Đáng tiếc không phải anh Chương 39-40
Chương trước: Chương 37-38
Chương 39
Thời gian chậm rãi trôi đi, có một số người sẽ từ từ mờ nhạt trong trái tim bạn.
Học cách cho đi, mọi hạnh phúc sẽ tự tìm đến với bạn.
Vốn tưởng sẽ có cả một đêm không ngủ, hoặc cũng là lúc tỉnh lúc mơ, nhưng vừa đặt lưng vào giường đã ngủ say, sáng sớm đồng hồ báo thức kêu mà tôi vẫn không tỉnh, phải để mẫu thân đại nhân xông vào kéo đẩy, hơn nữa còn hung hăng cấu véo lên mặt tôi, tôi mới mơ màng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, ngơ ngác nhìn bà, không biết mình đã động đến nơi nào mà khiến bà kích động độc thủ.
Cho đến khi bà hét to : “Không biết nắm bắt thời gian, cô đi làm sắp bị muộn rồi đó”.
Tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn, vội vàng một tay mặc áo, một tay thu xếp túi xách, chân quơ vào gầm giường lấy đôi dép, miệng hô hào “Không kịp không kịp nữa rồi” chạy như điên vào toilet, lại tiếp tục hét thảm, “Ba ơi, ba mau ra đi, nhường con dùng trước”.
Mười phút sau, tôi đã ngồi yên trên xe buýt gặm bánh mì, thực sự trước kia chưa từng thần tốc như vậy, cho nên nói tiềm năng của con người đến cùng cực sẽ được bức hết ra.
Ngồi bên cạnh tôi là một nhân viên tiểu bạch, từ lúc xe chạy, cô ấy bắt đầu bôi đắp lên khuôn mặt, đánh phấn lên đến mắt, sau đó đến gần lông my, viền mắt, mặc cho xe có xóc nảy thế nào, mặt cô ấy vẫn không đổi sắc.
Phải chen lấn lên xe buýt để trang điểm, phần công lực như này thực không phải một hai ngày có thể luyện thành.
Chưa xong, cô ấy vừa lòng soi gương, eo uốn éo, đong đẩy mông lượn lờ xuống xe.
Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm, từ người bình thường trở thành mỹ nữ cũng chỉ cần mười phút, thật khó tin, quả nhiên người bất thường không thể làm được.
Lúc đến công ty, tôi nâng cổ tay xem giờ, trong lòng hô nhỏ một tiếng, còn năm phút nữa mới đến giờ làm, tháng này điểm thưởng vẫn được bảo lưu hoàn toàn.
Bước vào phòng làm việc, một vị chua tới đập vào mặt, thì ra là Simon bên phòng thị trường cúi đầu nhấp nháp ngon lành một túi, gần như đang tận hưởng bất chấp nhiệt khí quanh túi bánh bao.
Tôi bỏ ý nghĩ hướng đến văn phòng làm việc Ariel, ồ, tôi giật mình hiểu ra, kì lạ con người kiêu ngạo Simon, nếu như theo lời nói của Ariel, đáng lẽ anh ta phải trốn tránh nơi an toàn nào đó mà ngồi.
Nhưng nói đi nói lại, Ariel luôn là người đầu tiên đề ra những nguyên tắc nhất quán yêu cầu nhân viên ưu tú chấp hành, hôm nay sao thế này ? Bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua cô ấy có vẻ cũng không tăng ca.
Trở về từ phòng trà, Simon đã giải quyết toàn bộ túi bánh bao, ngồi xỉa răng, nhâm nhi trà, có lẽ vẫn chưa thỏa mãn.
Tôi cười nhẹ, nhìn tư thế này của anh ta, liệu có phải sẽ là nhân vật tiếp theo của tờ báo buôn chuyện.
Mở máy tính, lấy đĩa trong túi ra, quyết định thừa lúc Ariel chưa đến xem lại một lần, cô ấy không bao giờ đánh một trận chiến mà không chuẩn bị, tôi là trợ lý tất nhiên không thể kéo chân sau của cô ấy.
“Elva”, Ellen vẻ mặt nghiệp trọng chạy tới, “Vừa rồi Ariel gọi điện tới nói nhà có việc nên xin phép nghỉ một ngày”.
“Hả ?”, tôi không hiểu sao thở phào một cái, nhưng nghe Ellen nói một câu nữa khiếp sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, “Ariel nói cô ấy không đến, nhưng hôm nay cậu vẫn được sắp xếp như cũ”.
Tôi ngạc nhiên, lúc lâu mới hỏi : “Cô ấy nói vậy có ý gì ?”.
Ellen nhún vai, “Ma mới biết”.
Tôi không thể nghĩ thêm, cả người mờ mịt.
“Quên còn một chuyện nữa”, Ellen nói thêm, “Ariel còn nói, nếu gặp khó khăn thì gọi điện cho cô ấy”.
Lần này tôi thực sự sợ hãi, có phải cô ấy muốn để việc ký hợp đồng quan trọng như vậy giao cho tôi một mình thực hiện ? Chuyện này … có chút quá tâng bốc tôi rồi. Rõ ràng biết tôi vừa mới đến công ty không lâu, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè, việc lớn này lại để nhân vật bé nhỏ tùy tiện làm ah.
“Elva, cậu tự cầu nhiều phúc đi”. Ellen nhìn ánh mắt tôi mà dấy lên thương hại.
