Đệ Nhất Ác Phi Q.2 - Chương 3: Nhìn Sư Phụ Tắm
Chương trước: Q.2 - Chương 2: Hòa Ly (ly Hôn)
Edit: August97
"Thanh Nhi cũng đã thẳng thắn với người, nàng cũng vì tốt cho người, vì tốt cho Dịch nhi, nếu đã không hợp, vậy thì đồng ý chuyện hòa ly thôi."
"Để ai gia suy nghĩ một chút!"
Thái hậu cũng không nén được giận, xoay người, thái độ không được tự nhiên:
"Thanh Nhi ngươi trở về trước đi, nếu ta đồng ý, ta sẽ sai Tiểu Thuận Tử mang ý chỉ tới tận phủ.”
"Vâng"
Biết Thái hậu đã dao động, trong lòng Vãn Thanh cũng sáng tỏ, liền không nói nữa mà đứng dậy rời đi, Phong Nhược Nhan nói vừa lúc muốn đi vương phủ xem Phong Huyền Dịch một chút, lấy cớ cùng Vãn Thanh ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về Dịch phủ.
Thời điểm xe ngựa dừng ở bên ngoài vương phủ, Phong Huyền Dịch cũng vừa vặn từ hoàng cung trở lại. Mới vừa đưa mắt liền bắt gặp một đôi con ngươi sắc bén nhìn mình chằm chằm, Vãn Thanh khó chịu, cũng không phản ứng gì mà nghiêng đầu xoay người tiến vào.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
"Thanh Nhi mới vừa vào cung gặp mẫu hậu, ta vừa lúc có chuyện muốn nói với đệ, liền cùng nàng trở lại, đi vào trước đi." Giọng nói Phong Nhược Nhan êm dịu, theo sau lưng Vãn Thanh cùng vào phủ.
"Thanh Nhi ~" thật xa đã nghe được một thanh âm đầy quan tâm từ phía trước, Vãn Thanh nhìn về phía đó, Mộc Vân Hạc ngồi trước bàn đá, thấy nàng đi tới liền đứng dậy đón:
"Có chuyện gì? Sao cổ muội lại bị như vậy? Còn có trên mặt bị gì sao?”
Liếc mắt đã nhìn thấy nơi Vãn Thanh bị thương, Vãn Thanh có phần không được tự nhiên gạt tay hắn ra, cười tự giễu.
"Không sao, là do muội không cẩn thận."
"Sao có thể thương tổn đến cổ, Thanh Nhi đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết chăm sóc mình."
Mộc Vân Hạc tức giận quở trách, lại đưa mắt nhìn sang Phong Huyền Dịch, lời nói dối rõ ràng như vậy hắn vẫn có thể nhìn ra .
"Vân Hạc huynh không nói ta cũng không phát hiện ra, ta đã kỳ quái sao hôm nay Thanh Nhi lại băng bó phần cổ như vậy."
Vẻ mặt Phong Nhược Nhan khẩn trương, tiến lên nhìn khuôn mặt nàng:
"Vết thương này là bị kim châm, sao không nói sớm, ta sai ngự y tới đây xem uội, không thể tùy tiện như thế được."
"Không có gì đáng ngại."
Hai người Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc ngươi một câu ta một câu, đều hết sức ân cần, Phong Huyền Dịch đứng một bên cau mày, hắn cũng đã đoán ra là do Tử Cơ làm, nghĩ muốn tiến lên hỏi han một chút, lại thấy Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc như vậy cũng không mở miệng được, đứng đó một lát liền xoay người rời đi.
"Không phải công chúa còn có việc muốn nói với Vương gia sao?" Không chịu nổi nhiệt tình của hai người này, khuôn mặt Vãn Thanh cũng bị ngón tay của hai người chọc đau.
"Ừ, vậy ta đi tìm đệ đệ trước, đợi lát nữa trở lại sẽ tới thăm muội."
Đuổi đi một người, Mộc Vân Hạc vẫn còn ở đây, sắc mặt hắn rất khó coi, cũng không khó nhìn ra vẻ tràn đầy đau lòng trong đó, thấy chung quanh không ai, mới thở dài nhỏ giọng nói.
"Thanh Nhi, có phải Vương gia khi dễ muội hay không?"
"Hả?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Vân Hạc, trong lòng tự hỏi phải trả lời như thế nào mới giúp nàng nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
"Vẫn là vì nữ nhân kia?"
"Đại ca, ta."
Ấp úng muốn nói lại thôi khiến Mộc Vân Hạc càng thêm khẳng định là do Phong Huyền Dịch làm sai, sắc mặt hắn giận dữ, thanh âm cũng lớn hơn mấy phần.
"Thanh Nhi, muội cứ nói thẳng, chức quan của ta cùng phụ thân mặc dù không lớn, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho việc muội muội bị người ta ăn hiếp, muội là vương phi của hắn, sao hắn có thể như thế với muội!"
"Đại ca, không phải hắn."
"Vậy là nữ nhân kia? Ta đi tìm hắn!"
Mộc Vân Hạc tức giận muốn đi ra bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng giữ lấy hắn, giọng nói cũng mềm xuống.
"Đại ca, hôm nay muội đã vào cung xin ý chỉ Thái hậu để hai người muội hòa ly, huynh không cần tìm hắn nữa."
"Hòa ly?!"
Mộc Vân Hạc giật mình, thanh âm cũng đề cao, Vãn Thanh vội vàng nói hắn nhỏ giọng một chút, hắn áy náy nhìn Vãn Thanh, vẫn là vẻ mặt lo lắng:
“Thanh Nhi, chuyện lớn như vậy sao muội không thương nghị trước với ta và cha."
"Đại ca huynh không phải không biết, muội thật sự không cách nào chịu được cuộc sống như thế, Vương gia có một nữ nhân khác chắc hẳn huynh đã biết, vốn muội định mắt nhắm mắt mở cho qua, nào đoán được Vương gia thực sự quá sủng ái nàng ta, biệt viện vốn là nơi chính phi ở lại để nàng ta ở đã không nói, còn giao Kim Ấn trong phủ cho quản gia, nữ nhân kia được vương gia sủng ái ngày ngày lại chạy tới khiêu khích, muội cùng nàng ta đấu, nàng ta liền giả bộ đáng thương với Vương gia, Vương gia buồn bực, cũng không để ý mặt mũi, đánh nhau với muội, chuyện này, người làm trong phủ đều đã xem qua nhiều lần."
"Tại sao Vương gia có thể như vậy?!"
"Đại ca xem mặt muội, còn có cổ muội, đều là nữ nhân kia gây nên, Vương gia lại mặc kệ, muội thật sự không thể chịu được cuộc sống như thế, mới tự ý chủ trương, đại ca trở về làm phiền nói với phụ thân, Thanh Nhi thực xin lỗi mọi người." Thanh âm Vãn Thanh nghẹn ngào, càng diễn càng nhập tâm, nước mắt nói đến là đến.
"Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly thì hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định sẽ không để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta nói với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định không thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"
Xem tiếp: Q.2 - Chương 4: Lừa Gạt Sư Phụ