Đáng tiếc không phải anh Chương 23-24
Chương trước: Chương 21-22
Chương 23
Nếu một ngày không còn thích anh nữa, cuộc sống của em sẽ cô đơn, buồn tẻ và vô vị…
Em không muốn sống như thế, vậy nên em sẽ không từ bỏ trước anh, ít nhất là tình yêu đầu của em.
Trái tim tôi nhất thời nhanh nửa nhịp, giờ phút này trong đầu chỉ vang vảng câu nói, anh rốt cuộc đã tới.
“Diệp Tử,” anh hạ giọng gọi tôi, như gió xuân thoáng qua, ấm áp, thổi bay biến mọi mối bận tâm lo âu vừa nãy.
Tôi cười rạng rỡ, “Anh … đến lâu chưa?”
Anh lắc đầu, bỗng nhiên dang rộng đôi tay ôm lấy tôi.
Anh ôm rất chặt làm tôi gần như ngạt thở.
Cơ thể ấm áp của anh ôm lấy, tràn ngập cả bầu không khí đầy nam tính, hơi thở của anh cùng với hương thơm nhẹ nhàng của làn da bao trùm lên tôi.
Cảm nhận nhịp đập trái tim đối phương hoà cùng trái tim mình thành giai điệu tuyệt vời, trong đêm khuya trời đất mênh mông bản hoà tấu này thuộc riêng về chúng ta.
Như làn sương đêm dưới ánh trăng mờ mờ mịt mịt dẫn con người ta bước vào mộng tưởng.
Tôi đã không còn khả năng nhận thức, chỉ có thể làm theo tiếng con tim mình, đưa tay ra từ từ chậm rãi ôm lấy anh.
Dường như rất lâu đã trôi qua cả thế kỉ, anh mới buông tôi ra, trong mắt đầy ánh cười trong suốt như dòng suối chảy róc rách.
“Anh cười cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi, chính gương mặt cũng rạng rỡ nụ cười.
Anh không nói gì, vuốt má tôi, rồi chậm rãi cúi đầu đặt nụ hôn in lại trên trán tôi, khắc tựa trong tim tôi. Tay tôi đầy mồ hôi, một cử động nhỏ cũng không dám.
May là anh không tiến thêm một động tác nào nữa, chỉ di chuyển đôi môi trên trán tôi, lưu luyến không rời.
Trong lòng hình như có làn gió thổi qua.
Lại không biết đã qua bao lâu, giọng nói ấm áp của anh vang bên tai tôi, “Diệp Tử…” Anh trầm ấm thì thầm gọi tên tôi, có chút giống như đang nhẹ nhàng dỗ trẻ con.
“Dạ…” Tôi ngẩng đầu, đôi môi vô tình cọ xát cổ anh. Mặt ửng hồng, lại bắt gặp ánh mắt anh dần hiện lên nụ cười ranh mãnh.
“Anh … là cố ý.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh cười ha ha, ấn đầu tôi dựa vào vai anh.
Tôi càng bối rối, tối nay mọi kiểm soát đều năm trong tay anh, luận ra dù sao chúng tôi cũng phải hòa nhau một ván, tôi hừ lạnh, “Ai kêu anh tìm đến nhà em.”
Anh gãi đầu, lại véo má tôi một cái cười đùa, “Em theo đuổi anh khổ cực như thế, vậy thì anh tiến thêm một chút.”
“Anh…” Tôi giận dữ, ai theo đuổi anh. Tôi quay đầu chạy như bay vào không thèm ngoái lại một cái. Mà người phía sau đó so với tôi lại càng nhanh, ai đó chân dài, ba bước hai bước đã đuổi kịp, nhất quyết gắt gao nắm cổ tay tôi.
“Đừng đi.” Anh dùng lực kéo tôi vào lòng, cố thế nào cũng không thoát ra được.
“Anh bảo em không đi là không đi ah, sao em phải nghe lời anh, anh là cái gì của em đấy,” tôi tuy quật cường cãi lãi nhưng trong lòng không tránh khỏi ngọt ngào, anh lập tức tiếp lời. “Em là bạn gái của anh.”
“Còn chưa phải.” Tôi thề thốt phủ nhận.
“Bây giờ thì phải,” Anh nâng mặt tôi lên, nhằm môi tôi cúi đầu xuống hôn, tôi chuẩn bị không kịp, đột nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Thế này được chưa, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, em còn không thừa nhận sao?”
Tôi nhìn chằm chằm anh, cắn răng, hung tợn bóp chặt tay anh, gằn từng chữ: “Anh – đi – chết -đi.”
Anh cười híp mắt nâng bàn tay tôi lên, chậm rãi đặt môi xuống, “Anh mà chết em gả cho ai?”
Tôi thở dài, “Sao lúc trước em không phát hiện là anh rất ba hoa nhỉ?”
“Về sau còn nhiều thời gian, em cứ từ từ mà khai quật ưu điểm của anh.” Anh không chấp thuận, bờ môi hàm chứa nụ cười.
