Chương trước: Chương 43: Tôi Không Thích Phụ Nữ Nói Nhiều
1. Chương 1: Dám Tùy Tiện Lên Giường Với Đàn Ông Xa Lạ, Cô Như Vậy Mà Xứng Với Thiện Vũ Sao
2. Chương 2: Lên Giường Với Người Đàn Ông Mà Mọi Phụ Nữ Đều Muốn Lên Giường Cùng
3. Chương 3: Anh Kiều, Anh Mau Mặc Quần Áo Vào Đi
4. Chương 4: Hiện Tại Bà Đây Là Người Của Anh Kiều
5. Chương 5: Phụ Nữ Nhà Họ Ôn, Đều Là “phóng Khoáng” Như Vậy À?
6. Chương 6: Tiểu Bạch Hoa Rất Đáng Thương
7. Chương 7: Tám Phần Mười Không Thủ Chuẩn Mực Đạo Đức Của Phụ Nữ
8. Chương 8: Chuyên Hãm Hại Cháu Trai Tốt Của Ông Nội
9. Chương 9: Đem Hộ Khẩu, Thẻ Căn Cước Ra
10. Chương 10: Trên Đời Nhiều Phụ Nữ Tốt Như Vậy, Vì Sao...
11. Chương 11: Nếu Cô Muốn Phô Trương, Thì Cứ Tùy Ý Cử Hành Hôn Lễ
12. Chương 12: Có Hiểu Biết Mới Về Nữ Hán Tử
13. Chương 13: Hôn Lễ, Chờ Cô Ấy Tốt Nghiệp Lại Làm
14. Chương 14: Đàn Ông Bị Tôi Ngủ Qua, Nói Phải Lấy Thân Báo Đáp
15. Chương 15: Sau Này, Gọi Cô Ấy Là Chị Dâu
16. Chương 16: Anh Từng Bị Tổn Thương Về Mặt Tình Cảm
17. Chương 17: Thân Phận Thứ Ba Của Mợ Chủ
18. Chương 18: Sau Này Mỗi Ngày Đều Có Thể Ăn Sơn Hào Hải Vị Hả?
19. Chương 19: Mạnh Mẽ Đánh Kiều Diêm Vương
20. Chương 20: Trừng Phạt Kích Thích
21. Chương 21: Quá Ngắn, Người Đàn Ông Của Cô Không Được
22. Chương 22: Quần Áo Quý Như Thế Nào, Mà Không Cho Người Ta Xem?
23. Chương 23: Người Đàn Ông Có Cái Đó Nhỏ
24. Chương 24: Cô Nói Mặt Ai Phẫu Thuật Thẩm Mỹ!
25. Chương 25: Quá Khéo, Đó Không Phải Là Kiều Thừa Huân Sao?
26. Chương 26: Tôi Cười Cô Là Kẻ Không Có Não
27. Chương 27: Mua Đồ Xong, Về Nhà Sớm Một Chút
28. Chương 28: Nước Hoa Của Tôi Cô Dùng Không Hợp
29. Chương 29: Nhớ Rõ Kéo Rồi Mà
30. Chương 30: Cha Mẹ Anh Hơi Nhiều
31. Chương 31: Anh Đoạt Hôn Sự Này
32. Chương 32: Phu Xướng Phụ Tùy Thật Ăn Ý
33. Chương 33: Muốn Chèn Ép Cô, Không Có Cửa Đâu
34. Chương 34: Không Thể Tin Đàn Ông Có Tiền, Quá Bạc Tình
35. Chương 35: Một Đóa Bạch Liên Hoa Không Biết Xấu Hổ
36. Chương 36: Anh Có Thuốc Dạ Dày Không? Dạ Dày Của Tôi Hình Như...
37. Chương 37: Không Phải Sẽ Ngủ Cùng Kiều Diêm Vương Chứ?
38. Chương 38: Buổi Sáng Tốt Lành
39. Chương 39: Sườn Xám Chật Quá Có Rách Không
40. Chương 40: Kiều Diêm Vương, Tôi Với Anh Không Đội Trời Chung!
41. Chương 41: Chú Đảm Bảo Sẽ Làm Cháu Dục Tiên Dục Tử
42. Chương 42: Không Có Việc Gì, Đừng Sợ
43. Chương 43: Tôi Không Thích Phụ Nữ Nói Nhiều
44. Chương 44: Không Ai Có Thể Thay Thế Được Cô Ấy
45. Chương 45: Coi Lời Tôi Nói Như Gió Thoảng Bên Tai
46. Chương 46: Bôi Nhanh Lên
47. Chương 47: Cô Dựa Vào Chồng Tôi Gần Quá, Phiền Cô Dịch Ra Một Chút
48. Chương 48: Chồng Em Là Kiều Thừa Huân
49. Chương 49: Kỳ Thật Người Ta Cũng Là Bất Đắc Dĩ
50. Chương 50: Lông Ngực Lộ Ra Rồi Kìa, Làm Ơn Cài Cúc Áo Vào
51. Chương 51: Cô Là Vợ Của Anh, Người Của Anh
