Đáng tiếc không phải anh Chương 43-44
Chương trước: Chương 41-42
Chương 43
Năm tháng tựa như một dòng sông, bờ bên trái không có cách nào quên được những hồi ức, bờ bên phải nắm chặt những tháng ngày thanh xuân, ở giữa dòng nước chảy xiết, đó là những thương cảm của tuổi xuân vốn đang ẩn nấp.
Một năm sau.
Uông Nhiên về nước, mang nỗi đau lớn.
Nhiều lần tôi nói muốn đến thăm cô ấy, nhưng cô ấy đều dịu dàng từ chối. Tôi biết có những nỗi đau chỉ có thể tự mình làm giảm nhẹ, còn người khác cũng không thể giúp được gì.
Liễu Như Yên và Chu Xuân không chỉ tranh nhau kết hôn, tiếp đó đến bây giờ lại nối tiếp sinh con, dọa mọi người sợ hãi rụng rời. Còn không, buổi sáng Như Yên vừa mới ở khoa phụ sản bệnh viện sinh hạ một bé trai, buổi chiều liền có ngay tin vui ở Nam Kinh đưa tới, Chu Xuân may mắn có một bé gái.
Hai nhà họ mừng rỡ như điên, chỉ khổ tôi, buổi sáng còn ở Thượng Hải làm bạn với Như Yên, buổi chiều đã phải đáp chuyến tàu nhanh nhất đến Nam Kinh, nếu như không làm vậy, chắc chắn sẽ bị Chu Xuân cài lên tội danh thiên vị.
Đứa trẻ nhỏ bé mềm mại an tĩnh nằm trong ngực tôi, tim tôi không hiểu sao rất bình ổn, dường như cả người muốn ôm chặt cơ thể đứa trẻ, nhưng cuối cùng cũng không muốn phá vỡ giấc ngủ của nó.
Trên đường về ngồi trên xe lửa, tôi cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào bức hình vừa chụp, miệng vui vẻ cười toe toét.
Trần Vũ Hoa ghé sát vào tôi, dường như không quan tâm nói khẽ bên tai : “Tương lai con chúng ta còn đáng yêu hơn con cô ấy”.
Mặt tôi thoáng ửng hồng, đẩy anh, nhưng không đẩy được, ngược lại còn bị anh nắm chặt hơn, “Diệp Tử, đồng ý kết hôn với anh được không ?”.
Tay anh chẳng biết lúc nào lấy ra một chiếc nhẫn, phong cách đơn giản, là kiểu dáng yêu thích của tôi.
Tôi gục đầu xuống, ý nghĩ không khống chế được nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước đây, con chó nhỏ Toa Toa, giỏ trúc nhỏ, hoa hồng ôm vào lòng, và một nụ cười chân thành.
Lúc đó tôi đã nhận định Hướng Huy mãi là người đàn ông của đời tôi, chưa từng nghĩ có điều ngoài ý muốn khác xảy ra.
Trần Vũ Hoa đẩy kính mắt, giữ chặt hai vai tôi, rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi.
Tôi nhìn sâu vào đôi măt anh, anh mỉm cười, “Diệp Tử, vì sao biểu hiện trên mặt em cứ như mình sắp ra pháp trường vậy ? Anh có đáng sợ như vậy không ?”.
Nụ cười của anh cuối cùng đã xua tan bất an trong lòng tôi, mặc dù không dễ dàng quên đi quá khứ, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ cố gắng, từ từ chôn sâu những kỷ niệm ngày xưa.
Sau này, bờ vai anh sẽ là nơi để tôi dựa vào.
Đầu tiên, hẹn ngày gặp ba mẹ hai bên, ba mẹ tôi rất hài lòng Trần Vũ Hoa nho nhã tinh tế thận trọng, ba mẹ anh thích tôi nhã nhặn lịch sự săn sóc, cho nên, gần như không gặp bất kì rào cản nào, kế hoạch hôn lễ đã đặt sẵn trên bàn.
Bởi vì những năm gần đây là thời kì đỉnh cao kết hôn, khách sạn to nhỏ đủ loại dù đặt trước từ nửa năm thậm chí cả một năm cũng không còn, cuối cùng chúng tôi cũng vẫn vượt qua được, cũng bởi có người bỏ đăng kí nên mới bắt nhanh thời cơ.
Kết hôn giống như đánh trận vậy, đây là câu nói của Chu Xuân, câu nói này đúng là không hề sai chút nào.
Hôn lễ sắp sếp trong nửa năm sau, nhưng bây giờ đã bắt đầu phải chuẩn bị, thiết kế áo cưới và lễ phục, tìm công ty tổ chức hôn lễ thích hợp, trang hoàng nhà mới …. Tôi hận một ngày không có bốn mươi tám giờ, mà cũng muốn mình có nhiều hơn hai chân.
Trần Vũ Hoa muốn tôi dễ dàng đi lại, nên đã mua nhà mới gần công ty, như vậy, cũng cách chỗ ở của Như Yên không xa, tiện đi lại.
Như Yên thường xuyên đắc ý hả hê nói : “Diệp Tử, sau này cậu sinh con gái thì đến làm thê tử của con trai tớ”.
Tôi cũng không chịu thua kém bật lại :”Sang một bên đi, cậu không phải sớm dự định với Tiểu Tuệ của Chu Xuân sao. Sao còn nghĩ đến con gái tớ … “.
Như Yên tức giận, “Có thể cạnh tranh công bằng mà”.
Tôi hừ lạnh, “Phải con trai cậu là bảo bối”, sau đó trừng mắt nhìn cô ấy, “Nếu tớ mà sinh con trai, nhà cậu cẩn thận Tiểu Tuệ bỏ gian tà theo chính nghĩa đó”.
Cô ấy thường xuyên bị tôi chọc kêu Oa oa.
Còn Trình Anh sau khi cười rũ rượi cũng mắng hai chúng tôi không biết nhục nhã.
Ngày cứ dần trôi qua từng ngày.
*
Hai tháng trước hôn lễ, tôi cũng giống như đại đa số những cô dâu mới, không thể tránh khỏi chứng sợ hãi trước hôn nhân. Cách ngày kết hôn càng gần, tôi càng buồn bực bất an.
Trình Anh an ủi tôi nói, đây là đường đi tất yếu của mỗi cô gái, Trần Vũ Hoa là người rất đáng giao phó cả đời, muốn tôi phải mở lòng. Cô ấy nói tôi hiểu, nhưng tôi biết rõ ràng đó không phải là nguyên nhân.
Tất cả nỗi kích động, hoảng loạn của tôi, đều từ một người.
Hướng Huy.
Anh ấy đã trở về.
Lúc Chu Xuân do dự nhiều lần mới nói chuyện này với tôi, tôi hoàn toàn bình tĩnh trả lời : “Tớ biết”.
Bởi vì đã có lúc vô tình thấy hình bóng anh, bởi vì QQ của anh đã thay đổi chữ kí, bởi vì anh đã nhắn lại với tôi.
Nhưng những điều này có quan hệ gì đến tôi đâu.
Chẳng lẽ anh ấy không biết, sau khi chia tay không thể làm bạn bè, bởi vì hai bên đã có quá nhiều tổn thương. Chúng tôi cũng sẽ không là kẻ thù, bởi vì hai bên đã từng có quá nhiều tình cảm. Cho nên chúng tôi sẽ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất trên đời này.