Thượng Đế ơi, Phật Tổ hỡi, có ai tới cứu tôi đi. Tôi làm bộ chụp đầu, nhưng động tác của anh so với tôi còn nhanh nhẹn hơn nhiều, anh bước lại nắm lên bàn tay tôi, chà xát nhẹ nhàng cho ấm lên sau đó mới bỏ tay vào túi áo, giọng điệu thong thả, ”Sau này đầu của em do anh quản, em muốn chà đạp lên nó, anh sẽ không để yên cho em”.
Tôi oán hận dậm chân, anh lại lắc đầu, “NO, chân cũng không thể ”.
Rất tốt, con người này rất thành công khi khơi mào tính cách nóng này của tôi, tôi giận quá thành cười, “Còn có cái gì là chính em sở hữu không ?”.
Anh nghĩ nghĩ, có vẻ rất nghiêm trọng, xua tay, “Thật xin lỗi, ngoài anh ra thì em chẳng có gì cả”.
Tôi không biết nên thấy buồn cười hay là cảm động khi nhìn anh nửa trêu đùa, nửa thật lòng nói, “Anh cũng không biết sao em lại thích anh từ lâu như vậy”.
Tôi tức giận vội vàng nói, “Anh lại nói hươu nói vượn”.
Hướng Huy vô tội chợp mắt, tựa cười, “Là em hôm đó trước mặt mọi người nói như vậy, anh thấy có nhiều người đều chứng kiến thế, như Chim to, tiểu Trương … còn có …”
Tôi cuống quýt che miệng anh, để anh càng nói càng bất thường. Anh gặp tôi gấp như vậy, đáy mắt hiện rõ nét cười, khẽ hôn lòng bàn tay tôi, thì thầm, “Không thừa nhận cũng không sao, chờ xem anh làm thế nào mà bắt được em”.
Tôi cười, sờ sờ cằm, “Chính anh nói đấy, anh không được hối hận”.
Anh nắm tay tôi thật chặt, “Không”.
“Dù cho em cố ý gây khó khăn cho anh ?”.
“Ngọt như đường phèn”.
Sự ấm áp tràn ngập tận đáy lòng tôi, lan tỏa khắp cơ thể, niềm vui đơn thuần chuyển thành thứ hạnh phúc làm mê muội. Tôi cười sâu, cằm như rớt xuống, tinh quái nói, “Em cho anh một cơ hội theo đuổi”.
Anh ra vẻ rất hãnh diện, tôi lại tiếp tục nói, “Em sẽ dùng QQ, nếu như anh có thể tìm được em trong một giờ, chúng ta sẽ … ”.
Anh ngắt lời tôi, gấp gáp hỏi, “Nếu như anh không tìm được ?”.
“Vậy chứng minh chúng ta không có duyên phận”. Tôi cúi đầu cố nén bật cười, anh có chút lờ mờ, lâu mới nói, “Diệp Tử, việc này khó khăn quá”.
“Không có đường thương lượng, tìm hay không tùy anh”. Tôi kiên trì, thầm mỉm cười.
Anh thở dài, “Anh có phải tự làm tự chịu ?”.
Tôi liếc xéo anh, “Anh định đổi ý ?”.
“Không dám”.
Tôi nhịn không được cất tiếng cười to, Hướng Huy tuy không can tâm bị tôi trêu cợt nhưng cũng không thể làm được gì.
Đêm khuya dần. Không gian hoàn toàn im lặng.
Tôi thỉnh thoảng nâng cổ tay xem giờ, một mặt thúc giục Hướng Huy nhanh chóng về nhà, tại anh cứ cò kè mặc cả, cuối cùng đàm phán vẫn không có kết quả mới chịu buông tha, ngoan ngoãn đáp chuyến xe cuối, nhưng quy định tôi mỗi ngày phải có một cuộc điện thoại thông báo hành tung, nếu không anh sẽ trực tiếp tìm đến cửa.
Tôi bên ngoài tỏ vẻ bất mãn chính sách cường quyền đàn áp của anh, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Sau khi tiễn Hướng Huy lên xe, cố nhìn đến khi xe buýt lái đi, tôi mới chậm rãi trở về, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, khóe miệng không tự chủ hơi hơi nhếch lên.
Màn đêm lan tỏa bầu trời, so với trước càng trầm lặng. Tôi nhìn thấy bóng mình dưới bóng cây chậm rãi kéo dài, nảy ra xung quanh nhiều loại hình dạng, trước đây coi đó là hành động ấu trĩ nhưng vào lúc này phảng phất có chút thú vị.
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện ngay phạm vi tầm mắt tôi, đè lên bóng tôi rồi dần dần chồng lên nhau.
Phản ứng đầu tiên của tôi là cất bước chạy, bất luận giật tiền hay cướp sắc, tôi cũng không có đủ khả năng chống trả.
Bóng người phía sau nhanh chóng khởi động, tôi chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng áo gió sột soạt rất gần, cánh tay rất nhanh bị kiềm chặt.
Đây là lần thứ hai đêm nay tôi chạy trốn thất bại.
“Em muốn chạy đi đâu?”. Nghe tiếng nói quen thuộc, dây thần kinh bị buộc chặt mới dần trầm tĩnh lại.
Tôi chụp ngực, không vui nói, “Dọa chết người, phiền anh về sau có đi thì điểm danh trước được không?”.