52. Chương 52: Sao Gặp Mặt Không Lên Tiếng
53. Chương 53: Anh Lấy Di Động Của Vợ Tôi Làm Gì?
54. Chương 54: Chồng À, Sao Anh Lại Đến Đây?
55. Chương 55: Đừng Gần Gũi Với Người Đàn Ông Khác Quá, Hửm?
56. Chương 56: Sỉ Nhục Trước Nay Chưa Từng Có
57. Chương 57: Có Một Ngày, Tôi Sẽ Làm Anh Yêu Tôi
58. Chương 58: Anh Nhìn Từ Đâu Ra Tôi Là Bạn Trai Cô Ấy
59. Chương 59: Cô Ở Bên Ngoài Lêu Lổng Cái Gì?
60. Chương 60: Bây Giờ Là Mấy Giờ Rồi, Còn Biết Trở Về Sao?
61. Chương 61: Chút Lưu Manh Ấy Của Tôi Tính Là Gì
62. Chương 62: Cút Ra Khỏi Phòng Tôi, Mau Cút!
63. Chương 63: Kỳ Thật Có Chút Phản Ứng, Nhưng Mà Không Thể Cho Anh
64. Chương 64: Người Vợ Tốt Mà Con Cưới, Tìm Được Ở Đâu Thế?
65. Chương 65: Cho Dù Người Trên Thế Giới Này Không Tin Em, Anh Tin Em
66. Chương 66: Đáng Tiếc Chỉ Có Một Cháu Nội
67. Chương 67: Cô Ta Đến Gây Cười Sao?
68. Chương 68: Tôi Không Khẩn Trương, Đau Lòng Mà Thôi
69. Chương 69: Người Phụ Nữ Chết Tiệt, Cố Ý Làm Anh Không Chịu Nổi Sao?
70. Chương 70: Cuối Cùng Thuộc Về Ai Còn Chưa Biết
71. Chương 71: Anh Đừng Vội, Tôi Giúp Anh Tìm Xem
72. Chương 72: Ai Mà Không Sợ Hãi Một Thứ Gì Đó
73. Chương 73: Bị Sốt Anh Còn Ăn Đậu Hủ Của Tôi
74. Chương 74: Có Cực Kỳ Hối Hận Muộn Như Vậy Mới Chạm Vào Phụ Nữ Hay Không
75. Chương 75: Chuyện Tốt Như Vậy Chơi Rất Kích Thích
76. Chương 76: Càng Lớn Tiếng Tôi Lại Càng Thoải Mái
77. Chương 77: Con Sơn Dương Bị Thuần Hóa
78. Chương 78: Cô Hai Nhà Họ Ôn, Nơi Này Không Phải Là Nhà Họ Ôn
79. Chương 79: Nghe Không Hiểu Tiếng Người Sao? Tôi Bảo Cô Cút
80. Chương 80: Anh Kiều Cho Lên
81. Chương 81: Không Còn Gì Để Nói Nữa, Chúng Ta Ly Hôn
82. Chương 82: Dám Dùng Viên Đạn Bọc Đường Đến Công Kích Cô
83. Chương 83: Tôi Là Bà Chủ Của Cô
84. Chương 84: Không Ổn, Gây Họa Rồi
85. Chương 85: Ướt Sẽ Không In Lại Lần Lần Nữa Sao?
86. Chương 86: Chúng Ta Có Thể Ở Chung Thật Tốt, Cô Không Thấy Sao
87. Chương 87: Gả Rùa Theo Rùa
88. Chương 88: Bị Anh Làm Cho Buồn Nôn, Nhắm Mắt Làm Ngơ
89. Chương 89: Em Muốn Về Nhà, Không Muốn Ở Nơi Quỷ Quái Này Nữa
90. Chương 90: Có Khả Năng… Thích Anh Ta Rồi
91. Chương 91: Uổng Phí Kiều Diêm Vương Được Tiện Nghi
92. Chương 92: Đàn Ông Ở Bên Ngoài Mạnh Hơn Anh
93. Chương 93: Mỗi Lần Cô Nói Dối, Anh Đều Đã Tin
94. Chương 94: Cô Gái Đến Còn Xinh Đẹp Hơn Cô Dâu
95. Chương 95: Bộ Dạng Đáng Yêu Như Vậy Thì Ra Là Người Phụ Nữ Dâm Đãng
96. Chương 96: Son Môi Đều Bị Anh Ăn Luôn
97. Chương 97: Ôn Đề Nhi, Cô Lại Quấy Rối Mời Cô Ra Ngoài
98. Chương 98: Bốp Bốp Bốp (*)
99. Chương 99: Phá Rất Tốt, Anh Tới Phá Loạn Cái Gì Thế?
100. Chương 100: Toàn Bộ Những Lời Nói Và Việc Làm Chửi Bởi Phỉ Báng Giữ Lại Truy Cứu Trách Nhiệm Pháp Lu
Xúc động của Ôn Đề Nhi, bị năm chữ ‘Cô nhi viện Xuân Nha’ dập tắt.
