21 Tần Ngu xử lý qua loa miệng vết thương. Tạo bọt khắp người Tần Lãng, Tần Lãng như con cá chạch trong tay cô trượt qua trượt lại, bọt xà bông quệt vào mặt Tần Ngu, lại không thể che hết vết đỏ ửng trên mặt cô.
22
23 Lúc cơm nước xong xuôi thì cũng không còn sớm nữa, Tần Ngu đi tới bên cửa kính nhìn ra ngoài, nhìn trời mưa dường như không thể tạnh ngay được, xem ra có thể mưa cả đêm không ngớt.
24
25 Có khỏe hay không?
Tần Ngu để tay lên ngực tự hỏi.
Cô không biết.
Cô chỉ nhớ rõ, mùa hè Hứa Giang Nam rời đi ấy, suốt mùa hè cô đều chui trong phòng rơi nước mắt, trong trí nhớ, mùa hè đó vĩnh viễn không có ánh mặt trời sáng rỡ, trong không khí vĩnh viễn bay lơ lửng một hơi thở tuyệt vọng, giống như đến bây giờ còn ngửi được.
26
27 Mưa to không biết đã tạnh từ lúc nào.
Khi Tần Ngu chậm rãi mở mắt ra, đã có tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt và hai vai của cô, còn thể nhìn thấy vô số những hạt giống như những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong không khí.
28
29 Đợi chút, cuốn sách này là của anh sao?
Cúi người lười nhác cầm lấy cuốn sách liếc bìa mặt, trên đó viết vài chữ to sáng ngời: ( Huấn luyện tổng giám đốc sói tính ), bên cạnh còn phối hợp tranh minh hoạ tinh xảo, một nam một nữ, hình ảnh duy mỹ, cùng tên sách mười phần cầm thú thoạt nhìn có chút không hợp, anh cho rằng, tên như vậy cần phải đi với một bức xuân cung đồ, nhà xuất bản hẳn là cũng muốn làm như vậy, bất quá xét thấy gần đây cường độ chống mại dâm không ngừng gia tăng, mới bất đắc dĩ chọn một bộ cực kỳ tư tưởng thiếu nữ để minh hoạ.
30
31 Lúc Lê Nhược xuống dưới lầu thì nhìn thấy Thẩm Ngạn dựa vào cửa xe, một tay bỏ trong túi quần, một tay để bên ngoài, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, thần thái lười biếng, gò má anh tuấn, mày cau lại khiến cho nhìn vào anh có chút côn đồ.
32
33 Lê Nhược vẫn là không có thể chống lại mỹ thực, ăn cực kỳ ngon.
Bất quá đi ra cửa chính Tây Uyển ngồi vào bên trong xe cô liền hối hận, lại vì một bữa cơm mà thỏa hiệp, đây là Lê Nhược cô sao?
Tâm tình Thẩm Ngạn tựa hồ rất tốt, trên thực tế, chỉ cần cùng Lê Nhược ở cùng một chỗ, quản nó là lên núi đao hay xuống biển lửa, coi như là nhảy chảo dầu anh đều là cao hứng.
34
35 Không biết ngủ được bao lâu, lúc Tần Ngu mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời bên ngoài cửa sổ lên cao rồi, giống như một quả cầu lửa thật lớn, bấm ngón tay tính toán, cô đã thành công ngủ qua thời gian ăn cơm trưa.
36
37 Trong bệnh viện.
"Bác sĩ, như thế nào?"
"Mẹ và đứa bé đều rất tốt, không có gì không ổn. "
Lê Nhược ngồi ở một bên trên ghế ngồi, sắc mặt lạnh lùng lườm Thẩm Ngạn, "Đã nói rất tốt, lại muốn làm điều thừa.
38
39 Lúc Tần Ngu tới đón Tần Lãng, Tần Lãng đang nói chuyện gì đó với cô giáo, thần thần bí bí.
Thấy Tần Ngu đi tới, cô giáo xoa đầu Tần Lãng, đứng dậy cười, "Tần Lãng mẹ em tới đón em rồi kìa.
40