Anh tỉnh táo đáp, “Anh đi theo em từ khu này cho đến trạm xe, nhưng do em không có phát hiện”.
Tôi im lặng, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh theo dõi em?”.
Anh lạnh lùng nói, “Là mẹ em gọi điện đến nhà anh nói em chưa về, anh không yên tâm mới tới đây. Xem chừng có vẻ không cần thiết”. Anh nhíu mày, tức giận, ngữ khí khinh thị.
Mặt tôi ửng hồng, tôi và Hướng Huy nói chuyện, anh rốt cuộc đã nghe thấy bao nhiêu?
“Là anh ta?”. Anh dừng một chút nhắc nhở tôi, “Chính là người trong video đó”.
“Phải”. Tôi cố gắng đáp, phải thì đã sao.
Đuôi lông mày của anh lộ vẻ cười nhạo, không nói được một lời, quay đầu đi, đi được vài bước, dừng lại, đưa lưng về phía tôi nói, “Diệp Tử, anh hy vọng em hạnh phúc”. Nói xong, không hề quay đầu, cũng không dừng lại thêm, vội vàng bước nhanh.
Trông theo bóng lưng anh bước đi giữa trời gió Bắc Trung gào thét, càng lúc càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy.
Tôi đứng giữa đường nhìn hướng Lâm Sâm biến mất, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn bã mất mát.
Đêm càng tối đen.
Tôi rón rén bước vào cửa, vốn định trốn vào nhưng vừa trốn được cây cổ thụ cành thô lá lớn mẹ thì không cẩn thận đụng trúng ba, nghe vài lời răn dạy khiển trách rồi mới cho tôi về phòng.
Tôi đi lại trong phòng một vòng, thấy đèn trong phòng ba mẹ đã tắt hết mới lặng lẽ chui vào phòng đọc sách mở máy tính của ba ra.
Năm nay, hiện tượng QQ ở Trung Quốc đại lục nổi lên như lốc cuốn, hình ảnh chú chim cánh cụt bé nhỏ nhanh chóng được người người nhà nhà ưa dùng, Uông Nhiên sớm khuyến khích tôi dùng nick QQ, cũng thường xuyên gọi tôi lên mạng tán gẫu, tôi thuộc loại ngu dốt về máy tính, vẫn thoái thác, hôm nay đôt nhiên hứng chí nảy ra ý tưởng này, cũng nghĩ lấy cài này làm nghiệm chứng xác minh duyên phận của mình
Kết nối đến đường dây điện thoại, mở địa chỉ trang web chính thức, tải xuống phần mềm chat QQ, nhập nick và pass vào, tôi dựa theo từng bước Uông Nhiên đã dạy tiến hành làm hoàn hảo, xong hết mọi thủ tục này tôi đã đăng nhập được vào nick QQ của mình.
“Buzz buzz,” Tôi bị doạ run cả tay, xem kĩ mới biết là tiếng từ máy tính phát ra. Tôi rút dây nối loa ra, , đêm hôm khuya khoắt lên mạng chat, nếu như bị mẹ biết được chắc tôi bị cắt đi một lớp da cũng nên.
“Diệp Tử rốt cuộc chờ được cậu rồi.” Thật trùng hợp, Uông Nhiên vừa lúc online, gửi tôi một icon ôm hôn.
Tôi gửi lại cái mặt cười. “Tớ không chịu dùng QQ không phải cậu chuẩn bị tuyệt giao với tới rồi chứ?”
Uông Nhiên trả lời rất nhanh,” Sao nửa đêm cậu có thể online được?”
Tốc độ gõ chữ của tôi chậm rề, “Vậy còn không phải là vì phải phối hợp với con cú này của cậu ah.”
Đúng lúc này, màn hình dưới góc phải có một logo lóe lên, đó là thông tin có một người yêu cầu thêm bạn, tôi vui sướng ngây ngất, ngay lập tức đồng ý. Có lẽ sớm vui mừng nên ngay lúc này biến thành thất vọng, tên này chỉ là nick ở trên hệ thống mạng, không phải là người tôi đang chờ.
“Này, sao không nói gì?” Uông Nhiên bất mãn gửi tới mấy dấu chấm hỏi.
Tôi có quan niệm không có chủ đề nào hấp dẫn sẽ không tiếp tục nói chuyện, lấy cớ logout, tiện tay đem tên này vào blacklist. Nghĩ nghĩ một lúc hỏi Uông Nhiên, “Nếu tớ muốn tìm một người, không biết Q nào, nickname cũng có thể phán đoán, cậu nói muốn tìm người này xác suất có bao nhiêu?”.
Uông Nhiên im lặng hồi lâu mới đáp, “Khó càng thêm khó”.
Tim tôi thắt lại.
Cô lại bổ sung thêm, “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng”.
“Cậu không thể nói một câu cho xong sao?”. Tôi không hảo khí nói.
“Cậu muốn tìm ai?”. Uông Nhiên đúng là có thể bắt lấy mấu chốt.
Tôi đáp, “Không tìm ai, chỉ tình cờ hỏi”.
Cô nàng cười ha ha hai tiếng, không dây dưa vào vấn đề này.
Trong lúc đó lại có mấy người thêm vào, sau khi điều tra vẫn không phải anh.