Thiếu chút nữa đã quên, điểm yếu của cô còn nằm trong tay anh.
Kiều Diêm Vương một tay che trời ở thủ đô, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cô nhi viện Xuân Nha có thể bị san bằng trong vòng một tiếng.
Thực sự làm người ta tức mà!
Ôn Đề Nhi dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu trừng mắt, cuối cùng không nói gì nữa.
Tính cách anh đúng là ngoan độc!
Lúc này, xe dừng lại, hóa ra đã đến bệnh viện.
Kiều Thừa Huân xuống xe trước.
Ôn Đề Nhi muốn mở cửa xe bên kia ra, lại bị anh ngăn lại: “Xuống bên này.”
“A…” Cô gái ngoan ngoãn, không có kháng nghị.
Kéo đùi bị thương di chuyển đến, cẩn thận xuống xe.
Lúc chạm xuống đất, cảm nhận đùi bên trái nóng rát đau đớn.
Cúi đầu, nhìn thấy trên đùi nhuộm đỏ, chỉ là trầy da, lại đau muốn chết.
Sau đó lại phát hiện, sườn xám rách ra rồi.
Quần lót ren màu trắng lộ ra, hẳn là vừa rồi bị xe đụng ngã mà rách ra.
Ôn Đề Nhi đứng không nhúc nhích, tươi cười trên mặt mang theo xấu hổ, nhìn về phía Kiều Diêm Vương xin giúp đỡ.
“Sườn xám rách ra rồi, hay là về nhà nhé? Trên đùi chỉ bị trầy da thôi, không đáng ngại.”
Dù sao chỉ là trầy da, trở về vài ngày là khỏi, không cần thiết phải đến bệnh viện lãng phí tiền thuốc men.
Kiều Thừa Huân yên lặng không nói một tiếng nào cởi áo khoác tây trang, cũng không phải khoác lên người cô, mà che từ ngực cô xuống dưới.
Cuối cùng bế cô lên, cùng với cả áo khoác nữa.
Ôn Đề Nhi sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn sườn mặt anh.
Đây không phải là nhà anh, không cần thiết phải diễn như vậy?
“Tôi có thể tự mình đi được.” Ôn Đề Nhi tốt bụng nhắc nhở.
Kiều Thừa Huân hơi rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú mặt cô, khẽ mở môi mỏng, “Đừng nói linh tinh.”
Ôn Đề Nhi: “…”
Lại không nói nữa, anh cao hứng là được!
Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Kiều Diêm Vương, Ôn Đề Nhi bị ép rút mấy ống máu, kiểm tra toàn thân.
May mà chân trái của cô chỉ bị trầy da, đùi phải bị tổn thương làn da, tím một vùng, nhìn thấy mà ghê người, nhưng chỉ cần không chạm vào mà nói, kỳ thật tuyệt đối không đau đớn.
Từ trong bệnh viện ra, Ôn Đề Nhi ôm một đống thuốc bôi, ngồi trên xe buồn ngủ.
Cô mệt mỏi, dù sao vừa mới trải qua đại nạn không chết*.
*: Tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Kiều Thừa Huân yên lặng ngồi bên cạnh cô, mặt trầm xuống không nói một lời, chỉ là anh dùng ý cực kỳ rõ ràng, đó chính là tự mình đưa cô về nhà.
Đột nhiên, đầu cô gái vô ý nhích lại gần, vững vàng rơi vào vai anh.
Kiều Thừa Huân hơi giật mình, rũ lông mi, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô gái.
Trong ấn tượng, từng có một bé gái cũng ỷ lại vào anh như vậy.
“Tư Tư…” Anh khó kìm lòng nổi kêu tên cô ta, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt trắng xanh.
Cô ấy đã chết.
Tư Tư đã chết.
Không ai có thể thay thế được cô ấy.
Không ai.
Kiều Thừa Huân chán ghét đẩy đầu cô gái ra, không có thu lực cánh tay, sức lực mạnh, đẩy đầu cô đụng vào cửa xe.
“Cốp…” Ôn Đề Nhi đau đớn tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt.
Chỉ vì mơ hồ buồn ngủ, tưởng rằng mình không cẩn thận đụng vào cửa xe, đôi mắt vừa đóng, dường như không có việc gì ngủ tiếp.
Sau khi về đến nhà, Ôn Đề Nhi cầm túi thuốc xuống xe, nhảy nhót đi vào biệt thự.
Rốt cuộc cũng tự do, cô muốn đi tắm một cái, sau đó trở về phòng đấm gối vài cái.
Ai ngờ, Kiều Thừa Huân cũng đi theo, ở sau lưng gọi cô: “Đợi một lát.”
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Đề Nhi cứng đờ, quay mạnh đầu, nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi làm?”
Xem tiếp: Chương 45: Coi Lời Tôi Nói Như Gió Thoảng Bên Tai