Chẳng lẽ nói, đây đúng là thủ đoạn Ariel muốn dùng để chống tôi ? Chỉ cần khiến tôi không đáng giá làm một nhân viên quèn ? Chờ tôi đàm phán hợp đồng thất bại, cô ấy mượn cớ đó sa thải tôi ?
Làm thế nào bây giờ, tôi im lặng tự hỏi mình. Chuyện xảy ra thế này trước đệ đơn từ chức rồi bỏ của chạy lấy người, hay là chờ đến khi cô ấy tự mình ra tay, để lại trong hồ sơ một số nhận xét khó coi ?
Tôi vội vàng lên QQ và MSN, nghĩ tìm Chu Xuân hoặc Như Yên thương lượng hạ đối sách, nhưng tìm một vòng xuống dưới, hai người này không online.
Chết tiệt.
Không phải không có cách khác liên lạc. Nhưng nếu đặc biệt gọi điện thoại tìm, bọn họ tưởng có chuyện long trọng, lúc đấy sẽ không thiếu mấy câu mắng mỏ của Chu Xuân, lại còn khiến Như Yên bận tâm đến tôi.
Một lần thất bại liền lùi bước, hình như đã thành phong cách của tôi.
Tôi cười khổ, nếu như Hướng Huy ở đây, anh sẽ khuyên tôi nên làm thế nào ?
Tôi đang cau mày ủ rũ, trên QQ báo có tín nhắn, đầu tiên là một khuôn mặt cười tươi tắn, sau đó là một câu thăm hỏi ân cần rất bình thường : Buổi sáng tốt lành.
Là hắn !
Kì lạ thật, rõ ràng tối qua tôi đã liệt hắn sang danh sách đen, nhưng sao lúc này hắn lại xuất hiện trong danh sách bạn tốt của tôi.
Tôi còn đang cân nhắc rốt cuộc có nên kéo hắn vào danh sách đen lần nữa hay không thì một đoạn lời nói dài dòng bỗng nhiên nhảy ra :
Bánh bao và mì sợi đánh đập tàn nhẫn, bánh bao bị mì sợi đánh cho hoa rơi nước chảy, thế là lúc bỏ đi, đã đối mặt rồi quẳng một câu với mì sợi: có gan đừng chạy, tai đi gọi đồng bọn đến giáo huấn ngươi.. Thế là bánh bao đi hẹn tiên bao, bánh hấp, bánh mì, chuẩn bị tìm mì sợi đòi lý lẽ. Trên đường đi gặp mì tôm, người của bánh bao vây quanh mì tôm lập trận đòn hiểm, mì tôm sau khi bị đám người xanh đỏ không phân biệt đen trắng đốn ngã, mới hỏi bánh bao vì sao đánh hắn? Bánh bao trả lời : Mì sợi, đừng cho rằng uốn tóc rồi thì ta sẽ không nhận ra ngươi !
Mặc dù truyện cười không hề mới, nhưng vẫn làm tôi sau buổi sáng ngột ngạt hiện lên một nụ cười, tuy rằng chỉ hơi nhếch khóe miệng.
“Cám ơn, hy vọng lần sau có truyện cười thú vị hơn”.
“Chỉ là truyện cười tôi sưu tầm trên mạng, đừng để ý”. Người này đổ thật sự, tôi lại cười.
Để thoát khỏi khói mù, tôi đã thực hiện một quyết định.
Tôi cầm túi xách, đã là Đinh Thần muốn tôi sẽ làm, nhưng tôi sẽ không để cô ấy được như ý.
Từ công ty đến địa điểm công ty quốc tế Hồng Kì cũng không xa, chỉ cần đi 20’.
Từ đường yên tĩnh đến con phố phồn hoa đường Hoài Hải, hình như có ngủ gật, nên thời gian đi tới hai mươi năm phút.
Không biết vì sao, tôi thấy nhân viên tiếp tân của mỗi công ty đều cùng một loại, à tôi không phải nói đến dung mạo, mà cách nhìn người. Bình thường ánh mắt hướng lên, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay nhất quán : “Có hẹn trước không ?”.
May mắn tôi sớm đã có chuẩn bị, “Có, tôi hẹn giám đốc Bùi đàm phán hợp đồng”. Nói xong chuyển danh thiếp. Tôi còn đang thử việc, đương nhiên không có danh thiếp riêng, cho nên, lấy tên Ariel, cũng dám ngẩng đầu vì là cấp bậc giám đốc.
Công ty quốc tế Hồng Kì là công ty có tài chính hùng hậu, vốn là doanh nghiệp riêng của một thương nhân nước ngoài, chỉ nhìn vị trí hoàng kim bọn họ thuê làm trụ sở có quy mô đến kinh ngạc, hiển nhiên cho thấy rõ thực lực mạnh mẽ.
Công ty kinh doanh lớn nhất trong nước. Ông chủ vốn là người Mỹ, nhưng vì yêu thích nền văn hóa Trung Quốc nên trụ sở khu vực châu Á mới đặt tại Thượng Hải – Trung Quốc. Toàn bộ tư liệu thông tin này đêm qua tôi đã tìm hiểu qua.
Tôi đi theo nhân viên tiếp tân đến một hành lang dài giống như mê cung, cảm giác tất cả phòng làm việc trang hoàng phong cách giống nhau, đi hết đoạn đường này tới phòng làm việc giám đốc, bộ phận IT, bộ phận dịch vụ, bộ hành chính, còn có phòng thị trường, nếu không có biển đề trên cửa rõ ràng, tôi thực cho rằng cô ấy cố ý đưa tôi đi vòng vèo.