Tôi mơ hồ thất vọng.
Trời đêm đã gần sáng, ánh trăng lặng lẽ lùi dần trên bầu trời xanh nhạt, may có Uông Nhiên làm bạn, một đêm này không tính là quá nhàm chán.
Tôi dụi dụi mắt, ngáp liên tục, đang chuẩn bị gửi tin nhắn tạm biệt đến Uông Nhiên, một tin nhắn khác nhảy đến, “Diệp Tử, anh nghĩ anh đã tìm được em”.
Tôi thất thần, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Biển người mênh mông như nước chảy, hàng vạn người muốn gặp được người cần gặp, trải qua hàng vạn năm, thời gian trôi vô bờ hoang dã, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn vượt qua. Vậy thì, dũng cảm yêu đi!
Trong đầu đột nhiên hiện những lời này, khóe miệng tôi khẽ cười, thay đổi tin nhắn gửi đến Uông Nhiên bằng một câu nói, “Nhiên Nhiên, tớ đang yêu, chúc phúc cho tớ đi”.
Chương 24
Duyên bắt đầu duyên kết thúc, duyên đậm duyên nhạt, là điều chúng ta không thể kiểm soát được.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm là trân trọng những cơ hội, những khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau.
Tôi danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái Hướng huy. Học kì mới bắt đầu đã ngang nhiên tay trong tay sánh đôi bước vào sân trường.
Trường học nhanh chóng lan truyền tin về câu chuyện tình yêu của chúng tôi theo hai phiên bản hoàn toàn bất đồng.
Bản một, cô nữ sinh bé nhỏ năm nhất ái mộ học trưởng, vắt óc tìm kế, thậm chí không tiếc gây xung đột với tình địch, cuối cùng tâm nguyện được đền đáp.
Bản hai, sinh viên khoa máy tính tài cao vứt bỏ tình nghĩa huynh đệ, giương đao đoạt lấy tình, dùng mọi thủ đoạn rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.
Với cả hai phiên bản này, đối với tôi và Hướng Huy mà nói, đều không hề tốt đẹp, nhưng nó cũng không ảnh hướng tâm trạng của chúng tôi.
Cũng từng hỏi Hướng Huy, “Em cũng không được gọi là thanh tú diễm lệ, tại sao anh lại thích em?”. Vấn đề này, có vẻ như đối với cô gái ngốc như tôi mà hỏi, khó tránh được tục lệ.
“Em thật ra có thể tự mình hiểu lấy”. Anh trêu đùa, tôi lúc ấy rất có tâm trạng muốn giết anh.
“JD không mỹ nữ, em thế này được xem là tốt rồi”. Anh chẳng để ý trả lời khiến tôi dở khóc dở cười, thề sẽ không thèm nói chuyện với anh, nhưng sau những trò đùa tiếp theo của anh, tôi dường như đã quên mất lời thế đó.
Trương chim to thường nói đùa tự nhận mình chính là bà mối, mặt dày mày dạn muốn tôi bao hắn một tháng cơm nước, tôi thường xuyên không nói hai lời, một trọng quyền vung tay quá khứ.
Đến lúc đó, kẻ nhanh mồm nhanh miệng Trương chim to mới ngoan ngoãn câm miệng.
Không thường đến ký túc xá của Hướng Huy, bởi vì Trần Vũ Hoa ở phòng ngay đối diện. Tuy rằng khó tránh khỏi lúc chạm mặt nhưng anh lúc nào cũng chào đón tôi bằng một nụ cười thân mật .
*
Một ngày, vào buổi chiều, vì bọn họ đánh bài ba người thiếu một chân, tôi bị gọi vào cho đủ số.
Vừa mới đẩy cửa ký túc xá ra liền nghe thấy giọng Trương chim to: “Lăng Phong, mau tới chiến cùng bọn tớ. A, cậu cũng có, này cậu đánh tớ làm gì, định tới giết mình ak.”
Tôi cười đau cả bụng.
Trương chim to nói xong mới cảm thấy không đúng, lúng túng gãi gãi đầu: “Diệp Tử, em ngồi đi.”
Tôi tìm lấy một chiếc ghế tương đối sạch ngồi xuống, nói thật, vệ sinh ở phòng của Hướng Huy so với Trần Vũ Hoa một phần cũng không bằng.
“Em đến rồi ah”. Hướng Huy rất tự nhiên ôm eo tôi, tôi mặt đỏ ửng đẩy anh ra.
”Này, định kích thích cô gia quả nhân chúng tôi ah, Chim to, cậu bảo có đáng không?” Lăng Phong khẩu khí nóng nảy, nhưng cãi nhau với bọn họ thì rất có lợi cho sức khoẻ cả về thể chất và tinh thần.
“Tôi không để ý hai người họ là một đôi.” Chim to nhẹ nhàng nói, giọng điệu kinh người.
Lăng Phong đỏ bừng cả mặt phăng ra một câu: “Biến đi.”
Tôi cúi đầu gần như rớt cằm xuống bàn. Hướg Huy xoa đầu tôi, nhẹ nhàng rót cốc nước đưa cho tôi, chính mình cũng không nhịn được mà ôm bụng cười.