Tin nhắn trên Q tôi không trả lời, số di động tôi cũng sớm đổi, tôi cũng đã từng cố gắng chờ đợi, nhưng cuối cùng là anh đã bỏ rơi tôi, chứ không phải là thời gian.
Lần cuối cùng sau một năm Ân tổng lại đến thăm chi nhánh ở Thượng Hải một lần nữa.
Dường như mỗi lần gặp anh ta đều không phải là chuyện tốt. Lần trước là tăng ca làm tư liệu, lần này …
Vừa ngày mới đi làm, anh ta đã gọi tôi đến phòng làm việc của anh ta.
“Elva, hôm nay có hai doanh nhân cung cấp rất quan trọng đến thăm, nhưng tôi lại không có thời gian, cô hãy đưa họ đến nhà máy”. Anh ta còn không ngẩng đầu nói.
Vì sao lại là tôi ? Nhưng tôi không dám hỏi.
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, Ân tổng ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong nhanh khóa chặt tôi, “Ariel còn có nhiệm vụ khác, tất cả công ty ngoài cô ấy ra thì chỉ có cô tiếng Anh rất tốt, cô nói xem, không tìm cô thì tìm ai ?” .
Tôi cúi đầu nhìn xuống mũi chân, “Ân tổng, tôi … “.
“Cô là sinh viên tốt nghiệp hàng đầu khoa ngoại ngữ, đừng làm tôi thất vọng”. Anh ta cắt ngang, không để tôi nói tiêp.
Tôi khép mi, chấp nhận.
Lúc bọn họ bước vào cửa chính công ty, tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Giống như lúc tám giờ thường chiếu phim truyền hình tình cảm, gặp trường hợp như vậy lại xuất hiện lên tôi.
Tôi nắm chặt tay, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mới không chế được hô hấp đang rối loạn và nhịp tim đang tăng tốc.
“Đây là trợ lý giám đốc công ty chúng tôi Diệp tiểu thư, hôm nay sắp sếp cô ấy sẽ cùng đi toàn bộ hành trình cả ngày nay”. Ân tổng long trọng giới thiệu tôi, nhưng lúc nào tôi đã được thăng chức vậy, sao mình tôi lại không biết.
“Rất hân hạnh được gặp cô”. Đôi mắt xanh biếc phát kim của người ngoại quốc Eric, nói một câu giọng Lodon chính thực, nhiệt tình duỗi tay ra.
Đầu lưỡi trong miệng đảo quanh, đã lâu không luyện tập, quả nhiên mới lạ rất nhiều. May mắn chỉ là nói chuyện đơn giản, sau khi hàn huyên vài câu, tôi đã có thể vận dụng tự nhiên.
“Có phải tất cả những tiểu thư ở Thượng Hải đều xinh đẹp giống như cô không ?”. Rốt cuộc có phải là giáo dục có sự khác biệt hay không mà chỉ sau vài phút trò chuyện ngắn ngủi, Eric đã có thể chuyện trò vui vẻ, còn tôi vẫn không quen.
Tôi cố ý xem nhẹ Eric ở bên cạnh đi đến xe, từ lúc bắt đầu ánh mắt đốt cháy người vẫn không rời tôi, tôi chỉ mỉm cười với Eric nói : “Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tôi chỉ là một trong số những người rất bình thường”.
“Cô thật khiêm nhường, Hướng, cậu nói đúng không ?”. Tôi có chút kinh ngạc, anh ta vừa nói tiếng Trung, chỉ hơi lắp bắp.
Tôi vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt u sâu của Hướng Huy, thần thái sáng tỏa, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa quá nhiều tình tự không cách nào nhận ra.
Hồi trước anh rõ ràng ngây ngô giản dị còn bây giờ những cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có khí chất trưởng thành sang trọng, bờ môi bạc mỏng thoáng hiện nét cười yếu ớt làm say lòng người, không thể phủ nhận, anh càng ngày càng thu hút sự chú ý của tôi hơn bao giờ hết.
Tôi rất khó khăn mới rời ánh mắt khỏi người anh, thầm mắng mình, vì sao con người vốn luôn xử sự rất kiên định như tôi, lúc gặp anh lại hoàn toàn sụp đổ.
“Hai người quen nhau ?”. Có lẽ anh khiến tôi quan tâm quá rõ ràng, làm Eric cảm giác khác thường.
“Không quen”.
“Có quen”.
Đồng thanh trả lời đổi lấy hai đáp án hoàn toàn trái ngược.
Mặt tôi đỏ lên, không nói được một lời.
Eric nhìn tôi, rồi lại nhìn Hướng Huy, vẻ mặt không hiểu.
Ân tổng có chút suy nghĩ rồi gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu biết.
Tôi bỗng nhiên thấy hận anh ta, nếu không phải anh ta bắt tôi phải ra mặt, thì sao có thể mắc sai lầm như vậy.
Eric là doanh nhân cung cấp nguyên liệu cho công ty, lần này làm chuyên môn đi nhà máy tham quan thị sát.
Khảo sát thuận lợi đến thần kỳ, khi tôi không thể làm phiên dịch đúng lúc, Hướng Huy đã thay tôi thuyết minh. Càng về sau, toàn bộ giải thích đơn giản của anh đã giúp tôi thuận lợi vượt qua.
Tiễn Eric và Hướng Huy dến khách sạn Hoa Đình, là nhiệm vụ hôm nay của tôi được tính hoàn thành.
“Buổi tối, tôi có vinh hạnh được mời Diệp tiểu thư xinh đẹp nể mặt ăn một bữa cơm không ?”. Lúc đi ra thang máy, Eric đột nhiên hỏi tôi.
Tôi vuốt tóc, mỉm cười rực rỡ. “Mọi chi phí mấy ngày nay đều có thể chuyển vào tài khoản của công ty, đây là quy định cho phép của công ty”.
Anh ta lặp lại lời tôi nói, rồi lắc đầu, “Diệp tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm ý tôi, tôi lấy danh nghĩa cá nhân mời cô. Hy vọng cô không từ chối”. Nói xong hai câu này anh ta đông cứng lại, nhưng vẫn kiên trì dùng tiếng Trung, tôi nghe rồi cười, “Eric tiên sinh, sau giờ làm việc là thời gian riêng tư của tôi, nếu như tôi đi ăn cơm cùng anh, tôi sợ bạn trai tôi sẽ không vui”.
Eric thất vọng gãi đầu, cười lớn.
Còn sắc mắt Hướng Huy càng tối tăm.
Tôi đi ra cửa chính khách sạn, thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm qua được, nếu như có thể, tôi và Hướng Huy hy vọng sẽ không còn cơ hội gặp mặt lần sau nữa.
“Chờ một chút”, lúc chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc tôi không muốn nghe nhất vang lên sau lưng tôi, dần dần đến gần.
Con người này vì sao cứ như âm hồn không siêu thoát vậy ?
Tôi thở dài, xoay người, không thân nhưng cũng không thất lễ nói, “Hướng tiên sinh, còn việc gì sao ?”.
“Em nhất định không muốn nói chuyện với anh sao ?”. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nếu như anh cảm thấy tôi lãnh đạm anh, anh có thể gặp Ân tổng trách cứ”. Tôi làm mặt lạnh, hoàn toàn công thức hóa giọng điệu.
“Chu Xuân nói em sắp kết hôn, hy vọng anh không làm phiền em, nhưng là…”. Giọng nói anh dần nhỏ đi, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn ảm dạm buồn bã, mũi tôi bỗng thấy chua xót, trái tim thấm đẫm nhiều vị hỗn tạp.