“Đinh tiểu thư, cô ngồi ở đây một lát, Giám đốc Bùi sẽ đến ngay”. Đầu óc tôi choáng váng, hồn nhiên không phân biệt rõ phương hướng theo nhân viên tiếp tân tiến đến một phòng họp.
Đơn giản gọn gàng, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi với phòng họp này.
Bàn hội nghị có thể chứa mấy chục người, chính giữa có màn hình chiếu rộng lớn để phát thông tin.
Phẩm vị không sai, đây là kết luận sau khi hoàn tất việc tham quan. Hy vọng tôi được đối mặt với người không quá khó chơi.
Tôi lấy hợp đồng đóng dấu đặt lên bàn hội nghị, kỳ thật hợp đồng sớm đã đàm phán thỏa thuận, hôm nay cùng lắm là chốt hạ những tình tiết cuối cùng và trình tự kí kết, theo lý thuyết nếu như mọi việc suôn sẻ, một giờ là quá đủ, chỉ sợ Đinh Thần cố ý làm tôi phải sỏ giầy chật, vậy thì bất luận tôi nỗ lực thế nào, kết quả vẫn không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Phía sau có người đẩy cửa vào, tôi hít sâu một hơi.
“Judy, tôi không phải đã nói cô để phòng họp tôi sử dụng một lúc, sao cô còn sắp xếp thế này”. Khẩu khí rất thiếu kiên nhẫn, tiếp theo là tiếng nhân viên tiếp tân thấp giọng xin lỗi.
Giọng nói này … nếu như tôi không nghe nhầm thì ….
Tôi vội vã xoay người, chỉ kịp nhìn thấy mặt anh. Nhưng chỉ thoáng nhìn, tôi lập tức nhận ra anh ấy.
“Trần Vũ Hoa … “. Tôi hơi mở miệng, giọng nói không cao, anh vẫn nghe thấy.
“Diệp Tử”, khuôn mặt anh có vẻ ngạc nhiên kích động hòa với niềm vui sướng, đôi mắt qua cặp kính mỏng không hề chớp mở to nhìn tôi, “Sao em lại ở đây ?”.
Tôi cười nhạt, “Em tới tìm giám đốc Bùi bộ hành chính đàm phán hợp đồng, không nghĩ lại gặp được anh, thật trùng hợp”.
“Đúng vậy, rất trùng hợp, hết sức trùng hợp luôn”. Anh lặp lại nói hai chữ, không ngại phiền hà.
Nhân viên tiếp tân kì lạ nhìn anh, tôi ngập ngừng một lúc, chưa nói gì.
“Giám đốc Trần, có cần mời vị tiểu thư này đổi phòng họp không? Tôi vừa mới kiểm tra, bên cạnh có phòng trống”.
“Không cần”, anh tuy đối diện với nhân viên tiếp tân nói nhưng mắt thủy chung không rời tôi, “Một lúc nữa cô gọi những người khác đến phòng bên họp”.
“Vâng”. Nhân viên tiếp tân như trút được gánh nặng thở phào.
Tiếp tân đi rồi, tôi nhìn anh còn chưa rời ý nghĩ, cười trêu trọc, “Xem ra công việc của anh rất tốt”. Đúng vậy, mới đó đã hơn một năm, từ một nhân viên không có tiếng tăm gì lên vị trí giám đốc bộ phận, hơn nữa còn làm việc nghiêm ngặt cho một công ty đa quốc gia, nhiều thứ không dễ dàng. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi không có động lực ?
Anh cười, “Em cũng vậy. Tốt nghiệp chưa lâu, đã ở công ty làm việc độc lập”.
Tôi gần như tự giễu cười, đương nhiên, sự thật chân tướng cũng không nói rõ với anh ấy.
“Ồ, Michael, hai người quen nhau à ?”. Người vừa mới tới, hiển nhiên chính là giám đốc Bùi, vốn cho là giám đốc hành chính phải là người trung niên bụng to béo phệ, hay một nhân vật nữ cường vẻ mặt nghiêm túc, nhưng người trước mắt hiển nhiên đã phá vỡ mọi tưởng tượng trước đó của tôi.
Anh ta không phải già, mà còn rất trẻ, quan trọng nhất vẫn là một người trẻ tuổi anh tuấn lỗi lạc.
Ngay cả người đối với soái ca không hề cảm lạnh như tôi nhưng cũng không khỏi liếc nhìn anh ta vài lần.
Không đợi tôi trả lời, Trần Vũ Hoa cướp lời : “Jason, tôi và cô ấy là bạn cũ cùng trường”.
Jason gật đầu trầm ngâm, Trần Vũ Hoa lại nói tiếp, “Hai người cứ nói chuyện công việc đi, Diệp Tử, anh sẽ gọi lại cho em sau”.
Sau khi bóng lưng Trần Vũ Hoa hoàn toàn biến mất, Jason mới ngồi xuống trước, chỉ vị trí đối diện, “Mời ngồi”.
Tôi mông còn chưa dính vào ghế, anh ta lại nói : “Tôi nên xưng hộ với cô là Diệp tiểu thư hay vẫn là Đinh tiểu thư ?”. Anh ta tựa hơi cười, tôi nhất thời không làm chủ tình huống, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, nôn nóng không biết cần làm gì mới tốt.
Tôi cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Hôm nay nhà Đinh tiểu thư có việc, cho nên hợp đồng này do tôi toàn quyền đại diện. Nếu như anh có gì băn khoăn, hiện giờ có thể gọi điện cho cô ấy”.