Muốn hạ không khí xuống, sắc mặc Lăng Phong trở lại bình thường, hếch mũi về phía chúng tôi, “Nhưng không sao, hai người như vậy tôi xem nhiều quen rồi, Diệp Tử, không phải anh bịa chuyện, số lần anh nếm qua muối còn nhiều hơn em ăn cơm đấy.”
Tôi buồn bực, anh ta thật như vậy sao?
Trương Chim to tiếp lời, âm lượng to đủ để mọi người nghe thấy, “Vậy là cậu ăn mặn.”
May mà giờ phút này không có ai đối diện tôi, vì ngụm nước ngậm trong miệng sau câu nói này đều phun ra.
Hướng Huy đưa cho tôi một chiếc khăn tay, tôi gập bụng mà cười trong lòng anh.
“Có phải bây giờ em muốn cãi nhau với anh phải không?” Mặt Lăng Phong nóng bừng vì giận dữ,giáng xuống bàn một chưởng mạnh.
Trương Chim To sợ hãi co rúm người lại, “Tớ còn chưa phát huy hết công lực thôi. Cậu phải nói tếp là: ‘Cây cầu dẫn đường cho cậu còn nhiều hơn.’ Vậy là tôi có thể cười đáp cậu:”Vậy là do anh lười di chuyển quá rồi.’ “
Đấm tường.Tôi ôm bụng cười ra nước mắt.
Đúng là một cặp dở hơi, hệt như chiến tranh của Liễu Như Yên và Chu Xuân.
Một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu tôi.
Đáng tiếc Chu Xuân sớm đã thành hoa có chủ, nếu không cùng với Trương chim to tuyệt đối là sự kết hợp hoàn hảo.
Tuy nhiên, không phải còn có Liễu Như Yên công lực ngang Chu Xuân đó thôi.
Cười đủ rồi, tôi làm bộ vô ý hỏi: “Chim to, anh có bạn gái không? Có muốn em giúp giới thiệu thử không?”
Chim to ngạc nhiên, lảo đảo ngã bịch một cái xuống đất , chật vật mãi mới bám vào chiếc chậu rửa mặt đứng dậy.
“Tiểu tử thối, đừng hưng phấn vậy chứ.”Hướng Huy cười mắng.
“Đa tạ tẩu tử.” Hắn cúi đầu, lại thành khẩn khấu đầu với tôi.
Tôi đỏ mặt ngay lập tức, “Không có gì đâu mà.”
Hướng Huy thật ra rất cao hứng.Tôi có chút mong đợi Liễu Như Yên và Trương Chim to cùng nhau gặp mặt, không biết có thể có hiện tượng Hoả tinh và vào địa cầu mãnh liệt như vậy không.
Một khoảnh khắc qua đi, Trương chim to mặt nhăn nhó nói: “Không biết tẩu tử định giới thiệu cho tôi vị cô nương nào đây? Là chị em, hay là bạn bè, hay là bạn học? Bằng cấp ra sao?”
Tôi và Hướng Huy nhìn nhau mỉm cười, cố ý trêu đùa anh, “Nói xem anh muốn người thế nào?”
Hắn lại lần nữa nhận xét, “Phụ nữ không nên bằng cấp quá cao. Trong con mắt của người đàn ông, sinh viên đại học là Tiểu Long Nữ, sinh viên chưa tốt nghiệp là Hoàng Dung, nghiên cứu sinh là Triệu Mẫn, tiến sĩ là Lý Mạc Sầu, trên tiến sĩ là Diệt tuyệt sư thái, trên nữa có khả năng là truyền thuyết Đông Phương Bất Bại”. [1]
Tôi nhẫn nhịn không cười phun. Con người này, ở đâu ra nhiều lý lẽ kì quái, suy nghĩ cũng kì quái.
Tôi xoa xoa bụng, hỏi, “Vậy trong lòng anh có ý với cái nào?”.
“Tất nhiên là Hoàng Dung”. Hắn ta hết nhìn tôi lại nhìn Hướng Huy.
Tôi trầm ngâm gật đầu nghĩ tới Liễu Như Yên.
Tôi không chờ đợi nổi, nghĩ xem chuyện cười, Trương chim to nhìn qua cũng hứng trí bừng bừng, thẻ này không phải đánh là vào, tôi cong môi, “Em về một chút, nếu như mọi chuyện đều thuận lợi, tối nay sắp xếp để hai người gặp mặt.
Trương chim to cổ nhân, thở dài thật sâu. “Hạnh phúc của tiểu sinh, xin nhờ tẩu tử”.
Tôi còn chưa trả lời, Lăng Phong nóng náy, “Này … này còn anh tính thế nào”.
Cái gì tính thế nào, tôi nhất thời không phản ứng kịp, chẳng lẽ anh ta lại muốn cùng Trương Chim to kết hợp thành đôi? Tôi nhìn ánh mắt anh ta một cách cổ quái, anh ta bị tôi nhìn sợ hãi, vội vàng xua tay, “Cũng mời tẩu tử giúp tại hạ giải quyết vấn đề cá nhân”.
Lúc này tôi mới hiểu những gì anh ta nói, vậy mà vừa còn nghĩ anh ta có vấn đề về giới tính.
