21 CHƯƠNG 21
Đảo mắt lại qua mấy tháng.
Khúc Lâm Uyên hầu như ngày nào cũng tới Phổ Pháp Tự tìm ta, thân phận của y vốn tôn quý, nhất cử nhất động đều bị người để mắt, người ở đằng sau theo dõi tự nhiên cũng liên tục không ngừng.
22 CHƯƠNG 22
Buổi chiều, ta và Minh Tâm đi từ trong một tòa nhà lớn ra, sau đó chậm rãi bước.
“Sư phụ…” Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.
23 CHƯƠNG 23
Nhịn không được khẽ lắc đầu cười khổ.
Gần đây, dường như thường xuyên nhớ lại một ít chuyện cũ. Quả thật là do tuổi tác sao? Dù sao số tuổi của mình cũng đã không còn nhỏ.
24 CHƯƠNG 24
Đầu giờ chiều, ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp dịu dàng.
Ta dựa người ở bên cửa sổ, vừa không đánh đàn cũng không luyện chữ, chỉ ngồi tại chỗ yên lặng ngẩn người.
25 CHƯƠNG 25
Ta đoán không ra là kế tiếp Hoàng Thượng có tính toán gì không, cho nên đành phải ngoan ngoãn vào thiên lao, yên lặng coi biến.
Sau hai ba canh giờ, mắt thấy sắc trời dần tối, đúng là vẫn có chút đợi không nổi.
26 CHƯƠNG 26
“Trường Ly!”
Vừa uống xong độc dược trong chén, ngoài thiên lao đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
Sau đó liền thấy Khúc Lâm Uyên liên tiếp đấm đá chạy tới, đầu tóc dài của y buộc hờ ở đằng sau lưng, hơi thở phì phò, quần áo càng lộn xộn kinh khủng, bộ dáng chật vật vô cùng.
27 CHƯƠNG 27
Khúc Lâm Uyên tiến lên một bước che chở ta ở sau người, rồi sau đó đanh mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Họ Mạc, ngươi thế này là có ý gì?”
“Hoàng thượng triệu Hầu gia tiến cung kiến giá.
28 CHƯƠNG 28
Lòng ta bỗng thấy cả kinh, nhất thời cũng không đoán ra vì sao y lại nói những lời này, cho nên chỉ cười cười, hỏi: “Hoàng thượng y… Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra ư?”
“Không phải.
29 CHƯƠNG 29
“Ý là nói… ngươi nên vì những người không liên quan này, buông tha cho người mình yêu nhất?” Mạc Tây nhíu mày, cười đến mức không có gì sợ hãi, rõ ràng là không coi tức giận của ta ra gì.
30 CHƯƠNG 30
Đội ngũ đón dâu càng đi càng xa.
Ta ẩn trong đám người ở con hẻm, xa xa nhìn nam tử tuấn mỹ cưỡi trên lưng ngựa, rồi mới khẽ thở dài.
Người là đuổi theo, nhưng ta như thế này, quả là không thể xuất hiện trước mặt Khúc Lâm Uyên.
31 CHƯƠNG 31
Xe ngựa đi một mạch về phía tây, xóc nảy không ngừng.
Ta dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua vun vút bên ngoài, khẽ thở dài cất giọng hỏi nhỏ: “Vì sao không thể bỏ trốn cùng với ta chứ?”
Vừa dứt lời, lập tức bị trúng một đấm vào ngực.
32 CHƯƠNG 32
Hôm sau.
Trên quan đạo, ta cùng với Khúc Lâm Uyên ngồi chung một con ngựa, không nhanh không chậm đi về hướng bắc.
“Này, chúng ta như bây giờ, rốt cuộc gọi là gì?”
Ta khẽ đảo tròng mắt, đáp: “Bỏ trốn.
33 CHƯƠNG 33 PN1
Ngoại truyện 1: Minh Tâm thiên (1)
Đứng ở bên ngoài tòa nhà to lớn kia, mắt nhìn hai chữ ‘Khúc phủ’ thật to, ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
34 CHƯƠNG 34 PN2
Ngoại truyện 2.
Từ nhỏ ta đã biết diện mạo của mình khác với người bình thường, vô luận là đôi mắt màu xanh biếc trong suốt kia, hay là dung mạo đẹp gần như yêu dị.
35 CHƯƠNG 35 PN3
Ngoại truyện 3.
Thời điểm tỉnh lại, trời còn chưa sáng, bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Ta mới vừa động hạ thân, người ngủ ở bên cạnh liền cùng sử dụng tay chân gác lên người ta, trong miệng thì thào câu ‘yêu tăng’, vung tay lên, vừa lúc đập lên trên ngực của ta.
36 CHƯƠNG 36 PN4
Ngoại truyện 4: Lam Yên thiên
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng mắng cùng tiếng đập đồ, một đám nô bộc ai quỳ thì quỳ, ai trốn thì trốn, trên mặt mỗi người đều có vẻ bối rối.
37 CHƯƠNG 37 PN5
Ngoại truyện 5: Mạc Tây thiên
Giữa trưa, mọi người đều đã ngồi xuống xung quanh bàn ăn, trước mặt đặt một bàn thức ăn chay, nhìn qua có vẻ cũng ngon miệng.
38 CHƯƠNG 38 PN6
Ngoại truyện 6: Minh Tâm thiên (2)
Từ nhỏ đến lớn, thứ ta ghét nhất chính là đọc sách, học bài và học thuộc lòng. Cố tình trước đây lúc đợi xuống tóc tu hành, luôn bị sư phụ bắt học thuộc kinh phật, sau đó hết sức vất vả mới thoát khỏi biển khổ, lại rất không may mắn gặp gỡ tiểu Hoặc nhà ta, kết quả chỉ có thể dưới sự thúc giục của y mà đau khổ đọc tứ thư ngũ kinh.