Jason nở nụ cười lớn, “Cũng không cần”, anh ta lấy hợp đồng trên bàn, ngón tay gõ hai cái, “Chính là cái này ?”. Rõ ràng là vấn đề nghiêm trọng, nhưng sao từ miệng anh ta nói lại mang theo phần hài hước.
“Phải “, sự tình có chút vượt quá tưởng tượng của tôi, nhưng tôi gần như vẫn ân cần nói : “Hợp đồng hoàn toàn dựa theo nội dung lần trước anh và Đinh tiểu thư đã đồng ý kí kết”.
Anh ta lại cười, mặt mày cong cong, ánh mắt đen như mực trong phút chốc lóe sáng.
Anh ta đối với bất kì người nào cũng không kiểm soát mà phóng điện như thế hay sao ? Như vậy người đàn ông này, có bao nhiêu phụ nữ phải thương tâm đây ? Tôi dường như có thể thấy được những trái tim tan vỡ thành ngàn vạn tình cảnh bi thảm.
“Được”, anh ta đẩy một phần hợp đồng trả lại cho tôi, tôi nhấc cánh tay, lúc này đột nhiên thất thần.
Trên hợp đồng là một con dấu đỏ tươi và một chữ kí rồng bay phượng múa : Bùi Tử Mặc.
Tên gọi rất em tai. Tôi nhanh cấu véo mình, tôi vừa nghĩ gì vậy.
Anh ta đã ký hợp đồng ? Có vẻ hơi dễ dàng so với dự liệu.
Anh ta sắp xếp mọi thứ chuẩn bị ra về, tôi không nhịn được thốt lên : “Giám đốc Bùi”.
“Còn có vấn đề gì ?”. Anh ta không quan tâm hỏi.
” … “. Chẳng lẽ muốn nói anh không cần xem lại hợp đồng tử tế hơn sao, ấn tượng có vẻ anh ta chỉ quét mắt hai lần. Hoặc là nói, chuyện dễ dàng thái quá, ngược lại khiến tôi hơi sợ hãi. Có vẻ như tôi không đến nông nỗi thiểu não.
“Cám ơn anh”, cuối cùng tôi cũng thốt ra câu này.
Anh ta nheo mắt lại, vẫn cười rực rỡ : “Hợp tác vui vẻ”. Anh duỗi tay, tôi do dự, cùng anh ta bắt tay: “Hợp tác vui vẻ”.
Anh ta tươi cười càng mê người : “Hy vọng lại có cơ hội hợp tác”.
“Đương nhiên”.
Trên đường trở về công ty, tôi vẫn không dám tin vận khí mình thật tốt. Ký được hợp đồng, xem lại nhiều lần, xác định không có vấn đè, mới nhẹ nhàng thở ra.
Không loại trừ khả năng, nhờ câu nói của Trần Vũ Hoa : “Chúng tôi là bạn cũ cùng trường” đã giúp tôi. Hợp đồng này sớm muộn cũng muốn ký, Bùi Tử Mặc bán cái nhân tình cho Trần Vũ Hoa cũng không có gì đáng trách.
Nghĩ như thế, tôi bình thường trở lại.
Trở lại công ty, gọi điện thoại cho Ariel báo tình hình, cô ấy đầu tiên không nói, sau tư tưởng không tập trung mới “Uh” một câu, cũng không có thêm những lời giao thiệp.
Trong lòng tôi càng thêm khẳng định sự thật cô ấy nghĩ muốn đâm sau lưng tôi nhưng không thành công, lần này tôi may mắn tránh được, nhưng còn lần sau, tôi bỗng nhiên có chút mệt mỏi, vì sao trong một công ty nhỏ, người với người lại chung sống phức tạp như vậy ?
Trong lúc vô tình nói với Chu Xuân và Như Yên chuyện này, hai người vẫn bất đồng quan điểm.
Chu Xuân nói người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc, cậu có đáng phải mất thời gian gây trở ngại hay không ?
Như Yên nói mọi việc làm của Đinh Thần đã nói rõ tất cả, nếu như không phải cô ta giở trò xấu, vì sao tất cả trợ lý đều bất mãn trong thời gian thử việc.
Nhìn thấy hai cô ấy ồn ào, tôi xoa đầu muốn ngất đi, rồi nói sang chuyện khác, tôi nói chuyện đã gặp Trần Vũ Hoa.
Lần này, lại tiếp tục nổ banh.
Nhưng lần này hai cô ấy có cùng cách nghĩ mặc dù trước chưa bao giờ đồng quan điểm, nói Trần Vũ Hoa đối với tôi chưa hề hết hy vọng, lần này gặp lại nhau, cũng chứng tỏ tôi và anh ấy có duyên phận, hai người anh một câu tôi một câu đều khuyến khích tôi nên cho Trần Vũ Hoa một cơ hội, tôi bị các cô ấy làm phiền muốn chết, nhanh chóng tắt QQ, cảm thấy vạn vật trên thế gian thật thanh tịnh.
Chương 40
Tình yêu trong tưởng tượng vẫn luôn đẹp hơn những gì thực tế mang lại, từ lúc gặp gỡ cho đến khi tạm biệt đều như vậy.
Chúng tôi đều nghĩ tình yêu rất sâu, rất sâu, cho đến một ngày kia, bạn sẽ biết được, nó thực ra rất nông, rất nông.
Tình yêu sâu nặng nhất, vào một ngày nào đó cũng cần phải bắt đầu trưởng thành.
Thấm thoắt ba tháng đã trôi qua, tôi bình yêu vượt qua thử việc trong ánh mắt ngạc nhiên của Ellen, chính thức trở thành nhân viên của vòm trời công ty.