“Có hiểu thứ tự trước và sau không đấy?” Trương chim to đá Lăng Phong một cái, quay sang tôi lấy lòng, “Được không tẩu tử? ”.
“Được được”. Tôi hé miệng cười cười.
“Tẩu tử, xem em đối với anh tốt thế, anh trân trọng gửi tặng câu: “Đàn ông cũng không nên đọc nhiều, trong tâm phụ nữ, sinh viên đại học là Vi Tiểu Bảo, sinh viên chưa tốt nghiệp là Đoàn Dự, nghiên cứu sinh là Đinh Điển, tiến sĩ là Trần Gia Lạc, trên tiến sĩ là Âu Dương Phong, trên nữa chính là Nhạc Bất Quần đáng sợ”. [2]
Tôi lại run rẩy lần nữa, càng thêm quyết tâm muốn hắn và Liễu Như Yên trở thành một đôi.
Hướng Huy tiễn tôi về, nửa đường đột nhiên hỏi tôi: “Diệp Tử, em muốn làm mối Trương chim to cho ai?”.
“Anh đoán xem”. Thông minh như anh, lại rất hiểu tôi, nhất định có thể đoán được tâm tư của tôi.
Anh cười cười, gạt nhẹ tóc mái trên trán tôi, “Nên cắt tóc”. Thời điểm tôi đổi kiểu tóc đó, nguyên nhân tôi đã không nói cho anh biết.
“Nếu như là Liễu Như Yên, Trường chim to nhất định rất sung sướng”.
“Tại sao?”. Tôi ngây ngốc hồ đồ hỏi.
“Ngốc à, vẫn không hiểu rõ sao”.
Tôi như gà con mổ thóc gật đầu, nhiều lúc cần thông minh thì tôi luôn hồ đồ.
“Hướng Huy, tí nữa chờ điện thoại, em có đánh ngất xỉu cô nàng cũng sẽ vác cô nàng tới”.Tôi vỗ ngực cam đoan, Hướng Huy cười, vò rối tóc tôi, đáng ghét, biết rõ bây giờ tóc người ta dài lại còn làm như thế.
Liễu Như Yên chấp nhận khuất phục dưới sự tấn công dai dẳng của tôi.
Tôi tất nhiên không thuyết trình mục đích thực sự, chỉ nói gặp mặt vài người ăn cơm cho đỡ nhàm chán, mời cô đi cùng giúp đỡ. Chuyện này lại còn phải giấu Chu Xuân, nếu không cô nàng với cá tính bốc đồng, tác phong miệng rộng chắc chắn sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi.
Gọi điện thoại cho Hướng Huy, định ra thời gian và địa điểm cụ thể. Anh khó xử nói Lăng Phong sống chết cũng muốn cùng theo đi.
Tôi nghĩ nghĩ, nếu như là hai nam hai nữ có mặt, động cơ bộc lộ rõ ràng, Như Yên cũng cảm thấy không được tự nhiên, nếu có Lăng Phong ở đây, cũng có thể điều khiển cho không khí náo nhiệt.
Tôi đồng ý.
*
Thời gian xác định là 6h tối, tại cửa hàng Duyên Phận trước cửa trường học.
5h45’, Như Yên ăn mặc chỉnh tề sẵn sàng chuẩn bị đi cùng tôi. Tôi nghiêng nhìn liếc qua cô nàng, “Cậu cứ quyết định bộ dạng thế này đi?”.
“Đúng vậy”. Liễu Như Yên cúi đầu nhìn quần áo, hỏi “Có gì không ổn sao?”.
Trong phòng chúng tôi có bảy người ngoài Chu Xuân theo tôn chỉ tuyệt đối chưa trang điểm chưa xuất môn, còn lại đều có thói quen để mặt mộc. Nhưng hôm nay coi như ngày đặc biệt ngoại lệ một lần.
“Trang điểm nhẹ thôi, để lấy tinh thần ấy mà”. Tôi chủ động đưa phấn lót, mascara và son môi từ tuần trước cho cô. Woo, hoàn toàn là đồ mới Chu Xuân tặng tôi sau khi trở về, tôi một lần cũng không sử dụng, nè, tôi đúng thật dễ dãi quá nha .
Liễu Như Yên nhận lấy,mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo lời tôi đến trước gương trang điểm tỉ mỉ,xong xuôi, màu da ngăm đen thật có cải thiện lớn. Hai gò má cô vốn dễ dàng đỏ lên, nên tiết kiệm được chút phần phớt hồng cho khuôn mặt.
Tôi hài lòng gật đầu.
Đến chỗ để bình nước dưới cầu thang, thuận tay đặt một bình nước nóng, muốn chốc lát trở về liền có ngay nước ấm.
Ký túc xá không cho phép tự tiện sử dụng đồ điện, bất tiện nhất là khi cần nước nóng thì phải đun, nhưng trong các phòng ngủ có giấu một vài cái. Tôi không có thói quen đun bằng siêu nước nóng, có cảm giác có mùi gì đó, vậy nên hạn chế tối đa số lần cần dùng.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, hai người tôi không muốn gặp mặt nhất đi đến.
Một người là Từ Văn Tiệp, người còn lại là Kim mao Sư Vương.
Đụng mặt nơi ngõ hẻm, việc tôi không vui vẫn không thể tránh.