Tôi sững người một lúc, cuối cùng cười, hơi nghiêng đầu, “Cô ấy nói không sai, cho nên, Hướng tiên sinh, mong anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi”. Lúc anh rời đi đâu có nghĩ sẽ có ngày hôm nay, huống chi hiện giờ người đàn ông đã có vợ, người con gái sắp lấy chồng, giữa lúc xoay người, chúng ta đã sớm trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.
“Diệp Tử”, anh thì thầm dịu dàng gọi tên tôi, tôi giận dữ đối với anh không xuống thang.
Hai tay anh giữ chặt lên vai tôi, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt tôi, dịu dàng nói : “Diệp Tử, từ trước đến nay anh chưa bao giờ quên em. Sau khi về nước anh tìm em rất lâu, nhưng em đổi số di động, QQ cũng vĩnh viễn không online, bọn Chu Xuân Chim to lại sống chết không chịu nói cho anh cách liên lạc với em … “.
Không nên tin anh ấy.
Không nên tin anh ấy.
Trong đầu tôi hỗn loạn, bước chân dường như lướt nhẹ.
Anh khẽ vuốt những sợt tóc rối cài lên tai tôi, cũng giống như nhiều năm trước, chẳng qua lúc đó tôi vẫn còn để tóc ngắn, còn bây giờ mái tóc tôi đã dài đến thắt lưng.
“Diệp Tử”, tay anh thoáng thêm sức, ghì chặt tôi vào vòng tay, tôi đột nhiên tỉnh táo, hoảng loạn đẩy anh ra, tay đặt trên xe thở hổn hển nói, “Hướng Huy, anh biết rõ, lúc trước người ra đi là anh, người muốn tôi đừng chờ đợi cũng là anh, bây giờ anh có tư cách gì nói những lời này?”.
Đôi mắt anh trôi dạt không cách nào nắm lấy tình cảm, thì thầm nói: “Anh xin lỗi”.
Khóe miệng tôi nhếch cười cay đắng, Anh xin lỗi, những chuyện trong quá khứ của chúng ta, chỉ một câu Anh xin lỗi là có thể xóa bỏ sao?
Tôi không lên tiếng, quay đầu rời đi.
“Chờ một chút”.
Lần này tôi không quan tâm, vẫn bước đi trên con đường của mình.
Ngay sau đó mũi va phải ngực anh, tôi xoa mũi, cặp mắt phóng hỏa căm tức nhìn anh. Không có gì bất ngờ khi thấy khóe môi anh lộ ra nụ cười ấm áp, như gió xuân thổi vào mặt. “Buổi tối anh hẹn bọn Chim to tụ tập, em cũng đến đi ?”.
Tôi rời nhanh vòng tay anh, “Anh cảm thấy chúng ta cần thiết phải ôn lại chuyện cũ sao ?”.
“Chu Xuân, Trình Anh cũng tới, còn có …”. Giọng anh bình tĩnh thong thả, “Trần Vũ Hoa”.
Tôi giật đuôi lông mày, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ đến, như anh mong muốn”.
Anh thủy chung giữ nụ cười, tôi nín thở, xoay người, gió thổi bay mái tóc dài của tôi, những ký ức đã lâu phủ đầy bụi đang từ từ sống lại.
*
Sáu giờ tối muộn, điện thoại Trần Vũ Hoa đúng giờ gọi tới, rất khác với ngày xưa, giọng nói anh tự ti do dự, “Diệp Tử, buổi tối có cuộc tụ tập, em … có muốn cùng đi không ?”.
“Được, em ở công ty chờ anh đến đón”. Tôi nhìn đèn báo điện thoại di động một lần, tư tưởng có chút không tập trung.
Anh cân nhắc từng câu từng chữ, “Diệp Tử, em có biết hay không …”.
“Là Hướng Huy, đúng không ?”. Tôi không nghĩ sẽ giấu diếm anh, “Anh ấy là đối tác cung cấp của công ty em, bọn em buổi chiều đã gặp mặt”.
Đầu bên kia anh im lặng không nói.
Tôi ngược lại cười, “Trần Vũ Hoa, chúng ta sắp kết hôn rồi”. Tôi nhắc nhở anh.
Anh cũng cười, “Em chờ anh, anh sẽ đến ngay”.
Đặt điện thoại xuống, tôi thu lại nụ cười, không tự giác lại chìm sâu vào suy nghĩ.
Lúc chúng tôi đến quán bar âm nhạc trên đường Mậu Danh, mọi người đã tề tựu đông đủ. Trong đó có người đã lâu chưa lộ diện Lăng Phong.
Tôi nở nụ cười tươi như hoa, “Chúng tôi đến muộn”.
“Vậy đầu tiên phạt ba ly đi”. Đã là người làm cha nhưng Chim to vẫn không thay đổi cá tính vui cười như ngày xưa.
Như Yên kéo ống tay áo anh ta, Trần Vũ Hoa không để ý nói, “Được, chờ đến tiệc cưới chúng tôi sẽ mời anh”.
Tôi thấy gương mặt Hướng Huy không kịp che dấu lúng túng, cũng thấy ánh mắt quan tâm lo âu của Chu Xuân.
Chỉ có Chim to, Lăng Phong vẫn vô tâm cười ha ha.
“Uống gì? Tự gọi đi”. Hướng Huy hỏi.
Trần Vũ Hoa thuận miệng nói, “Hai ly GrandMarnier”. Rượu mang vị ngọt của cam, có chứa brandy thơm ngát, mùi rượu lại không quá nặng.
Tôi để ý thấy Hướng Huy gọi một loại rượu mạnh Mexico Agave Tequila, nghe nói rất nhiều người đến quán bar mua say đều gọi loại rượu này.
Bên trái là Trần Vũ Hoa, bên phải là Hướng Huy, không biết là ai đã để lại chỗ tốt như vậy. Tôi bất động không nói còn kéo tôi Trần Vũ Hoa thay đổi vị trí, ngồi bên cạnh Chu Xuân.
Ngay từ lúc bắt đầu giống như sự im lặng chết, hai ly rượu xuống bụng, không khí cũng hơi hoạt động.
Lăng Phong nhìn thẳng Liễu Như Yên, nửa thật nửa giả nói, “Như Yên ah, lúc trước em chọn Chim to không chọn anh, đã làm tan vỡ trái tim anh”.
Chim to vung một quyền, không nặng không nhẹ, “Tiểu tử cậu uống say rồi”.
Lăng Phong vẫn chưa tỉnh, “Chẳng qua tớ say rượu mới nói ra những lời chân thành … “. Nhìn sắc mặt Chim to không tốt, liền nhanh chóng giải thích, “Cậu yên tâm, vợ của bạn không thể bắt nạt. Điểm này là nguyên tắc vốn có của tớ “.
Lời này vừa nói ra, nụ cười của Hướng Huy và Trần Vũ Hoa đồng thời bị kiềm hãm.
Lần này ngay cả kẻ nhận thức muộn màng như Lăng Phong cũng nhìn ra chuyện gì, tự vỗ vào cái miệng rộng của mình, “Bảo mày quản không cho nó há mồm mà”.
Màn biểu diễn vai hề của anh ta dường như làm pha loãng tình hình trước đó đang căng thẳng sắp gợn sóng lên, sau khi chúng tôi cùng cười, không người nào còn quan tâm nữa.