Về sau, Trần Vũ Hoa quả thật hẹn gặp tôi vài lần, nhưng chúng tôi ngoài yên lặng ăn cơm, nói chuyện về trường học của họ sau khi tốt nghiệp và những vấn đề thú vị xảy ra khi đi làm, không còn gì khác.
Ngày hôm nay, trước khi tan sở tôi nhận được điện thoại của Trần Vũ Hoa, nói là anh ấy vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ phát triển phần mềm máy tính, rất vui mừng, muốn tìm ai đó để chia vui, kết quả liền tìm đến tôi.
Tôi cũng mừng cho anh ấy, tự nhiên đồng ý.
Vừa muốn tắt máy tính, Phong nói trên Q : truyện cười về bánh bao, mì sợi, mì tôm phần tiếp theo, bạn có hứng thú nghe không ?
Tôi vui vẻ, người này ngoài mỗi buổi sáng đúng 9h lại nhắn tin dự báo thời tiết, muốn tôi chú ý giữ gìn cơ thể cho an toàn, còn thu nhập các truyện cười, kể lại cho tôi, lâu dần, nếu như ngày nào đó hắn không xuất hiện, tôi ngược lại cảm thấy không quen.
Tôi trở lại quá khứ : chăm chú lắng nghe.
Sau khi nói mì tôm bị tập thể đánh đập xong, cảm thấy rất khó chịu, thế là gọi bún, mù udon, mì soba và mì đậu, muốn đi tìm bánh bao trả thù. Không ngờ, trên đường gặp bánh hấp, mì tôm cẩn thận xem xét một lúc, nói : Các huynh đệ, lên ! Mì tôm khinh thường tự mình ra tay, xử lý xong bánh hấp, vênh mặt nghênh ngang bỏ đi. Sau đó, những người khác hỏi mì tôm: Ngươi đánh thật mạnh tay. Chúng ta không hề biết ngươi ghét hắn như vậy . Mì tôm nói : vốn định hơi K một chút thì thôi, không nghĩ hắn còn cải trang, còn mặc quần áo trẻ con … càng nghĩ càng tức.
Tôi không hề chú ý hình tượng cười to tiếng, Ellen cảnh cáo dường như chỉ về hướng phòng làm việc của Ariel, tôi lè lưỡi, nhanh chóng cúi đầu.
May mắn đã đến giờ tan làm, tôi rất vui vẻ gửi nhanh một tin nhắn : rất buồn cười, cám ơn, tôi đã tan làm, tạm biệt. Sau đó tắt máy.
Vốn hẹn với Trần Vũ Hoa tại đường Hoài Hải, quảng trường Hương Cảng, nhà hàng trà tiêu diệp, đây là một nhà hàng đồ ăn Thái nổi tiếng ở Thượng Hải, nhưng gần thời gian tôi đã thay đổi địa điểm, muốn trở lại cuộc sống sinh viên nên chuyển sang KFC.
Trần Vũ Hoa mặc âu phục thẳng còn tôi mặc áo sơ mi và váy công sở lại xuất hiện ở chỗ này, hình như có chút không hợp.
Cuối cùng, chúng tôi bị những ánh mắt khác thường của đám học sinh mặc quần jean áo T-shirt nhìn, lúng túng mua một ít đồ ăn rồi vội vàng thoát đi.
Ở giữa khu hoa viên chúng tôi tìm một ghế dài ngồi xuống, Trần Vũ Hoa đưa tôi một lon Coca và suất gà rán, “Đây, khẩu phần ưa thích của em”.
Tôi ngẩn ra, đã lâu như vậy, anh ấy vẫn còn nhớ rõ.
Tôi lặng lẽ nhận, chậm rãi nhai.
Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người đi đường ngang qua, có người già đi bộ sau bữa cơm, có những thành phần trí thức bước nhanh từ công ty, đương nhiên cũng có vài học sinh tan học về nhà.
Trong đó có một đôi, mặc quần áo tình nhân rất dễ thương, có lẽ ở độ tuổi trên dưới hai mươi, nam lái xe đạp, nữ ngồi phía trước, lúc vui vẻ còn giơ hai tay, chàng trai phối hợp làm động tác kinh điển Titanic, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười bao khắp khu hoa viên.
Đó là những năm tháng thanh xuân vô tư vô lo, tôi bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ họ.
“Đang nhìn cái gì mà ngây người vậy”. Trần Vũ Hoa vỗ nhẹ tôi, tôi mới chú ý tới trong tay còn cầm chặt gà rán đưa vào miệng, động tác này đã giữ một lúc lâu.
Tôi cười không đáp.
“Anh còn nghĩ hôm nay muốn mời em một bữa ngon, nhưng em lại nhất định chọn KFC”. Trần Vũ Hoa dù đổ lỗi cho tôi nhưng đáy mắt tràn đầy nét cười.
“Em muốn nắm lấy cái đuôi tuổi trẻ “. Nghĩ đến bánh hấp mặc quần áo trẻ con, tôi không nhịn được cười.
“Rất lâu không nhìn thấy em cười, từ khi …”. Trần Vũ Hoa bỗng nhiên khép miệng lại, sắc mặt tôi thay đổi, khóe môi cười đột nhiên dừng lại.
Tôi cụp mắt, nhẫn nhịn nỗi chua sót đang dâng lên, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
“Diệp Tử, anh xin lỗi, anh không phải cố ý, anh …”. Nhìn tay chân anh ấy luốn cuống, bộ dáng không ra sao, tôi quay lại an ủi anh : “Đó đã là chuyện quá khứ”. Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói : “Em từ lâu đã quên rồi”.
