21 Sơ Chi không về trường học, cô chuẩn bị về thẳng nhà.
Trải qua chuyến du lịch mấy ngày, bây giờ nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc ngoài xe cảm giác mệt mỏi liền tăng vọt, cô chỉ muốn về thẳng nhà tắm rửa, sau đó nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn.
22 Lúc Sơ Chi ấn chuông cửa, Lục Gia Hành đang quan sát xem trong căn phòng này chỗ nào có thể ngủ được.
Đúng là phòng ngủ đã sửa xong, nhưng tất cả chăn, gối, ga trải giường đều không có, muốn ngủ chỉ có thể nằm lên tấm ván gỗ.
23 Lục Gia Hành và Nhĩ Sai chiến đấu kịch liệt một hồi.
Lục Gia Hành ăn xong, anh vừa mới đẩy cái ghế đứng lên, trong chớp mắt, Nhĩ Sai ra sức bật một cái, trực tiếp nhảy tới tay vịn ghế sô pha, cái đuôi lông xù đầy khí thế quét qua quét lại, đôi mắt mèo màu xanh thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt, kêu “Meo” một tiếng, giống như sẵn sàng chiến đấu.
24 Không hổ Tiết Niệm Nam là một học bá, năng lực học tập không gì có thể sánh kịp, bất kể là từ ngữ, vẻ mặt, ngữ âm hay ngữ điệu đều vô cùng chính xác, diễn tả đúng tám đến chín phần dáng vẻ tản mạn của Lục Gia Hành.
25 Sơ Chi đứng ở chỗ điểm danh ngẩn người.
Buổi chiều, mỗi một hạng mục đấu chung kết đều kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chạy tiếp sức.
Lần chạy 200m nữ Sơ Chi về nhì, chỉ kém người về thứ nhất một chút, cô được xếp ở hàng nữ sinh có thành tích tốt.
26 Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.
27 “Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác va rơi mất rồi. ”
“. . . ”
Sơ Chi sững sờ, theo bản năng cô nhìn xuống đồng hồ treo tường: “Anh còn chưa uống hết sao?”
Thật ra không cần xem thời gian cũng biết, từ buổi chiều lúc bọn học gặp nhau ở trường học, cho đến bây giờ màn đêm buông xuống, Sơ Chi đã về đến nhà ăn xong cơm tối rồi.
28 Lục lão gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng sức lực vẫn còn tràn trề, thường ngày ông không sống cùng với nhà anh, chỉ ở một mình trong ngôi nhà tại ngoại ô với người giúp việc, không có việc gì ông sẽ cùng các ông lão hàng xóm trồng hoa, nuôi chim, đánh cờ, cuộc sống trải qua rất thỏa mái.
29 Vốn định kéo Lục Gia Hành đi chơi, kết quả anh vừa nói như vậy, ngay lập tức Trình Dật hủy bỏ cuộc chơi, đuổi toàn bộ đám người kia đi, cuối cùng tự mình chọn một nhà hàng hải sản.
30 Sơ Chi cảm thấy đề tài này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không biết không đúng chỗ nào.
Cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc Lục Gia Hành là một trong những nhân tài kiệt suất, thế nhưng thực sự từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh chủ động bao giờ, chứ đừng nói đến là câu dẫu.
31 Sơ Chi rất chú ý tới trang phục diễn.
Câu chuyện “Nữ chủ quán” xảy ra ở Italy vào giữa thế kỷ thứ mười tám, lúc đó phong cách thời trang Rococo đang thịnh hành, hai lớp váy xòe được phối hợp với chiếc áo ngực bó sát người.
32 Tấm rèm bị người kia kéo động hai lần, bởi vì có móc nối nên không thể kéo ra.
Sơ Chi bị sự xuất hiện đột ngột của người khác mà sợ run, cô đẩy mạnh người trước mặt.
33 Lục Gia Hành sững sờ ba giây.
Đôi mắt từ từ, từ từ mở lớn.
Anh khó mà tin được nhìn vào dấu chấm than màu đỏ trước biểu tượng hình bọt khí màu xanh lục, người sống hơn hai mười năm như anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị bị người khác kéo vào danh sách đen.
34 Thứ bảy Sơ Chi dậy rất sớm.
Ngày hôm qua lúc về đến nhà cô liền đi ngủ cho đến tận sáu giờ sáng hôm nay, Sơ Chi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà mười phút.
35
< id="divcontent">Mức nhiệt cao nhất trên nhiệt kế là 42 độ.
Thủy ngân chạm đến mức trên cùng, chắc hẳn phải gần 43 độ rồi.
Sơ Chi rủ mắt xuống nhìn nhiệt kế trong tay, cột thủy ngân dừng lại ở vị trí trên 42 độ một chút, nếu tăng thêm nữa, có khả năng cái nhiệt kếnày sẽ nổ tung mất.
36
< id="divcontent">Tám rưỡi tối theo giờ Bắc Kinh, Lục Gia Hành ôm một tấm thảm điện trong tay đứng trước cửanhà Sơ Chi, mái tóc anh ẩm ướt, anh khẽ mím môi, giống như chú chó conbị chủ nhân bỏ rơi.
37
< id="divcontent">Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần thứ ba Sơ Chi được tỏ tình.
Từ nhỏ đến lớn cô xinh xắn, thành tích tốt, tính tình lại ngoan ngoãnđáng yêu được nhiều người yêu thích, thế nhưng không biết tại sao, thựcra cô cũng không có cảm giác mình được nhiều người theo đuổi cho lắm.
38
< id="divcontent">Dường như đeo cặp sách trên lưng có thể khiến Lục Gia Hành từ chó biến thành người trong nháy mắt vậy.
Lúc này còn chưa đến giờ lên lớp, hai người Tiêu Dực và Lục Gia Hành đều dễ làm người khác chú ý, trong phòng học không ít người nhìn sang, nghe được lời anh nói, tầm mắt mọi người không tự chủ được chuyển sang người Sơ Chi.
39
< id="divcontent">Sơ Chi sắp bị đè chết rồi.
Đoạn đường từ lớp học về đến ký túc xá, cô phải cố hết sức nâng bó hoalàm bằng táo, bó hoa rất lớn dường như ôm không nổi, đi được một nửacánh tay như sắp đứt lìa.