Chim to và Lăng Phong luôn là cao thủ kéo bầu không khí, có bọn họ thì không cần lo lắng buổi tụ họp trở nên nặng nề.
Quả nhiên, không bao lâu, Chim to ngồi không yên, Lăng Phong cũng rục rịch. Chim to vỗ tay nói : “Tìm chương trình khác đi, độc mỗi uống rượu cũng không còn ý nghĩa”.
Lăng Phong phụ họa nói,”Ý kiến hay, nếu không chơi trò lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm đi”.
Tuy thấy nhàm chán, nhưng vẫn hơn không, cho nên không ai phản đối.
Như Yên phối hợp lấy trong túi cái búi bi, dài nhỏ, sọc chính giữa.
Chim to bắt đầu quay bút, sau khi vận chuyển cao tốc, đầu bút may mắn thế nào chỉ chính hướng anh ta.
Điều này làm tấy cả mọi người cười thoải mái, nói anh ta tự làm tự chịu.
“Lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm?”. Lăng Phong hăng say nhất.
“Đại mạo hiểm đi”. Chim to ngượng ngùng nói, “Nhưng tớ nói trước, cái gì mà ôm cột điện kêu to la cứu, kiểu này tớ tuyệt đối không làm”.
Lăng Phong liếc mắt nhìn anh ta, “Sẽ không bắt cậu làm việc này”. Tôi không bỏ qua ánh mắt hiện lên nụ cười tinh nghịch của anh ta, “Việc làm của cậu rất đơn giản, cô gái độc thân ngồi cạnh cậu uống rượu rất lâu, cậu hãy đi ra nói yêu cô ấy”.
Toàn thân tôi run rẩy, rượu đổ lên chiếc váy dài làm để lại một vết mờ, may mắn, không có người chú ý đến.
Ánh mắt Trần Vũ Hoa hiện lên nỗi phức tạp không thể nói, tôi hiểu giờ phút này anh đang sợ cái gì .
Khóe môi Hướng Huy hơi nhếch lên, tôi biết rõ anh đang nhớ lại năm ấy tôi cũng thổ lộ kiểu khác người ấy, thời đó chúng tôi, tuổi trẻ bồng bột, còn bây giờ chúng tôi chỉ có thể lựa chọn cách nhẫn nhịn giấu kín.
Ngoài dự đoán của mọi người, Chim To cũng không ra chỗ ngồi đó, mà giơ ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
“Thật nhàm chán”, Lăng Phong rất thất vọng, Như Yên rất vui vẻ, Chim To rất thản nhiên.
“Tiếp theo”, Chim to lại quay bút lần nữa, lần này, đầu bút nhắm ngay Hướng Huy.
Anh nghĩ nghĩ, “Lời nói thật lòng đi”.
“Người cậu yêu nhất là ai ?”. Lăng Phong cướp lời hỏi.
Nếu như không phải đã sớm quen biết với thần kinh và đường nét Lăng Phong, tôi nhất định cho rằng anh ta cố ý làm mọi chuyện rắc rối. Nhưng vấn đề của anh ta thành công hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người, toàn bộ hơn mười con mắt đều nhìn lên người Hướng Huy.
Tay tôi vẫn run rẩy như trước, tôi đặt lên đầu gối mình, Trẫn Vũ Hoa bỗng nhiên đưa tay đến, nắm thật chặt tay tôi.
Gương mặt anh căng thẳng, nhưng vẫn nở nụ cười miễn cưỡng với tôi, tim tôi thoáng đau, nỗi bất an của anh hoàn toàn lạc vào mắt tôi, bởi vì anh không có tự tin về bản thân, bởi vì anh luôn suy tính hơn thua.
Khóe miệng Hướng Huy mang một nụ cười ôn hòa, từ góc độ của tôi có thể nhìn rõ cái cằm cong hoàn mỹ của anh, mang theo sự cương nghị, kiên trì, cứng rắn lại không mất đi nét dịu dàng.
Môi anh khẽ giật, ngay lúc này chúng tôi đều nghĩ anh sẽ nói ra một cái tên, nhưng anh lại học theo Chim to, giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Này, các cậu sao lại như vậy, nhàm chán quá”. Lăng Phong không vui, Như Yên nói lại một câu, “Bọn họ cũng không làm trái quy tắc trò chơi”. Anh ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đến lượt Hướng Huy quay bút, anh lặng lẽ nhìn tôi, sau khi dừng lại, đầu bút không thiên vị nhắm ngay tôi.
Trước trò chơi, tôi sớm đã quyết định chủ ý, cho dù là lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm cũng được, nếu như vào trúng tôi, tôi chỉ lựa chọn uống rượu, tuyệt đối sẽ không để cho Hướng Huy có bất cứ cơ hội nào thăm dò nội tâm tôi.
Cho nên tôi tùy ý nói : “Lời nói thật lòng”.
Không có người nào cướp hỏi vấn đề, ngay cả Trần Vũ Hoa cũng giữ im lặng, tựa như mỗi người đều biết rõ nên nhường cơ hội này cho Hướng Huy, vì thế anh không phụ sự mong đợi của tôi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Em có thường xuyến nhớ lại quá khứ của mình hay không ?”.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Vũ Hoa thay đổi, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Câu này quả thực rất nặng, quả thực là công khai khiêu khích.
Tôi nghĩ mọi người cũng cho rằng tôi lựa chọn uống cạn ly rượu, nhưng tôi không làm.
Tôi nắm tay Trần Vũ Hoa, cùng đan mười ngón tay thật chặt vào tay anh, cười nhạt, bình tĩnh nói : “Từ trước đến giờ đều không có”.
Tôi thấy Trần Vũ Hoa như trút được gánh nặng thở nhẹ một hơi.
Tôi thấy Hướng Huy thất bại cúi đầu, tự giễu cười.
Tôi thấy Chim to và Lăng Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau.
Tôi thấy Chu Xuân, Trình Anh và Như Yên vẻ mặt hổ thẹn.
Nếu như bây giờ tôi còn không nhìn thấy chuyện này là do Hướng Huy, Chim to và Lăng Phong thông đồng cùng nhau dò xét tôi, tôi thực sự có thể đâm đầu vào tường.
Tôi không do dự nữa kéo Trần Vũ Hoa, kiên định không nghi ngờ gì nói : « Chúng tôi còn có việc, đi trước ».
Hướng Huy muốn giữ chúng tôi lại, cuối cùng, tay ngừng giữa không trung, thật lâu vẫn không buông xuống.
Trần Vũ Hoa đưa tôi về nhà, dọc đường đi im lặng không nói gì.
Sau khi xuống xe, tôi cách cửa kính xe hét lên với anh : “Trần Vũ Hoa, em ghét anh yếu đuối, ghét anh không có tự tin về bản thân, cũng ghét anh không tin tưởng em”.
Anh vội vã lao xuống xe, mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, tiếp theo là hàng loạt nụ hôn lên trán tôi, lên mí mắt, lên môi, một lần lại một lần, không ngại phiền hà.
Nụ hôn của anh mang theo chút đau đớn và lo lắng, hoàn toàn khác với sự dịu dàng như xưa của anh.
Thật lâu sau, anh ôm tôi thì thầm : “Diệp Tử, anh rất sợ mất em. Nhưng anh không nên hoài nghi em”.
Tim tôi không hiểu sao thấy quặn đau, tôi ôm chặt lấy Trần Vũ Hoa, “Em sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn không làm vậy”. Giọng nói khàn khàn phát run, câu này là tôi nói với anh, cũng như nhắc nhở chính bản thân mình.