Bàn tay to lớn của Trần Vũ Hoa nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi, rồi dần hạ xuống vai tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, thời gian nhất thời ngừng trôi.
Anh bỗng kéo tôi vào lồng ngực anh, ôm chặt, khiến tôi hô hấp có chút khó khăn.
Tôi cố gắng mở miệng : “Trần Vũ Hoa, đây là sao ?”.
“Diệp Tử, cho anh một cơ hội để chăm sóc em được không ?”. Tiếng nói nồng hậu của anh vang bên tay tôi.
Tôi đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Tôi khẽ thở dài : “Trước hết anh cứ buông em ra”.
Anh lúc này mới buông tay, nhưng vẫn để tôi cố định trước ngực anh, ngón tay vuốt ve vài cái lên thái dương tôi: “Diệp Tử, anh rất nghiêm túc”.
Câu nói của anh đầu tiên làm tôi rất chấn động, nhưng giờ tim tôi đã bình tĩnh nhiều. Tôi biết rõ Trần Vũ Hoa đối với tôi rất tốt, nhưng không nghĩ đến, anh ấy lúc này lại biểu lộ tiếng lòng với tôi.
Tôi thở sâu, ngẩng đầu, “Trần Vũ Hoa, anh rất tốt, anh thật sự là người rất tốt”. Anh nhanh cắt ngang lời nói của tôi. “Nhưng không phải là những gì em muốn, phải không?”. Nhìn anh rất cô đơn, trong giọng nói lộ ra nhiều thất vọng.
Tôi lắc đầu, “Bây giờ em không có cách tiếp nhận anh”. Tôi rời khỏi cánh tay anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Miễn là trong lòng em còn giữ lại hình bóng người khác, như vậy đối với anh không công bằng”.
Anh mím chặt môi, không nói được một lời.
“Anh không quan tâm”. Khi tôi cho rằng anh sẽ không nói gì, thì giọng của anh trầm ấm vang lên.
“Nhưng em rất quan tâm”. Tôi không do dự nói.
Anh thở dài, xoa tóc tôi, “Anh tôn trọng quyết định của em”.
Tôi như trút được gánh nặng.
“Diệp Tử, em hãy nhớ rõ, có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người yêu thương em, nhưng anh tuyệt đối sẽ là người yêu em hơn tất cả”. Tôi như bị sét đánh qua lời nói của anh, một lời thú nhận trần truồng lõa lồ, ngay cả lúc trước chúng tôi từng yêu nhau anh cũng chưa từng nói với tôi.
Nói không cảm động là dối, nhưng tôi không thể phản bội lòng mình.
“Trần Vũ Hoa, em xin lỗi”. Ngoài câu này ra, tôi không còn câu nào khác để diễn tả cảm giác tội lỗi của mình. Lúc trước là tôi lợi dụng anh, nhưng anh không để ý, bây giờ, tôi lại một lần nữa phụ anh, Diệp Tử, tôi thì thầm hỏi bản thân mình, trên đời còn có người không biết phân biệt như mi sao ?
Sự khoan dung của anh, sẽ làm tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tôi nghĩ tôi cần thời gian.
Vì vậy, cũng mong cho tôi một ít thời gian.
Anh cười, cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế nước mắt, “Ngốc à, chuyện tình cảm vốn không có đúng sai. Anh yêu em, không có nghĩa em nhất định phải có tình cảm giống anh. Nếu như ngay cả tình cảm cũng muốn coi trọng bình đẳng, vậy không phải chẳng khác gì làm kinh doanh sao?”.
Tôi bật cười, gương mặt vẫn còn hai hàng nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc nữa, người khác nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em”. Anh trêu đùa, tay cố tìm khăn tay.
Đúng lúc này, điện thoại di động để trong túi của tôi phát ra giai điệu ngọt ngào.
Trần Vũ Hoa thấy tôi vẫn dùng điện thoại di động này, biểu tình gương mặt sáng rõ vẻ kiềm hãm.
“A lô”. tôi nhận điện thoại, bên kia truyền tới giọng nữ mơ hồ, tôi nhìn địa chỉ người gọi đến, là Trình Anh, “Anh tử, tớ nghe không rõ, để tớ gọi lại cho cậu”.
Trần Vũ Hoa đưa điện thoại di động của anh cho tôi, “Dùng của anh, điện thoại đường dài công ty có thể thanh toán”.
“Dạ”, tôi không khách khí nhận, lúc điện thoại thông phát hiện Trình Anh khóc sướt mướt, “Anh tử đã xảy ra chuyện gì ?”.
“Diệp Tử, bây giờ tớ đang ở sân bay thủ đô, ngay lập tức sẽ trở về Thượng Hải”. Cảm xúc của cô ấy có gì đó bất ổn, vừa nói vừa khóc nức nở, tôi gấp gáp gọi to, “Anh tử … “.
” Tớ phải vào, nói sau”. Đầu kia đã cắt điện thoại, tôi gọi lại, chỉ nghe thấy tiếng báo hiệu đối phương đã tắt máy.
Tôi cắn môi, có chuyện gì đó không tốt. Mấy tháng trước Trình Anh đi Bắc Kinh để đoàn tụ với Dương Quá, theo lý thuyết lẽ ra bây giờ phải hưởng thụ thế giới hai người hai người, sao đột nhiên nói muốn trở về.
