21 "Không. . . . . . Ta không cần cái đó!" Cảm giác được đầu ngón tay của Phong cô nương đang đè trên miệng hoa huyệt của chính mình, Mộ Thiển Thiển lập tức hô nhỏ một tiếng.
22 Trên mặt chiếc gương dài hoàn toàn được làm từ thủy tinh là một thân hình tinh tế xinh đẹp, cùng khuôn mặt dùng từ bế nguyệt tu hoa* để tả cũng không phải là ngoa.
23 Tuy rằng khi nhớ đến chuyện đáng xấu hổ mình đã làm trước mặt hắn, Mộ Thiển Thiển cảm thấy thật đắng lòng, nhưng chuyện đã xảy ra, có mắc cỡ cũng chẳng làm được gì.
24 Nàng không mặc quần áo. . . . . .
Mộ Thiển Thiển vừa cúi đầu, đã bị một màn trước mắt hù sợ.
Quần áo. . . . . . Sao nàng lại không mặc gì vậy? Không chỉ lộ ngực, mà ngay cả hoa huyệt giữa hai chân.
25 Mê tình hương gì? Sao lại vô sinh? Mộ Thiển Thiển đến một chữ cũng nghe không hiểu.
Nàng chỉ biết khi ngón tay dài của Hách Liên Tử Câm đụng đến cửa hoa huyệt của mình, thân hình nàng đột nhiên run lên, mật dịch bắt đầu tuôn ra.
26 Nghĩ đến chuyện Mộ Thiển Thiển vì làm cho Hiên Viên Liên Thành thương xót, để hắn cứu bản thân, vậy mà thiếu chút nữa mất mạng, Hách Liên Tử Câm không biết nên cảm thấy buồn cười, hay là nên trách cứ nàng suy nghĩ hoang đường.
27 Thao nàng. . . . . . Được không?
Đôi mắt ngập nước lại đầy tình dục,đáng thương hề hề lại bất lực, cứ như đem toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người hắn.
28 "Tử Câm. . . . . . " Thanh âm kiều mị của nữ tử lại vang lên lần nữa.
Thịt hành sưng to của Hách Liên Tử Câm thiếu chút đã phá rách quần mà ra, đã vậy, nàng lại còn dùng ánh mắt đáng thương đó để câu dẫn hắn!
Đây chính là.
29 A!"
Mộ Thiển Thiển đau đớn hét lên một tiếng, nhục động nho nhỏ bị thịt hành thô to lấp đầy.
Nàng run lên, Hách Liên Tử Câm lập tức cảm giác được thịt hành của mình bị nhục động của nàng chặt chẽ mút vào, cán nuốt, thậm chí có thể nói là gặm cắn, bên trong như có vô số miệng nhỏ, cái nào cũng giành nhau hầu hạ hắn.
30 Thao nàng từ phía sau!
Hách Liên Tử Câm bị tình dục hoàn toàn thiêu hồng hai mắt, bỗng nhiên lui về phía sau, côn thịt to lớn "Phốc" một tiếng rút ra từ nhục động Mộ Thiển Thiển.
31 Hách Liên Tử Câm nhanh chóng phát hiện, nữ nhân này trời sinh chính là thiếu thao, động tác của hắn càng thô bạo, nàng lại càng thích!
Cho nên hắn đến một chút thương tiếc cũng không cho, cũng không có cách để khống chế bản thân mà thương tiếc, đầu ngón tay nhéo đầu vú đỏ tươi của nàng, dùng sức càng nhiều mà vo nắn.
32 Thịt hành vì tình dục mà trở nên nóng bỏng đỏ đậm lại lần nữa để trước cửa hoa huyệt của Mộ Thiển Thiển, hơi thở của hắn nóng đến mức làm nàng theo bản năng muốn lùi bước, nhưng, Hách Liên Tử Câm không cho phép!
Thịt hành đã chuẩn bị chiến đấu cả rồi, sao lại cho nàng không chiến mà chạy?
Hoa huyệt bị cắm lúc lâu vẫn như cũ khẽ nhếch, hoa môi ướt đẫm bị đẩy ra, hai mắt Hách Liên Tử Câm lập loè màu đỏ tươi thú tính, hai tay thô lệ nắm chặt eo nàng, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng,thịt hành thô dài thế như chẻ tre, mạnh mẽ cắm vào, cắm đến tận cùng.
33 Mộ Thiển Thiển tỉnh lại lần nữa, đã là lúc mặt trời lặn.
Ký ức trước khi ngất xỉu ùa về, lúc này không bị mê tình hương khống chế, ý thức của nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh lại.
34 “Vì sao ngươi không ghét ta?” Mở mắt lần nữa, Mộ Thiển Thiển vẫn sống trong thế giới này như cũ, nàng giương mắt nhìn Hách Liên Tử Câm ở bên cạnh, hỏi ra điều bản thân luôn thắc mắc.
35 Trừ bỏ Linh Nhi!
Linh Nhi, là bóng ma đuổi không đi, có lẽ từ đây trở đi sẽ luôn luôn xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Mộ Thiển Thiển chống vào cửa, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất vì chấn động quá độ.
36 Mộ Thiển Thiển có chút nhụt chí, cho dù trước đây tính cách nàng có chút ương bướng, thì giờ đây, cũng đã bị sợ hãi nơi đáy lòng làm cho tan thành mây khói.
37 Bàn tay của Hách Liên Tử Câm dừng lại trên cái mông hồng hào của Mộ Thiển Thiển, vuốt ve nhẹ nhàng.
Nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân, khí chất như tiên tử bước ra từ trong tranh, lại đang làm việc hạ lưu đối với nàng.
38 Đông Lăng Mặc dựa cạnh bàn, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, sâu thẳm trong đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm kia là những tia phức tạp mà nàng không thể hiểu được, tràn ngập khinh thường cùng lạnh băng, tà mị cùng đạm mạc, làm cả người nhìn qua thật quỷ dị và lạnh lẽo.
39 Mộ Thiển Thiển vùi đầu vào lồng ngực Đông Lăng Mặc, xụi lơ như một chú cừu con, ở trong lòng ngực hắn, thở từng ngụm nhẹ nhàng.
Nàng không biết vì sao mình phải sợ hắn, nhưng từ lần đầu nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng liền bắt đầu sợ tên nam nhân này.
40 Ngửi hơi thở độc đáo trên người Đông Lăng Mặc, hương vị nhè nhẹ thấm vào chóp mũi, làm Mộ Thiển Thiển có cảm giác an tâm.
Không biết vì sao chính mình sẽ thấy an tâm trong lồng ngực hắn, nàng chỉ biết rằng trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, dần dần cảm thấy buồn ngủ.