Chương 44
Chúng tôi đã yêu nhau rất sớm, cho nên từ bỏ cũng rất nhanh, dễ dàng nói ra lời hẹn, nhưng lại không muốn chờ đợi kết quả.
Ngày kết hôn còn một tháng nữa, tất cả công tác chuẩn bị cơ bản hoàn thành. Tôi lại càng trầm tĩnh, thường ngồi một mình trong căn nhà mới rộng rãi, suy nghĩ rồi lại tự dưng rơi vào trạng thái mơ hồ không lý do.
Như Yên nói chứng sợ hãi trước hôn nhân của tôi càng ngày càng nghiêm trọng. Trình Anh cười nói tôi muốn được lấy chồng đến sốt ruột, chỉ có mình tôi biết, có một trở ngại tôi vẫn chưa vượt qua được.
Giữa trưa hôm đó, tôi từ chỗ khách hành đi ra, cũng gần một giờ.
Thành thật mà nói, vừa rồi gặp vị khách rất khó tính, may mà cuối cùng cũng thuyết phục được cô ấy kí hợp đồng.
Tôi day day huyệt thái dương, dường như mỗi lần đi đàm phán kí hợp đồng, không chỉ có kiến thức chuyên môn xuất sắc mà còn phải có miệng lưỡi ba tấc không nát.
Không muốn về công ty ngay, chẳng dễ gì mới có được hợp đồng, dành một buổi chiều lười biếng cũng không nhiều nhặn gì.
Một số những con người mang bóng dáng giống sinh viên đi ngang qua tôi, thanh niên tươi trẻ, tinh thần năng động, tôi như thấy hình ảnh mình lúc mới tốt nghiệp.
Nơi này cách đại học J không xa, tôi cũng không biết sao muốn trở về thăm trường cũ, từ sau khi tốt nghiệp, cảm giác trước nay chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Qua tiệm cháo bác Vương, mùi hương xông vào mũi, biết vậy nên cái bụng đói bắt đầu kêu vang.
Tôi dừng bước, do dự một lúc mới đi vào.
“Cô bé đã lâu không tới”. Bác Vương nhìn thấy tôi vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Dù sao những năm gần đây tôi cũng được xem như khách quen.
“Dạ, công việc gần đây của cháu rất bận”. Tôi nhỏ nhẹ đáp lại.
Bà cũng không hỏi tôi dùng cái gì, thực đơn vốn đã quen thuộc, “Mang lên sớm thôi, chờ chút nha”.
Tôi gật đầu.
Đã hết giờ cao điểm ăn trưa, tiệm ăn cũng chỉ còn tốp năm tốp ba mấy người khách, nhưng lại cứ gọi hết một bát lại một bát, cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Bưng cho tôi bát cháo là một chàng thanh niên khỏe mạnh, làn da ngăm đen, nhìn qua là người trung hậu thành thật. Thấy bác Vương đang vội vàng thu dọn bát đũa bàn kế bên, tôi thuận miệng hỏi : “Đây là người làm mới a ?”.
Chàng trai cười mỉm cười, chẳng hề trả lời, bác Vương cười tít mắt : “Nó là con trai bác”.
Tôi hơi ngạc nhiên, bác Vương lại nói tiếp : “Cuối cùng bác cũng tìm được nó”. Nét mặt bà đầy sức sống, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Chúc mừng bác, cuối cùng bác cũng chờ đến ngày này”. Tôi phát ra lời chúc phúc từ nội tâm.
“Cô bé à, cháu nhất định sẽ chờ được cậu ấy”. Bác Vương nói thâm ý.
Tôi cảm thấy bối rối, mặt đỏ lên. Tâm tư của tôi chưa từng qua được mắt của bà.
Cầm chiếc thìa tùy ý quấy cháo, đây đều là chuyện quá khứ, bác Vương ở nơi này chờ con trai, còn tôi, cho dù đợi đến khi anh trở về, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì chúng tôi mãi như hai đường thẳng không còn giao nhau nữa.
“Đừng nản lòng, còn nhớ lời bác từng nói không, chỉ cần kiên trì nhất định có hy vọng. Cháu thấy đấy nguyện vọng của bác gần như không thực hiện được, giờ đây đã trở thành sự thật, cháu cũng sẽ như vậy”. Bác Vương vui vẻ an ủi tôi.
Tôi ngẩng đầu, cười cảm kích. Không biết nên giải thích cái gì, bà là người tốt bụng, bà hy vọng mọi người đều có thể tìm được hạnh phúc như bà, vì thế tôi nên để bà thỏa mãn tâm nguyện nhỏ nhoi đó.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh ngọc, âu phục màu xám bạc khoác lên cánh tay, phong thái nhẹ nhàng, tự nhiên không miễn cưỡng.
Anh bước nhanh hướng đến chỗ tôi, “Anh có thể ngồi chỗ này được không ?”. Tiếng nói êm tai, nụ cười ấm áp, dường như mọi thứ chỉ mới như ngày hôm qua.
Tôi nắm chặt ngón tay, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, “Mời anh ngồi, tôi ăn no rồi, đi trước một bước”.
Tôi đặt tiền xuống rồi đi, anh gần như ngay lập tức chặn đến trước mặt tôi, “Diệp Tử, anh có lời muốn nói với em”.
“Chúng ta không còn gì để nói cả”. Tôi không quay đầu lại nhìn.
Anh đuổi theo ra tiệm cháo, rồi bắt lấy tôi.
Tôi vung tay anh ra, cắm đầu chạy như điên.
Sau khi chạy được mấy trăm mét, phát hiện thấy anh vẫn nhàn nhã ở sau lưng tôi, tôi nhanh anh cũng nhanh, tôi chậm anh cũng chậm, tôi cảm thấy xấu hổ, có phải anh đang coi tôi là con mồi trong tay anh, tùy ý đùa nghịch chơi đùa, chờ đến lúc tôi mệt mỏi cùng cực mới ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi dứt khoát dừng bước, quay đầu lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh, hơi châm chọc : “Hướng tiên sinh, xin hỏi có gì chỉ giáo ?”.
Anh đi lên trước từng bước, tôi liền lui từng bước, cho đến khi anh thất bại nói : “Diệp Tử, anh đáng sợ như vậy ư ?”. Sắc mặt anh nhìn qua rất phức tạp, nặng nề.
Tôi nhíu mày, lạnh lùng, mạnh mẽ : “Như độc xà mãnh thú”.
Anh đầu hàng đứng lại, bình tĩnh nói : “Anh chỉ muốn hỏi em một câu”.
“Cái gì ?”. Tôi giật mình vô tình lại hỏi tiếp câu nói của anh.
Trong đôi mắt anh hiện lên những cảm xúc lặng lẽ không thể giải thích, “Em đã nói chưa từng nhớ đến quá khứ, vì sao lúc này em lại xuất hiện ở đây ?”. Ngữ khí anh hờ hững, mang theo sự hiểu biết chắc chắn, đắc ý.
Ngực như bị vật nặng đè xuống nghiêm trọng , cái lạnh lẽo thổi vào mặt tôi, tôi im lặng xoay người, tội gì tôi phải ở đây bị con người này làm lãng phí, tôi hận chính mình vì sao mỗi lần đụng phải anh, tất cả lý trí của tôi đều bị đánh mất không trở lại.