Từ Văn Tiệp thần sắc ảm đạm cúi đầu nhìn xuống, muốn đi vòng qua tôi mà tránh đi, Kim Mao Sư Vương đẩy cô, “Sợ cái gì, cậu đâu có phải người cướp bạn trai người khác đâu”. Âm lượng cô ta không lớn nhưng vừa vặn khiến tai tôi một chữ cũng không lọt đi.
Tôi lại không nghĩ gì, sắc mặt cũng không biến đối, thực ra Như Yên cũng giống như Chu Xuân, khó chịu, bốc đồng, dễ tức giận, nhưng tâm địa thiện lương. Cô ấy có cãi nhau với Chu Xuân, thậm chí rất hung dữ, nhưng khi người khác cùng bắt nạt họ, họ sẽ nhất trí cùng phối hợp.
Lần này nếu tôi không kéo cô ấy đi chắc cô ấy đã xong lên cãi lý với bọn họ.
“Diệp Tử, sao cậu lại cản tớ ?”. Kéo cô thẳng ra ngoài ký túc xá tôi mới buông tay.
Tôi cười, “Thì mình ở vai tốt mà”.
“Cậu lùi một bước cô ta càng được thể tiến gần hơn.” Như Yên vẫn rất tức giận.
“Khi cô ta muốn làm khó dễ tớ, lúc đấy cậu xuất đầu lộ diện cũng không muộn mà.” Tôi không phải thánh mẫu, nhưng là vì chính tôi chen vào giữa Hướng Huy và Từ Văn Tiệp, nếu không phải vì tôi xuất hiện, bọn họ cũng không đến nỗi phải chia tay.
“Cậu đúng là quá mềm yếu”. Như Yên thở dài.
Tôi tiếp tục cười, không phải tôi nhu nhược, thật sự là không cần thiết phải lãng phí thời gian đi đấu võ mồm làm gì.
Hướng Huy ở trước cửa hàng Duyên phận đợi tôi.
Tôi dùng ánh mắt dò hỏi : “Những người khác đâu ?”
Anh hiểu ý nói : “Đang ở trong, anh ra đây đón em. “
Cửa hàng Duyên Phận không lớn, nhưng là doanh nghiệp phát triển rộng, chủ yếu do giá rẻ, mới mở chưa được bao lâu, còn đang trong thời gian khuyến mãi, giá mười đồng nhưng được ăn suất năm mươi, do đó kín hết chỗ, không phải buổi chiều bảo Hướng Huy đến đặt chỗ thật đúng là không uổng công đi một chuyến.
Trương Chim To và Lăng Phong gần như đồng thời đứng dậy, đồng thời kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh, đồng thời mở miệng, “Ngồi chỗ này đi.”
Lời nói này hiển nhiên là không phải nói với tôi hay Hướng Huy, bởi vì ánh mắt hai người nhìn chằm chằm Như Yên, từ khi cô bước vào cửa chưa bao giờ dời đi chỗ khác.
Như Yên kéo áo tôi, muốn tôi cho cô ấy một ý tưởng, nhưng chuyện này tôi không thể lo thay cô ấy, lắc đầu, đây là cảm nhận của riêng cậu,cậu có cảm tình với ai thì ngồi bên cạnh người đó.
Ngoài dự đoán của mọi người,, Như Yên ngồi vào giữa.
Thông minh thật. Tôi nhịn không được muốn vỗ tay ủng hộ cô.
Nhân viên phục vụ đem hai quyển thực đơn tới, Trương Chim To và Lăng Phong sau khi nhận lấy không hẹn mà cùng đưa cho Như Yên,“Em chọn đồ ăn đi.”
Như Yên khách khí chối từ, hai quyển thực đơn vẫn khăng khăng giơ lên.
Ở phía dưới tôi dùng chân đá Hướng Huy, anh nắm lấy tay tôi thật chặt, chững chạc đàng hoàng nói: “Diệp Tử, em xem hai chúng ta có phải dư thừa quá không, hay chúng ta đi chỗ khác đi”.
“Ah, vâng.” Tôi phối hợp cùng anh, đứng lên muốn đi nhanh.
Sắc mặt Chim To và Lăng Phong đột nhiên hồng lên, Như Yên dậm chân, “Diệp Tử cậu cũng cười nhạo tớ, về rồi tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Trương chim to cầm thực đơn, thuận miệng gọi vài món ăn và một vài đồ nóng, Lăng Phong không cam chịu yếu thế, trên cơ sở anh ta thêm vài chiêu, đương nhiên, mỗi một đạo không quên trưng cầu hỏi ý kiến Như Yên, hai người này, lại muốn tranh đấu nhau.
Đồ ăn rất nhanh được mang đủ, đặt đầy một bàn, đây chính là kết quả sau một hồi đấu đá của hai người kia.
Chim to và Lăng Phong người trước kẻ sau gắp thức ăn cho Liễu Như Yên, chỉ chốc lát, trước mặt cô nàng đã đầy một bát. Tôi khẽ huých tay vào Hướng Huy, nhỏ giọng nói, “Này, anh thấy ai có ý vậy?”.
