21 Lam Doanh nhìn cô ngạc nhiên - " Cháu định đi đâu ? "" Tập đoàn nhà cháu có chút việc cần cháu xử lí nên cháu phải qua bên đó một thời gian " - Cô nhẹ giọng trả lời.
22 Chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi ?Mà sao nhớ nhung triền miên không dứt ?Mà sao đau thương cào xé con tim ?Từng ngày rỉ máu. . . Từng ngày chờ đợi. . .
23 . . . London , Anh Quốc. . . Biệt thự Mier" Thưa chủ tịch , tiểu thư đã về "Người quản gia cúi đầu cung kính thưa. Hàn Dật Minh đang ngồi đọc sách trên ghế sopha liền ngước lên - " Gọi Ái nhi vào đây "Người quản cúi đầu "vâng" một tiếng rồi lui ra khỏi phòng.
24 Ngay lập tức , người quản lý nhà hàng bước ra khẩn trương cúi đầu chào người ông đó. " Không biết Vương tiên sinh ghé thăm , nhà hàng chúng tôi không kịp nghênh tiếp từ xa.
25 Tiểu Yết : Vui lòng không đủ tuổi thì đừng nhá. Ta không chịu trách nhiệm đâu = ̄ω ̄=. . . Biệt thự Ưng Lâu. . . Những chiếc xe màu đen như đàn báo phóng nhanh trên đường và đỗ xịch lại trước cổng ngôi biệt thự to lớn.
26 Sáng hôm sau , khi mặt trời lên cao tỏa ánh nắng ấm áp khắp nơi. Những tia nắng le lói men vào cửa sổ phòng ngủ chiếu vào thân ảnh xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường lớn.
27 Quả thực rất ngon , không thể chê vào đâu được. Hàn Lệ Ái lại một lần nữa tròn mắt nhìn hắn. " Ngon sao ? " - Đôi môi ranh mãnh hài lòng nhếch lên. Cô không thèm trả lời hắn.
28 Ngày thứ 2, khi màn đêm buông xuống , Hàn Lệ Ái đứng trong phòng ngủ. Lẳng lặng vén tấm màn lên , ánh mắt yêu kiều nhìn qua cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm không cảm xúc.
29 . . . Hoa Đông - Căn cứ tổ chức Tam Vương hội. . . Vương Lãng Thần ngồi trên "ngai vàng" ung dung gác chân lên thành ghế. Vu Tích Kỳ và Thiệu Nha ngồi hai bên chiếc bàn gỗ hình ovan lớn dài đến mấy mét.
30 Một câu trả lời vốn dĩ chẳng liên quan đến câu hỏi. . . Cô rõ ràng là muốn tránh né câu hỏi của hắn. Vương Lãng Thần khóe miệng hơi cong lên thành một hoàn hảo trên gương mặt anh tuấn.
31 Rời khỏi ngôi biệt thự , Vu Tích Kỳ lái xe đưa cô đi. Đây là lần đầu tiên cô được rời khỏi đây , nếu không phải có Tích Kỳ thì chưa chắc đám người vệ sĩ đó đã cho cô bước chân ra.
32 Khi màn đêm buông xuống, trên chiếc giường rộng lớn , êm ái, Hàn Lệ Ái chợt tỉnh giấc. Cô cơ hồ toàn thân rã rời , hạ thân đau nhức. Lại cảm thấy cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô , đôi chân to lớn , thon dài quấn quýt đôi chân cô.
33 Sáng hôm sau , sau khi thức dậy , Vương Lãng Thần đưa cô rời khỏi căn cứ địa , rời khỏi hộp đêm. Ngồi trên xe , cô ngước mắt lên có chút tò mò hỏi hắn.
34 Trước ánh đèn Flash chớp nháy liên tục , ánh mắt của Vương Lãng Thần dần lạnh đi , hơi thở u ám lạnh rung. Hắn dùng sức lực , không kiêng nể cũng không thương hoa tiếc ngọc xô cái cơ thể đang dán chặt trên người hắn xuống đất.
35 " Sân bay sao ? Cậu hiện tại đang ở sân bay ? "Hàn Lệ Ái nghe người trong điện thoại nói mà sửng sốt. Tối hôm qua điện thoại của cô bị ném vỡ , sáng nay mới mua lại nên không nhận được điện thoại của Lăng Nguyệt.
36 . . . Nhà hàng Roulious. . . " Anh thật là , cũng chỉ là ăn trưa thôi. Đâu cần phải bao trọn cả nhà hàng như thế " Hàn Lệ Ái cười cười , giọng có chút trách móc.
37 Hàn Lệ Ái đang nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng nói của người đàn ông bên tai kia bỗng giật mình. Lời này là có ý gì ?Hắn không vui ? Vì sao không vui ? Chẳng lẽ vì cô nói chuyện điện thoại nên hắn không vui.
38 " Lệ Ái cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ ? Làm mình lo quá " Vừa nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống, Lăng Nguyệt đã nhanh chân chạy đến kéo tay cô.
39 Thiệu Nha lại hừ lạnh. Nhưng cô ta nói không sai , đã lỡ đâm lao thì phải theo lao không còn cách nào khác. Anh thấp giọng nói - " Được , hai người có một tiếng , nhưng chỉ một tiếng thôi.
40 Hàn Lệ Ái ngước mắt nhìn cô ta , không có gì gọi là tức giận ngược lại chỉ cười lạnh - " Cô biết không , người ta vẫn hay nói bạo lực là thủ đoạn sau cùng của kẻ ngu dốt không có năng lực.