Hướng Huy đột nhiên ôm tôi từ phía sau, toàn bộ cơ thể tôi chấn động, anh cẩn thận hôn lên giữa tóc tôi, rồi xuống bên tai anh thì thầm: “Diệp Tử, đừng đi…”.
Tôi tỉnh táo, lạnh lùng nói : ” Buông ra”.
Anh đứng bất động.
“Mong anh hãy tôn trọng tôi, cũng như tôn trọng bản thân mình”. Lời nói tôi rõ ràng rành mạch, trong giọng nói mang theo lãnh đạm, không thể tha thứ cho anh.
Cuối cùng anh cũng buông tôi ra, “Anh thật sự không còn cơ hội, phải không ?”. Giọng nói anh cất giấu nhiều buồn bã đau xót, tôi cảm thấy đau lòng tột đỉnh, không khống chế được gằn nhẹ từng tiếng, “Hướng Huy, anh đã kết hôn, anh muốn tôi phải thế nào đây”.
Tôi bưng chặt mặt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Anh tiến đến bờ vai tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh : “Ai nói cho em anh đã kết hôn ?”.
Trong lòng tôi dấy lên nỗi cô đơn trống rỗng :”Lúc trước anh đi nước ngoài tôi là người cuối cùng biết, tôi không trách anh. Anh nói với tôi những lời tàn nhẫn, tôi cũng có thể tha thứ cho anh. Anh muốn tôi không cần chờ anh, tôi vẫn ngây ngốc mong đợi anh trở về. Nhưng, tôi đợi được cái gì ?”. Những cảm xúc đau buồn cùng cực tích tụ bao ngày đều đổ ra hết, nước mắt rơi càng lúc càng quyết liệt.
Chân tay anh luống cuống gạt nước mắt tôi, “Diệp Tử, em đừng kích động, em nghe anh nói đã”.
“Tôi không nghe, tôi không muốn nghe”. Tôi che lỗ tai, tôi sợ những lời anh nói làm tôi càng thêm khó chịu, càng không thể chấp nhận.
Ánh mắt anh tựa như mồi thiêu đốt làm bùng lên ngọn lửa, đôi môi lạnh như băng không hề báo trước áp lên môi tôi, tôi cắn anh, đá anh, đấm anh, dùng mọi cách, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhạt, không phân biệt được là của anh, hay là của tôi, anh vốn không cho tôi cơ hội giãy thoát, từ một nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại dần chuyển sang cái hôn nóng bỏng háo hức, cho đến khi tôi hoàn toàn mềm nhũn.
Tôi ngẩn ngơ rơi lệ, cảm thấy buồn vì mình đã quá yếu đuối.
Anh nâng mặt tôi, dùng môi anh hôn một chút một chút lên những giọt nước mắt tôi, giọng khiêm nhường dỗ dành tôi, “Diệp Tử, em nghe anh giải thích, được không ?”.
Tôi cương quyết lắc đầu, nước mắt đã rơi thấm ướt vùng ngực trên áo sơ mi của anh.
Cơ thể Hướng Huy gắn chặt tôi, một tay ôm thật chặt eo tôi, một tay nâng cằm tôi lên, “Cho dù em có muốn nghe hay không, anh vẫn muốn nói rõ mọi chuyện cho em biết. Diệp Tử, anh không kết hôn. Anh về nước là để tìm em, trước giờ anh chưa từng quên em”. Anh cầm tay tôi đặt lên vị trí trái tim anh , “Nơi này, vẫn chỉ có em. Không có bất kì người nào khác có thể vào chiếm giữ”.
Tôi hoàn toàn bất động.
Anh cứ vậy lẳng lặng ôm tôi, không nói thêm gì, cũng không quấy rầy ý nghĩ của tôi, nhưng lúc này tôi đã tạm dừng mọi suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, cũng không biết trải qua bao lâu, tôi thấp giọng hỏi : “Sao lại có thể như vậy ?”. Tôi nhắm mắt, bình tĩnh nhớ lại cái đêm tôi bị thương tích đầy mình, bỗng nhiên giương đôi mắt nhìn anh, “Rõ ràng em đã tận mắt nhìn thấy, sao lại là giả được ?”.
Hướng Huy cũng ngẩn ra, “Em nhìn thấy gì ?”.
Tôi khó khăn mở miệng, “Ảnh kết hôn, vợ của anh, cô ấy … rất xinh đẹp”.
Ánh mắt Hướng Huy như ngầm coi tôi là người xa lạ, tàn nhẫn độc ác, “Là ai cho em xem ? Chim to phải không ? Có phải cậu ta không ?”. Gương mặt anh phủ kín một tầng mây mù dầy đặc.
Tôi lắc đầu, “Không phải anh ấy. Hướng Huy, là ai cho em xem chẳng phải là điều quan trọng”.
Anh lộ vẻ sầu thảm, cười cay đắng, “Diệp Tử, thì ra sự tin tưởng của em đối với anh cũng chỉ có vậy”. Anh buông tôi ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi, “Chỉ một bức ảnh đã đủ để em từ bỏ anh, thậm chí trước giờ em cũng không nghĩ đến việc công nhận thật hay giả”.
Tôi mím chặt môi, là tôi đã sai lầm rồi sao, chẳng lẽ thực sự tôi đã sai sao ?
Anh thở dài thật sâu, ngón tay vuốt ve môi tôi, “Hai năm trước, anh là người phát ngôn cho một công ty quần áo mới thành lập, đây là tấm hình chụp ở đó. Diệp Tử, nếu như em quan tâm đến quảng cáo nước ngoài một chút, em sẽ không hiểu lầm anh như vậy”. Giọng nói của anh không to, nhưng đủ để tôi nghe rõ mọi điều.
Tôi như bị sét đánh. Bờ vai run rẩy, dưới chân mềm nhũn, tôi chẫm rãi ngồi xuống, dúi đầu vào giữa hai đầu gối, mặc cho Hướng Huy gọi thế nào cũng không chịu đứng lên. Tôi vẫn cho là anh đã phụ tôi, nhưng lại không lường trước, thực ra là tôi đã phụ anh.
Hướng Huy từ từ kéo tôi lên, vỗ nhẹ sau lưng tôi, “Không được khóc, ngoan”. Giọng nói anh hàm chứa yêu chiều như trước kia, nhưng tôi biết rõ chúng tôi không thể trở lại như ngày xưa.
“Diệp Tử, chúng mình bắt đầu lại từ đầu, được không ?”. Anh tiến gần hơn khoảng cách lúc này của chúng tôi, hơi thở ấm nóng phả lên cổ tôi.
Bắt đầu lại từ đầu, bao nhiều điều nói dối mỹ lệ, đều là tôi lừa mình dối người sao ?
Tôi ngẩng đầu, nước mắt lăn dài như mưa, “Muộn rồi, Hướng Huy, bây giờ có nói gì đều đã quá muộn rồi “.
Hướng Huy nôn nóng nói : “Sao lại quá muộn, nếu như em nguyện ý cho anh một cơ hội nữa, tất cả mọi chuyện đều có thể bắt đầu. Từ giờ phút này, anh lại theo đuổi em lần nữa, và anh nhất định cố gắng làm cho em lần thứ hai yêu anh”.
Tiếng nói Hướng Huy khiến người rung động say mê, đôi mắt trong sáng, anh dắt tôi mở rộng vòng tay, trong nháy mắt tôi cảm thấy hốt hoảng, cũng muốn tựa vào ngực anh, để nhớ lại sự ấm áp dịu dàng của ngày xưa.