“Trình Anh có chuyện gì vậy ?”. Trần Vũ Hoa cau mày hỏi, mấy ngày hôm trước tôi có nói với anh ấy chuyện Trình Anh đi Bắc Kinh, lúc ấy anh còn nói nếu như đối phương chân thành yêu cô ấy thì nên hy sinh tất cả tới Thượng Hải, mà không phải để cô ấy, thân gái một mình ngàn dặm xa xôi đi xa, nghe như vậy tôi đã nóng nảy cãi lại anh.
“Tạm thời không rõ, nhưng Anh tử cứ khóc. Em không yên tâm, em muốn đến sân bay đón cô ấy”.
“Anh đi cùng em”. Anh quyết đoán nói.
Thượng Hải trong những ngày mưa, dù sớm hay muộn nhưng đến giờ cao điểm rất khó bắt taxi, bây giờ là tám giờ tối, lại là cuối tuần, là lúc bắt đầu cuộc sống về đếm, chúng tôi đứng ven đường, ước chừng đợi nửa tiếng, mới bắt được một chiếc xe trống.
“Sân bay Hồng Kiều”. Vừa lên xe tôi nói nhanh địa điểm.
“Tiểu thư à, tôi sắp thay ca rồi, nơi xa như vậy tôi không muốn đi, cô đổi xe khác đi”.
Tôi khó khăn lắm mới chờ được một xe, sao chịu từ bỏ ý đồ. Tôi lạnh lùng nói : “Được, anh không đi đúng không ? Cho tôi số công ty, tôi sẽ đi khiếu nại anh từ chối tôi”.
Tài xế không nói hai lời, đạp ga, xe khởi động, vận hành cao tốc.
Tôi lộ ra nụ cười chiến thắng, Trần Vũ Hoa so vai, ghé tai nói : “Em có vẻ không giống như trước kia”.
“Là thay đổi tốt hay thay đổi thành xấu ?”. Tôi thuận miệng hỏi.
“Không quan trọng”. Câu trả lời của anh như hỏi một đẳng, đáp một nẻo, nhưng kì thực lại ngầm có thâm ý.
Tôi bây giờ toàn bộ tâm tư đều hướng lên người Trình Anh, đối với ám hiệu của anh chỉ nhắm mắt làm nhơ.
Xe yên lặng chạy trên đường cao tốc, cố gắng đến nhanh, tới được sân bay Hồng Kiều cũng là cả một nỗ lực.
Tài xế ngượng ngùng nhận tiền taxi, phóng xe đi để lại một làn khói mù.
Sau khi hỏi mới biết chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải sớm nhất cũng phải một giờ sau mới đến nơi, chúng tôi tới đại sảnh tìm chỗ ngồi.
Tôi gửi tin nhắn đến Trình Anh nói đến đón cô ấy, sau đó phát hiện không thấy Trần Vũ Hoa.
Tôi còn đang buồn bực, một hộp sữa tươi giơ trước mặt tôi.
“Sữa bò có thể an thần”.
“Cám ơn”.
Vẫn còn nóng, nháy mắt làm ấm đôi bàn tay lạnh buốt của tôi.
Không thể nghi ngờ người đang nóng lòng, tôi bất an lo lắng thỉnh thoảng nâng cổ tay xem giờ.
Trần Vũ Hoa phân tán sự chú ý của tôi, nói về chuyện lý thú ở công ty, tôi đã hết hứng thú, anh có nói thế nào tôi cũng chỉ gật đầu phụ họa, cho đến khi anh nhắc tới một cái tên. “Bùi Tử Mặc là người rất thú vị, đúng rồi, chính là Jason, em và hắn đã từng tiếp xúc…”.
Tôi nhịn không được hỏi, “Anh ấy là người nói chuyện như vậy sao?”.
Trần Vũ Hoa chững chạc đàng hoàng nói: “Hắn phóng điện em hả?”.
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Điển hình công tử nhà giàu”. Chúng tôi đồng thanh nói.
Trong mắt anh hơi có ý cười, “Nghe nói sức quyết rũ của hắn không người nào có thể ngăn được, không người nào có thể kháng cự”.
Tôi không cho là đúng, tôi không phải là ngoại lệ sao, tin những người như vậy cũng không phải ít. “Một ngày nào đó anh ấy vấp phải trắc trở, lúc đó chính là số phận của anh ấy đã đến”.
“Em lúc nào trở thành nhà tiên tri dự đoán tương lai vậy?”. Trần Vũ Hoa cảm thấy buồn cười hỏi.
Tôi nháy mắt mấy cái, vẫn còn đang nghĩ trả lời thế nào, không nghĩ lời nói của anh thay đổi chủ đề: “Thế em có thể nhìn rõ tương lai của mình không?”.
Tại sao lại nói đến chủ đề này?
Tôi ngây người nhìn anh, chán nản đan ngón tay, Trần Vũ Hoa mỉm cười, chỉ vào màn hình lớn ra hiệu: “Máy bay sắp hạ cánh”.
Mười lăm phút sau tôi nhận điện thoại của Trình Anh.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi căn bản không thể tin vào mắt mình.
Thân hình Trình Anh vốn rất nhỏ bé, nhưng bây giờ chỉ nghĩ một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay cô ấy. Hai mắt sưng đỏ, tinh thần uể oải, yếu ớt làm đau lòng người.
Tôi cẩn thận ôm lấy cô ấy, thậm chí không dám dùng lực. Giờ phút này cô ấy như mảnh thủy tinh dễ vỡ, tôi sợ chỉ một chút không chú ý có thể chạm vào vết thương lòng của cô ấy.