Anh khẽ nói, “Anh chỉ biết Chim to đã phải lòng Liễu Như Yên, còn Lăng Phong thì có hơi bất ngờ”.
“Bọn họ đều biết Như Yên?”.
Hướng Huy lắc đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười, “Liễu Như Yên ở phòng em rất nổi tiếng đấy”.
Tôi kinh ngạc, người nổi tiếng không phải là hoa khôi của khoa kiêm luôn hoa khôi của cả trường Bùi Tử Du sao?
“Dang tiếng là do một trong năm nam sinh bị Như Yên đánh tím mắt tình cờ là bạn học thời trung học của Chim to”.
Tôi há to mồm, trợn tròn mắt, có chuyện như vậy sao?
“Chim to nói nữ sinh như vậy rất có cá tính”.
Tôi mắt càng mở to. Chim to có khuynh hướng thích ngược, xác định hoàn tất.
“Anh cảm thấy ai là người cuối cùng có thể thắng?”. Tôi đối với chuyện này cảm thấy hứng thú.
Hướng Huy cầm đũa gắp miếng thịt kho tàu vào bát tôi, cười nhạt một tiếng, “Chuyện này đã quá rõ ràng”. Anh quay sang Như Yên đang bĩu môi, tôi nhìn theo tầm mắt anh, Như Yên lúc này đối mặt với Chim to cười cợt dễ thương, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Lăng Phong xác định làm người thất bại, tôi nhún vai, chuyện này cũng không có biện pháp, đối với duyên phận mà nói, luôn luôn kì diệu, chuyện tốt đã định, trong lúc bắt đầu lơ đãng, tình yêu đã vô tình đi theo con đường một chiều, vĩnh viễn không thể quay ngược lại, mặc cho những người ta đã từng bỏ qua.
Cũng như giống như tôi thích Hướng Huy. Tôi nhìn sang anh, anh đúng lúc cũng nhìn chăm chú tôi, khóe miệng thủy chung mỉm cười, chan chứa tình cảm yêu thương. Uông Nhiên đã từng nói, nếu như người đàn ông nhìn phụ nữ, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp ý cười, vào thời điểm bị bắt gặp sẽ nhanh ngại ngùng đỏ mắt chuyển hướng tầm mắt, như vậy chứng minh anh ấy thật lòng thích người đó, người đàn ông như vậy rất đáng giá để kết hôn.
Chim to uống chút rượu, lại bắt đầu khoe khoang tài ăn ói, “Cái đẹp của việc học ở chỗ người học không hiểu ra sao; cái đẹp của thơ ca ở chỗ kích động nam nữ tiến tới; cái đẹp phụ nữ ở chỗ ngốc không oán không hối hận; cái đẹp của đàn ông ở chỗ nói ban ngày thấy ma”.
Như Yên vỗ tay khen ngợi, “Nói rất đúng”.
Lúc này Lăng Phong cũng ý thức mình đang ở thế hạ phong, không cách nào cứu vãn thế trận có xu hướng suy tàn, lui đến góc uống rượu. Tôi thông cảm với anh ta, nhưng cũng không có cách nào an ủi.
Có lẽ tính cách ra lệnh, nhân lúc này ăn uống no đủ trước khi tàn tiệc, cảm giác Như Yên và Chim to giờ đã như keo như sơn.
*
Trở về phòng, tôi gạn hỏi Như Yên có ấn tượng sao với Chim to, cô ngượng ngùng nói hết tất cả.
Như Yên và Chim to như bão lửa bắt đầu yêu nhau khiến cả phòng tôi khơi dậy sóng gió lớn.
Chu Xuân đầu tiên gây khó dễ.
Nhưng lý do của cô nàng rất vô lý như:
Bởi vì Liễu Như Yên làn da ngăm đen, mà Chim to lại quá trắng trẻo non nớt, trời ah, Chu Xuân đột nhiên phát biểu câu: “Tớ không ủng hộ cậu và Trương Chim to bên nhau, các cậu như vậy không được, tương lại chắc chắn sinh ra một ngựa vằn.”
Liễu Như Yên ba thước đẫm máu, còn lại mọi người cười rộ đổ rạp mặt đất.
Đêm đó, đêm dài yên tĩnh, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng nói vô nghĩa.
Cẩn thận xác định nguồn gốc, phát hiện ra Liễu Như Yên.
“Người gửi lời này, ai có thể vô tình bỏ lỡ? Ta tự đạp trăng mà tới” từ “Sở Lưu Hương truyền kì”
Hai phút sau, “Tiểu Lý Phi Đao, danh bất hư truyền”. Từ “Tiểu Lý Phi Đao”.
Hai phút sau, “Giương đầu ra, không biết ai tới chém.?”. Nếu như tôi nhớ không lầm, câu đó hẳn là từ “Tam Quốc Diễn Nghĩa”.
Hai phút sau, “Thêu bức uyên ương, hiên Giáng Vân mộng lành báo trước – Ngẫm đường tình phận, viện Lê Hương duyên đẹp định rồi” …. Từ “Hồng Lâu Mộng”, tôi thực sự muốn biết cô ấy mơ cái gì.
Ngày hôm sau hỏi Liễu Như Yên, đầu cô nàng cũng mờ mịt, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xem tiếp: Chương 25-26