41 Lúc đám người Tiêu Dục đến, nơi này đã thành một tòa thành trống không.
Nhưng mọi thứ ở nơi này đều chứng tỏ, ít nhất một phút đồng hồ trước, nơi này có người, dạ minh châu rực rỡ vẫn lập lòe như cũ trong tẩm điện xa hoa, chăn vẫn còn hơi ấm, nước tắm vẫn còn ấm, trên bàn còn nửa ly trà đang bốc hơi nóng.
42 Vừa nghĩ tới có thể trở về hiện đại, ánh mắt của Úy Tuệ lập tức sáng lên, nhưng lại chợt trốn tránh, trái tim dâng lên sự kì quái không nói ra được.
Nhân vật Úy Như Tuyết này là nàng xem trong tiểu thuyết, không hề tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nàng phải về, về đâu đây? Nàng có thể đi theo tên sát thủ này trở lại nơi nào?
"Thế nào?" Thấy vẻ mặt phức tạp mà rối rắm của nàng, Úy Như Tuyết nghi ngờ nhìn nàng:: "Chẳng lẽ ngươi thích cuộc sống ở nơi này, không muốn trở về?"
"Mới là lạ.
43 Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Úy Tuệ chưa từng nghỉ ngơi, lải nhải giống như không biết mệt.
Dù sao nói chuyện không cần bỏ tiền, còn có một người nghe sẽ không nói chen vào, nàng rất đắc ý, từ mỹ thực đến mỹ nam, rồi đến kiếp sống bi thảm hai mươi lăm năm của nàng, thế mà không gặp được một nam nhân vừa ý, bực mình, cuối cùng lại trở về với mỹ thực.
44 Đoán đám người Tiêu Diễm cũng đói bụng rồi, Úy Tuệ nhiệt tình mời mọi người trong phòng, sau đó ăn mỹ thực thỏa thích.
Bởi vì lúc trước Thọ Nhi cũng đã dùng bữa chung với nàng, hiện tại cũng không còn mất tự nhiên nữa, chủ tử vừa phân phó thì từng người tự giác mang cái ghế tới đây ngồi xuống ăn.
45 Trong đại sảnh nhà chính của Úy phủ đầy ấp người, các loại tiếng nói tiếng cười, rất náo nhiệt.
Nhưng thời gian ba chung trà đã qua, Úy lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị (vị trí trên cùng), hưởng thụ đám hạ nhân dập đầu bái lạy, cũng hỏi thăm Thượng Quan Tễ Nguyệt, trong lúc bà không có ở đây, mọi chuyện trong phủ đều tốt chứ?
Thượng Quan Tễ Nguyệt tất nhiên bẩm báo hết mọi chuyện.
46 "Đại tỷ tỷ cũng ở đây, lễ vật các ngươi tặng cho nàng đâu?"
"Cho nàng?" Vẻ mặt Úy Minh Châu như gặp quỷ, Vân Phượng Kiều vẫn là thu lại bớt, chỉ là vẻ mặt có chút mờ mịt.
47 Vừa ra ngoài, Úy Tuệ lập tức kéo Úy Như Tuyết hỏi: "Ngọc Kỳ Lân đó thật tốt, sao không cho ta lấy?"
"Giả. " Úy Như Tuyết liếc nàng một cái.
"Hả?" Úy Tuệ trừng to mắt: "Sao lại như vậy?"
Lão bà kia lại cho nàng một món đồ giả? Chẳng lẽ không sợ nàng phát hiện? Hay là lão bà kia không biết phân biệt thiệt giả, bị người lừa?
"Thật sự bỏ được cho ngươi?" Dù chỉ ở lại một lát, Úy Như Tuyết cũng nhạy bén cảm giác Úy lão phu nhân cũng không đối xử tốt với Úy Tuệ như lời đồn.
48 "Khinh bỉ vi phụ?" Úy Thiên Phong không hiểu ý, nhưng nhìn nét mặt Úy Tuệ, dĩ nhiên cũng biết không phải từ gì tốt.
Úy Tuệ thấy hắn không hiểu, giải thích rõ ràng: "Chính là xem thường, biết không? Phụ thân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể chăm sóc, chính là khiến cho người khác xem thường.
49 Úy Thiên Phong tức giận nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách móc: "Tuệ Nhi, nếu tiếp tục làm càn, phụ thân sẽ không khách khí nữa. "
"Không khách khí như thế nào? Cha còn muốn đánh con sao?" Nói xong, trong đôi mắt đen lúng liếng của Úy Tuệ lập tức chảy nước mắt, vừa xoa nước mắt vừa khóc hét: "Hu hu, cha muốn đánh con, con nói cho tổ mẫu biết là cha khi dễ nương trước sau đó lại khi dễ con.
50 Vẻ mặt Úy lão phu nhân không mấy run rẩy, giọng nói trầm thấp, không giận tự uy: "Tuệ Nhi, tổ mẫu mới nghe nói, buổi sáng con liên tục đánh phụ thân con?"
Này, không phải chứ? Thật sự nam nhân cặn bã Úy Thiên Phong kia đến cáo trạng với lão bà này rồi hả?
Đáy lòng Úy Tuệ khinh bỉ Úy Thiên Phong cả trăm lần, mới cười hỏi: "Tổ mẫu nghe ai nói? Cha ta sao? Hắc.
51 Nhìn sắc mặt Úy lão phu nhân khó coi, trong lòng Úy Tuệ cười trộm, trên mặt lại khóc nhiều hơn nữa, vừa không quên tố cáo.
"Tổ mẫu, người cũng biết, mấy năm nay, tôn nữ nghe lời người nhất, tôn nữ cũng biết người hiểu rõ con nhất, cũng hiểu lễ nghi nhất Úy gia, quen mặt nhiều người nhất.
52 "Là ngươi mắng ta trước. " Úy Minh Châu không phục.
Úy lão phu nhân ném mắt lạnh qua: "Ngươi câm miệng. "
"Hu hu. " Trước mặt mọi người bị Úy lão phu nhân răn dạy như thế, rốt cuộc Úy Minh Châu cũng chỉ là một tiểu thư nũng nịu, chưa từng trải qua chuyện đời, lúc này nước mắt thi nhau rơi xuống, cũng học bộ dạng của Úy Tuệ, bắt đầu kêu gào: "Tổ mẫu, người bất công.
53 Khiến Úy lão bà tức giận, đánh Úy Minh Châu, Úy Tuệ cảm thấy thỏa mãn.
Từ gian phòng của lão phu nhân ra ngoài, bước chân của nàng khoan khoái hơn, nhớ lại, lúc này Úy lão bà kia nằm trên giường, có hối hận đã dung túng ra một ma chướng cho bản thân hay không đây? Thế nhưng toàn bộ báo ứng đều rơi vào trên người tôn nữ ruột của mình, khà khà…
Ngâm nga một bài dân ca, Úy Tuệ trở về nơi ở của mình, lúc này trời đã tối đen, trong viện đã sớm đốt đèn, đèn đuốc sáng trưng, để nàng từ xa nhìn thấy, trong lòng ấm áp.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24