềm bách chuyển, làn tóc đen xõa ra trên giường, hé lộ khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng vô cùng sạch sẽ mịn màng, đập vào mắt là cánh môi củ ấu hồng nhuận, điểm xuyết bằng vẻ e ấp vốn có, không cần trang điểm cầu kỳ, rửa sạch, xoá hết nét chì rực rỡ, chỉ cần cô khéo léo cười nhẹ một chút thôi, là đã viết xong một chương tâm và mắt cùng rung động lòng người, sắm vai một cuộc sơn thủy tương phùng thế tục thăng trầm.
67 Ngày hôm sau, vừa rạng sáng đã không thấy bóng người, anh phấn chấn tinh thần muốn đi tiệc rượu 300 bàn, vừa du ngoạn sơn thuỷ ở Ngư Dược Long môn một chuyến, vừa tuyên bố với thế giới, từ nay về sau mảnh đất này viết tên Lục Hiển anh.
68 Mưa lọt qua kẽ ngón tay rồi rơi xuống, loáng thoáng, có tiếng người thầm khóc từ nơi nào đó.
Đám mây tầng tầng lớp lớp đè ép hô hấp, luồng khí lạnh từ Siberia đã giảm từ lâu, trận mưa cuối cùng của mùa đông này, không ngờ lại như cát giữa ngón tay, dẫn tới bi thương không dứt như thế.
69 Quá trình lộng hành ngày kiếm tỷ bạc của D đại ca, tìm không ra thời gian rảnh rỗi để cùng vợ mới cưới bay qua bờ bên kia Đại Dương đi du lịch, không thể làm gì khác hơn là ngồi xe lửa nhỏ tích tích ục ục giả trang du khách lượn quanh trên đỉnh núi Thái Bình, xem mặt trời lặn trên ngọn núi cao hai trăm thước (khoảng 67m), Lục tiên sinh dám ba hoa, đây là thiên hạ đệ nhất lãng mạn.
70 Cuối cùng viên đạn tức giận của Đặng Minh Hiến chỉ ngoan ngoãn nằm trong băng đạn, không có can đảm ra khỏi vỏ. Nhưng lần này bắt đi cục cảnh sát, không hề chơi trò "thổi gió lớn" nữa, đổi sang dùng máy điện cơ, tấm điện lưu nhỏ kẹp lấy một chút xíu da thịt, hỏi một câu, không trả lời lập tức ấn mở chốt, xì xì xì toàn thân bị điện giật, may mà trợ lý Quan làm việc nhanh, nếu không chơi thêm hai lần nữa, chắc chắn anh phải đi tới trước mặt Thượng Đế chửi tục.
71 Lục Hiển gầy đi nhanh chóng, vì thuốc và rượu.
Mùi phấn trang điểm của phụ nữ nồng nặc lần lượt thoáng qua bên người, hộp đêm Hoàng Hậu xa hoa truỵ lạc, mỗi đêm cuồng hoan, ăn mừng sinh nhật của người abcd nào đó, bên cạnh nam nam nữ nữ từng tiếng một cung cung kính kính gọi D ca, đại D ca, nể mặt uống một hớp rượu nha, hoặc là cần hút một điếu không? Hàng mới rất mạnh!
Nữ diễn viên muốn chụp ảnh, còn không phải là muốn đặt chân trèo lên ghế sô-pha phát triển hơn nữa, D ca, giúp một tay.
72 Lục Hiển nhận được tin tức của Ôn Ngọc, đầu tiên ánh mắt lóe ra sự giận dữ, sau đó đạp đổ bàn trà đá quý, ly trà vỡ rầm rầm đầy đất, đột ngột ồn ào.
Cố thiếu trấn an anh, tỉnh táo trước mọi việc.