Nhưng lý trí mách bảo tôi, không thể.
Tôi cố hết sức đẩy anh ra, đầu lưỡi quay cuồng mấy lần, chuẩn bị tốt lý do từ chối mới lên tiếng, “Hướng Huy, chúng ta, không thể. Trần Vũ Hoa đối với em rất tốt, em không thể phụ anh ấy”. Có trời biết tôi nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo, nhưng nhiều khi, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống. Giữa tôi và Hướng Huy, đã bỏ lỡ thì mãi là bỏ lỡ. Tôi đã phụ Trần Vũ Hoa một lần, không thể lại phụ anh ấy lần thứ hai.
Một tiếng hừ lạnh từ mũi Hướng Huy bật ra, “Nếu như anh đoán không sai, cái gọi là ảnh kết hôn đó, chính là do cậu ta cho em xem”.
Tôi giật giật môi, không lên tiếng. Hướng Huy mặc dù không hoàn toàn đoán đúng, nhưng cũng không hề sai.
Hướng Huy cười lạnh, “Ảnh là anh gửi đến Chim to, làm thế nào lại ở trong tay Trần Vũ Hoa, nghĩ đến Chim to để thoát ra cũng không thể tránh. Nhưng Chim to biết rất rõ ràng nguồn gốc bức ảnh này, anh tin Trần Vũ Hoa không phải không biết. Mà cậu ta chỉ cho em xem hình, còn nguyên do lại không nói một chữ, em không thấy khả nghi sao?”.
Ngực tôi trong phút chốc tưởng như bị cuộc sống làm tê liệt, lời nói Hướng Huy bật ra rồi tụ lại vo tròn thành mây mù, nhưng lại làm tôi nặng nề ngã xuống vách núi sâu đen hút.
Tôi cắn môi dưới phát tím bầm, lời nói của anh không phải không có lý, nhưng tôi chỉ khẳng định suy nghĩ của mình mới là sự thật, tôi nghiêm túc nói với Hướng Huy, “Trần Vũ Hoa không phải là người như vậy, em tin anh ấy”.
“Em tin cậu ta, nhưng lại không tin anh?”. Trong mắt Hướng Huy dường như lóe lên nỗi đau xót, thần sắc khó chịu.
Tôi thở dài không tiếng, chuyện cho tới bây giờ, ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa.
Giữa tôi và Hướng Huy, từ giờ phút anh rời đi, đã giống như hai đường thẳng càng lúc càng xa vời cái khoảnh khắc nhẹ nhàng giao nhau.
Bây giờ chẳng qua chỉ làm phiền tôi vài ngày để tháo giỡ những nút thắt của trái tim, cái khác không có gì thay đổi.
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Hướng Huy, chuyện đã là quá khứ em không muốn nói tiếp”.
“Em vẫn còn trách anh đúng không, trách anh lúc trước tàn nhẫn bỏ em mà đi”. Hướng Huy đau đớn ôm chặt tôi không rời.
Tôi đứng ngây người, trải qua bảy năm theo đuổi tình yêu trong trường, liệu ai đau nhiều hơn so với ai đây.
Tôi im lặng, ánh mắt thâm thúy của Hướng Huy nhìn thẳng vào tôi, tim tôi hoảng loạn, cố nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng lại bị anh giữ lại, đôi đồng tử sáng rõ chặt chẽ khóa chặt tôi, khiến tôi có tránh cũng không thể, “Diệp Tử, chuyện năm đó, là anh không đúng, nhưng anh có cái không thể nói”. Âm thanh ấm áp như tiếng nói từ phương xa truyền tới, mơ hồ không ổn định. “Nếu em sẵn sàng muốn nghe, anh sẽ nói hết tất cả để em biết”.
Tôi không khỏi tự chủ gật đầu.
Cuối cùng anh nặn ra một nụ cười nhạt, gần như chua xót, “Em còn nhớ chuyện anh đã từng nói cho em, lúc anh còn rất nhỏ ba anh đã bỏ rơi hai mẹ con anh, mẹ anh hàng năm sống nước ngoài không?”.
Tôi vô thức gật đầu lần nữa.
Hướng Huy rủ mắt, mi mắt khóa sâu, tựa như đang nỗ lực nhớ lại một khoảng hồi ức cay đắng,“Lúc ba anh bỏ đi, anh mới năm tuổi. Ngày còn bé không hiểu chuyện, thấy những đứa trẻ khác có cả ba mẹ đưa đến trường, anh hỏi mẹ vì sao anh lại không có ba”. Anh thở dài, rơi vào suy tư, “Mẹ anh thường xuyên ôm chặt anh vừa khóc vừa nói ‘Là ba con không cần chúng ta’”.
Tôi không thể hiểu được tuổi thơ đầy đau khổ của anh khi không có được tình yêu thương của cả ba và mẹ, cho nên tôi chỉ có cách tiếp tục giữ im lặng lắng nghe anh nói.
Anh tiếp tục suy tư, “Lúc mười hai tuổi, mẹ rời bỏ quê hương đến nước Anh, bà nói nơi này bà và ba đã gặp nhau, đã có quá nhiều kỉ niệm, nhớ cảnh sinh tình, không thể ở lại nữa. Hơn nữa …”. Anh tạm dừng một lúc, tự giễu cười, “Bà càng không muốn đối mặt với sự trưởng thành của anh, bởi anh dường như có vẻ ngoài, thần thái càng ngày càng giống ba”.
Tôi phủ lên mu bàn tay anh, tim hơi đau. Mười mấy tuổi anh đã cô độc sống lưu lạc ở thành phố, trên đời này thật sự không có người mẹ nào nhẫn tâm như vậy.
Cơ thể Hướng Huy đổ ập đến, tay kia nắm chặt tôi, tôi chấn động, muốn rút tay về nhưng không kịp, môi anh nhếch lên, ánh mắt chứa nỗi cô đơn vắng vẻ.
Tôi không giãy thoát được, cũng mặc kệ anh.
Anh ôm nhẹ thắt lưng tôi, giọng nói gần trong gang tấc đến vành tai tôi, lần nữa lại vang lên khe khẽ, “Mỗi tháng bà đưa cho anh đầy đủ phí sinh hoạt, bà cảm thấy như vậy, chính là trách nhiệm đối với anh, không nợ anh cái gì”.
Hơi thở anh quanh quẩn sau đầu tôi, tư thế bây giờ của chúng tôi quá mờ ám, tôi bất an vặn vẹo thân thể, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
“Bốn năm trước, cũng là năm tốt nghiệp đại học. Một người bạn tốt của mẹ ở Anh gọi điện cho anh”, anh hạ thấp mắt, nỗi đau xót hiện lên mặt, “Mẹ anh thiếu món nợ cờ bạc khổng lồ, nếu như không thể trả hết nợ trong kì hạn quy định, sẽ …”. Anh nghẹn ngào không nói được, còn tôi cũng có thể đoán được đại khái.
Tôi vỗ về lưng giúp anh bớt khó chịu, nỗi đau của anh cũng làm tôi cảm động lây.
“Chuyến đi này của anh, căn bản không biết lúc nào có thể trở về, có lẽ sẽ không trở về, anh sợ để em phải đợi quá lâu, cho nên …”.
Nước mắt tôi nặng nề rơi xuống.
“Sau khi đến nơi đó, vì muốn mau chóng trả nợ, một ngày anh làm mấy công việc, nhưng một chút tiền lương đó cũng không đủ”.