“Anh tử, chúng ta về nhà “. Nhìn bộ dáng bây giờ của cô ấy, tôi không dám hỏi cô ấy vấn đề gì.
“Về nhà ?”. Cô ấy cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng ngay lập tức hoang mang nhìn tôi.
Tôi thở dài nhẹ nhàng, ở Thượng Hải này ngoài chúng tôi là bạn bè thì cũng không có người thân nào khác. Cô ấy cuộn tròn người như quả bóng, lạnh run, tôi giữ chặt hai vai cô ấy, dịu dàng nói : “Anh tử, tớ đưa cậu về nhà”.
Cô ấy dựa lên người tôi, dường như không có trọng lượng, Trần Vũ Hoa trước có thể chỉ lo lắng suông, hoàn toàn không nhúng tay vào, lúc này thấy vậy nhanh chóng vẫy một chiếc xe, sau khi lên xe anh hỏi : “Đi đâu ?”.
Tôi quyết đoán nói : “Đến nhà em”. Trong trường hợp này, tôi không thể để cô ấy sống một mình.
Xe đến trước cửa nhà, Trần Vũ Hoa do dự nói : “Diệp Tử, có muốn anh tiễn hai em lên không ?”.
Tôi hiểu nỗi băn khoăn của anh, tôi cũng không biết giới thiệu anh thế nào với ba mẹ, cho nên, sau khi tôi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói : “Hôm nay mất nhiều thời gian rồi, thật ngại quá. Anh về sớm nghỉ ngơi đi, một mình em làm được”.
Anh nhìn ánh mắt thất thường của Trình Anh, lo lắng nói : “Một mình em làm được không ?”.
Tôi gật đầu, anh không cố kiên trì, “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh”.
Tôi lại gật đầu.
Sắp xếp cho Trình Anh xong, tôi mới dành thời gian tắm rửa.
Lúc trở lại phòng, thấy Trình Anh ôm chặt lấy chăn, tựa hồ ngủ rất yên tĩnh, nhưng lông mi dài không ngừng run, nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy, rớt lên gối, rất nhanh liền biến mất.
Tôi vuốt mái tóc dài dịu dàng của cô ấy, im lặng suy nghĩ nên mở miệng thế nào mới không đột ngột.
Cô ấy ngoan ngoãn tựa vào đầu gối tôi, giống như mèo nhỏ.
“Anh tử, cậu ngủ chưa ?”. Nói xong, tôi muốn cắn đầu lưỡi mình. Sao lại thế này, tôi đúng là không học được cách nào để khuyên người khác.
Cô ấy gọi một tiếng nhỏ mỏng manh :” Diệp Tử, tớ và Dương Quá, hắn, chia tay rồi”.
Tim tôi thắt lại, tuy sớm có dự cảm, nhưng từ Trình Anh nói ra, cảm thấy có gì đó rất khác.
Cô ấy không để ý tôi có đang nghe hay không, cũng không yêu cầu tôi trả lời, cứ thế nói tiếp, “Hắn có người phụ nữ khác”.
Tôi biết rõ cô ấy cần phải nói hết, cũng không cắt ngang cô ấy, tôi chỉ cần làm người nghe trung thành là được.
“Thực ra tớ sớm phát hiện hắn không thích hợp, nhưng tớ vẫn không nguyện ý thừa nhận”.
“Tớ cho rằng đi theo đến Bắc Kinh, hắn sẽ trở lại bên cạnh tớ”.
“Lúc tớ gọi điện cho hắn, nhiều lần có tiếng phụ nữ nhận, tớ lừa mình dối người tự nói với chính mình, đàn ông gặp dịp thì chơi, không nên so đo với hắn quá nhiều, ai bảo tớ không thể ở bên cạnh hắn”.
“Bọn tớ quen biết từ trung học, tính đến bây giờ cũng đã tám năm”.
Cô ấy nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng tôi vẫn hiểu.
“Hành động việc làm của hắn trước kia tớ có thể tha thứ, tớ chỉ hy vọng sau khi đến Bắc Kinh, mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tớ đã sai rồi, tớ đã quá sai lầm rồi”.
Nói đến đây, cô ấy ôm lấy đầu gối tôi, thất thanh khóc lớn.
Tôi vỗ về lưng cô ấy, trước mắt dâng lên lớp sương mù dày đặc, “Anh tử, khóc hết đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn”.
Nước mắt cô ấy rất nhanh đã thấm ướt váy ngủ tôi, tim tôi kiềm chế khó chịu, bây giờ Trình Anh giống như tôi lúc ấy, vào lúc Hướng Huy bắt đầu bỏ đi, bàng hoàng, lo lắng, nỗi đau xót đến nay không thể chữa khỏi, chỉ có tôi mới hiểu cảm giác của cô ấy vào giờ phút này.
“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi”, tôi nói cho cô ấy nghe, nhưng cũng nói cho chính mình nghe.
Cũng giống như tôi, không phải cũng sống đến giờ sao.
Không ai, nhất định phải một người khác, mới có thể vượt qua cuộc đời.
Thiên trường địa cửu, tình yêu không đổi trong cuộc đời này, chung quy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Trình Anh khóc mệt, cuối cùng cũng ngủ say.
Còn tôi, bị cô ấy gợi lên cảm xúc, những hình ảnh ngày xưa dần hiện về như một thước phim phát lại, mắt mở to, một đêm không ngủ, cho đến bình mình.
Xem tiếp: Chương 41-42