21 Ngày 20 tháng 7 năm Trọng Hy thứ mười sáu, Dương Thù lại cùng các trọng thần của triều đình Bình Thành mở hội nghị quân vụ thương thảo về việc tiến công Xương Tiên Quan, đồng thời bàn bạc thay đổi chế độ Vương Sư.
22 Ngày 13 tháng 10 năm Trọng Hy thứ mười sáu. Theo lịch thư, đây vốn là ngày không nên xuất hành, ai ngờ lại trở thành ngày tưng bừng đánh dấu công trạng huy hoàng của vị thiếu niên quân chủ.
23 Cuối tháng 10 năm Trọng Hy thứ mười sáu, Vương sư công phá thành công Xương Tiên Quan, tiêu diệt và bắt sống hơn vạn quân Hịch Trữ, trong đó có phó soái Liêu Phi Trản khiến cho thiên hạ chấn động.
24 Mười sáu tháng giêng năm Trọng Hy thứ mười bảy.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, Hoàng đế liền chính thức hạ chỉ chỉnh lý vương quân, chuẩn bị tuyên thệ trước khi xuất quân Nam chinh.
25 Tháng 2 năm Trọng Hy thứ mười tám. Đến hết mùa đông, Vương sư đã thuận lợi đoạt được hai mươi ba châu và nghỉ ngơi hồi phục qua những ngày giá rét, giờ lại bừng bừng khí thế tiếp tục hành trình áp sát đế đô.
26 Đúng như Ứng Sùng Ưu phỏng đoán, chủ soái của mười vạn quân Bình Thành – Nhất phẩm Quận vương Ngụy Thái – lúc này đang cực kỳ khủng hoảng. Ông ta suy đi nghĩ lại mãi cũng không hiểu nổi tại sao sự tình lại đến nông nổi này.
27 Ngụy Duật Bình tái xanh mặt mày, rốt cuộc cũng xông được đến bên ngoài vòng vây của Vũ Lâm quân. Dương Thù phất tay ra hiệu, năm trăm cấm quân liền mở ra nửa vòng tròn, lui lại hộ vệ hai bên hoàng đế.
28 Mùa thu năm Trọng Hy thứ mười tám, Vương sư hồi phục sau nội chiến tiếp tục tiến quân nam hạ, vượt Lạc Thủy, chiếm Tương Giang, một đường thế như chẻ tre.
29 Đầu tháng tư năm Trọng Hy thứ mười chín, thái phó Ứng Bác cáo lão hồi hương trở về nguyên quán, hoàng đế ban thưởng kim sách ngọc bút, thêm hàm công tước, ban thưởng lộc ân dưỡng.
30 Thời tiết tháng năm mát dịu, tuy đêm qua có mưa nhỏ nhưng không khí sớm mai cũng chỉ hơi se lạnh. Ăn xong bữa sáng, phố phường khai trương, đường xá dần dần đông đúc, kinh thành lại phô bày vẻ phồn hoa náo nhiệt.
31 Bóng đêm vừa rạng, gà gáy bình minh.
Ứng Lâm bị phạt bế môn sám hối mười ngày đến nay vừa đúng hạn kỳ. Lâm triều xong, hắn không về phủ mà vội vàng vào cung xin gặp hoàng thượng.
32 Khi Ứng Sùng Ưu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ bảy.
Sa trướng, màn trúc bốn phía đều được buông xuống nên ánh sáng trong phòng có phần u ám, nhưng chỉ với vài đường nét mơ hồ của cái bàn bên cạnh, đồ dùng trang trí, chăn đệm đang phủ trên người, cùng với mùi hương như lan như xạ thoang thoảng trong không khí… Sùng Ưu đột nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc, cứ như thời gian đã quay ngược về hai năm gắn bó trong thâm cung trước đây.
33 Từ ngày Ứng Sùng Ưu bị lão thái phó mang đi trong buổi tế lăng, Dương Thù vẫn nôn nóng bất an. Mỗi ngày sau khi xử lý xong việc triều chính, hắn đều thừ người ra không khác gì mắc bệnh tương tư; trừ thời gian thỉnh an thái hậu ra thì chưa từng đặt bước đến hậu cung.
34 Một hồi lâm triều phong ba tuy đã bị Dương Thu không đánh mà trấn áp được, nhưng dù sao cũng là lần đầu bị công kích trước mặt mọi người, ngay cả Ứng Lâm còn phẫn uất không thôi, nhưng kẻ đứng giữa cơn lốc là Ứng Sùng Ưu thì lại có vẻ quá mức bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bất ổn, không đoán được lòng y nghĩ gì.
35 Đầu thu năm Trọng Hy thứ hai mươi mốt. Nay đã là năm thứ ba Dương Thù tự mình chấp chính, triều cục vững vàng, dân sinh hoan lạc, Đại Uyên trong ngoài hưng thịnh, không ai có thể phê phán được một câu.
36 Trận hôn nhiệt liệt này kéo dài đến tận lúc cả hai đều tê rần cả lên mà vẫn chưa chịu chấm dứt. Ứng Sùng Ưu tựa vào đầu vai Dương Thù thở dốc một lúc, mới đột nhiên nhớ đến một việc:
“Dương Thù, ngài còn đang bệnh… Mau, để ta xem mạch thử! Trị bệnh sớm vẫn quan trọng hơn…”
Hoàng đế vẫn còn trong trạng thái lâng lâng ý loạn tình mê, vừa nghe mấy lời này, lập tức từ không trung rơi phịch xuống đất, vội vàng rút tay về: “Không… Không sao cả… Thật ra thuốc đã sắc xong, đem tới uống hết là được!”
“Ngài không chịu cho thái y bắt mạch, thuốc này ở đâu ra?”
“Ta tuy rằng không chịu, nhưng không phải lúc nào cũng tỉnh.