Từng giọt nước mặt khẽ rơi lên chiếc áo trắng tinh của anh.
“Mỗi ngày làm việc đến cạn kiệt sức lực, đặt lưng lên ghế tàu điện ngầm cũng có thể ngủ thiếp đi, sinh bệnh cũng không có ai chăm sóc, chỉ phải cắn chặt răng, cố gắng chống cự rồi tiếp tục làm việc”.
Tôi không thể chớp mắt, sợ vừa thoáng động, nước mắt sẽ không ngừng trào ra.
Anh bỗng nhiên cười, “Về sau anh gặp Eric và Ân tổng”.
Tôi ngẩng đầu, Hướng Huy hôn lên trán tôi, “Nếu như không có bọn họ, có lẽ bây giờ anh còn ở đầu đường London làm công, có lẽ phải trả nợ cả đời”.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, lòng bàn tay phải bị móng tay ấn chặt mơ hồ đau.
“Diệp Tử, nghe xong chuyện này, em có thể tha thứ cho anh không?”. Thần tình của anh có chút lo lắng, có chút sợ hãi, cũng có chút chờ đợi.
Tôi trước giờ chưa bao giờ hận anh, chẳng qua, vận mệnh đã định đoạt lần lượt những sai lầm của chúng tôi.
Tôi không nói, Hướng Huy cúi đầu nhìn tôi, biểu hiện phức tạp.
Tôi không nói gì, anh vẫn cứ nhìn tôi như vậy.
Chiếc vòng đeo trên cổ của anh chẳng biết từ lúc nào trượt ra ngoài vạt áo, một chiếc dây chuyền rất quen thuộc, đã rất nhiều năm, nhưng tôi liếc nhìn một lần cũng nhận ra, đây chính là cái nhẫn năm ấy tôi đã trả lại cho anh.
“Hướng Huy, lúc này anh muốn gì đây?”. Gương mặt thấm đẫm nước mắt đang chảy ròng rã.
Anh bình tĩnh nói: “Anh chỉ hy vọng có thể kéo lại tất cả, kéo lại người phụ nữ duy nhất anh yêu trong suốt cuộc đời này”.
Tôi cứng người, mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt.
Tôi khó khăn mở miệng, “Hướng Huy, em không trách anh, cũng không hận anh. Quá khứ anh cứ để cho nó qua đi”.
Hướng Huy vui mừng bước lên từng bước, tôi lui về phía sau, lắc đầu, “Nhưng hiện thực không thể thay đổi, chúng ta vẫn phải chấp nhận nó. Em sẽ nhanh chóng trở thành vợ Trần Vũ Hoa, cả đời trung thành với anh ấy. Cho nên, chuyện trước kia, em không muốn nhắc đến nữa, mong anh hãy quên đi càng sớm càng tốt”.
Vẻ mặt anh suy sụp cúi xuống, “Nói đến cùng là em vẫn không chịu tha thứ cho anh”.
Tôi thở gấp, những giọt nước mắt mới ngừng nghỉ giờ lại âm thầm rơi xuống.
Anh lấy tay lau gương mặt đẫm lệ của tôi, buồn bã nói: “Diệp Tử, anh không muốn ép em. Anh tôn trọng quyết định của em”. Anh như có như không thở dài, “Đi thôi, anh đưa em về”.
Trên xe taxi, điện thoại di động của anh vang lên mấy lần. Mỗi lần đều phát ra một giai điệu quen thuộc khiến tôi chấn động không ít. Hiện nay phổ biến dùng kiểu nhạc chuông đơn âm và đa âm 48, nhưng thủy chung vẫn là khúc nhạc đầu đó. Mặt sau điện thoại di động vẫn dán bức ảnh của tôi, mặc dù đã bị mài mòn không ít.
Lúc xuống xe, tôi nhìn thấy anh rút ví tiền ra, vẫn là cái ví nhiều năm trước đây. Kiểu dáng cũ với thân phận hiện giờ của anh thật sự không hợp, nhưng anh vẫn giữ lại như bảo bối, bởi vì đó chính là món quà duy nhất tôi tặng cho anh. Một tấm hình từ chiếc ví rơi xuống, từ từ rơi xuống bên chân tôi, anh vội vàng lấy lại, tôi chỉ kịp liếc mắt, gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp khô, giờ lại có thêm hai hành nước mắt đau thương. Hướng Huy và tôi đứng hai bên, ở giữa có một em bé cười ngọt ngào với chúng tôi, cái miệng nhỏ hồng hào hé mở, giống tôi, đôi mắt đen như điểm sơn, giống Hướng Huy như cùng một khuôn đúc ra.
Nhưng, điều này đã không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, qua hôm nay, cuộc sống yên tĩnh của tôi sẽ trở lại như trước, tôi an tâm chờ đợi ngày kết hôn, còn anh sẽ thực sự trở thành người khách qua đường trong cuộc đời tôi.
End.
Sau chương này có rất nhiều thứ đã được hé mở. Chuyện năm xưa Hướng Huy ra đi đều có nguyên do, Hướng Huy không muốn DT phải đợi chờ cũng có nguyên do, không phải anh tàn nhẫn, mà thực sự vận mệnh đã định đoạt họ như vậy.
Mọi người có thể trách anh, anh bỏ đi, bỏ DT ở lại, trong những giờ phút DT cô đơn nhất anh đều không ở bên cạnh, nhưng những năm tháng sống và làm việc trên đất nước xa lạ, phải làm việc đến cạn kiệt sức lực để trả nợ, những năm tháng vất vả đau khổ đó, DT có hiểu được không? DT đã có TVH bên cạnh, nhưng HH thì có ai đây?
HH là mẫu nam chính tớ thực sự rất hâm mộ, anh làm nên sự nghiệp từ đôi bàn tay trắng, không có lợi thế gia tộc, không có khả năng tài chính, chỉ với sự giúp đỡ của Eric và Ân tổng, anh đã đi lên, tự gây dựng sự nghiệp của mình.
Có thể sau chương này mọi người đã biết, bức ảnh kết hôn đó chỉ là một màn kịch TVH dựng lên để đoạt lại người con gái anh ấy yêu, nhưng không ai có thể trách anh, tình yêu vốn rất ích kỉ. Nhưng thử nghĩ nếu không có bức ảnh đó, liệu DT có từ bỏ hy vọng không? Tuổi xuân của người con gái trôi qua rất nhanh, HH cũng không muốn lãng phí tuổi xuân của DT nên ko muốn để cô phải chờ đợi, nhưng sau bao nhiêu năm làm việc vất vả, trở về tìm lại người con gái của mình, đổi lại anh được cái gì đây? DT còn có tình yêu của TVH, TVH tuy ko được DT yêu nhưng cũng có được sự tôn trọng, tin tưởng của DT, nhưng HH được gì? Cái được của anh chỉ là một tình yêu không đủ lớn vượt qua mọi thứ để bắt đầu lại từ đầu của DT.
Lúc làm chương này tớ thực sự cảm thấy rất buồn, rất nặng nề, và day dứt, không ai là người đáng trách cả. Có trách chỉ trách số phận đã quá độc ác khi định đoạt những sai lầm của họ.
“Trên con đường tình yêu, đáng tiếc không phải là anh, chỉ có những vết sẹo chưa bao giờ lành hẳn nhưng vẫn còn đó những hạnh phúc muộn màng ….”
Phải, thật may là hạnh phúc đã đến.
Xem tiếp: Chương 45 (end + Ngoại Truyện)