81 Tử Y đi về trước, tâm tình Lăng Tử Nhan không quá tốt, Dương Mạc Tuyền liền ngồi lại cùng nàng trong chốc lát.
“Vân La kia thật sự là rất đáng ghét.
82 Vân La nói được làm được, quả nhiên lôi kéo Dương Mạc Tuyền dẫn theo thiếp thân thị tì đi kê biên tài sản của Lăng phủ. Hạ nhân Lăng phủ tốt xấu lẫn lộn, thật đúng là bị các nàng tra ra không ít vấn đề, từ trong phòng của một nha đầu lo việc giặt giũ tìm được một đôi vòng tai Lăng Tử Nhan đã đánh mất, ở trong phòng một nha đầu phụ trách nhóm lửa lục soát ra được một đôi vòng tay bằng bạc của Từ Liễu Thanh, còn bắt được một đôi nha hoàn tiểu tư lén tằng tịu với nhau.
83 Trương Hằng chỉ kích động trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Không biết muộn như vậy rồi còn tìm tại hạ có chuyện gì?”
Vân La lúc này biết thông minh, không hề đứng mũi chịu sào, đứng bên cạnh Lăng Tử Hạo, thấp giọng nói: “Tử Hạo, chàng tới nói đi.
84 Trương Hằng, ngọc bội, lá cây có đề bài thơ, vô luận thế nào Dương Mạc Tuyền cũng không thể đem một người cùng hai vật này xâu chuỗi lại một chỗ với nhau.
85 Trương Hằng không phủ nhận đến đây vì Dương Mạc Tuyền, Dương Mạc Tuyền cũng không phủ nhận đã ước hẹn với Trương Hằng ở hậu hoa viên, tựa hồ như thể không cần hỏi lại ngọc bội cùng bài thơ tình kia thì cũng có thể phán định hai người có tội rồi.
86 Lăng Viễn Kiếm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Một nữ nhân vi phạm “thất xuất chi điều”, chẳng những có thể hưu, mà còn có thể bị trói vào lồng thả trôi sông, vậy mà Lăng Viễn Kiếm lại không cho bỏ?
Từ Liễu Thanh đã dự đoán được Lăng Viễn Kiếm sẽ không phạt nặng Dương Mạc Tuyền, cho nên mới tương kế tựu kế, lợi dụng bẫy mà Vân La cùng Trương Hằng thiết lập, mục đích chính là để Lăng Tử Hạo hưu thê.
87 Lăng Tử Hạo viết xong hưu thư liền ném bút, oán hận rời đi, hắn cũng không có hứng thú xem tiết mục thân tình cha nương nhận nghĩa nữ làm gì.
Vân La cùng đi theo, nàng đạt được mục đích, tâm tình tự nhiên hoàn toàn khác biệt, cực kỳ sướng khoái, lớn bụng mà cước bộ lại nhẹ nhàng dị thường.
88 Hai người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cúi đầu. Tiểu thư cùng thiếu nãi nãi thực xấu quá mà, khơi mào đề tài rồi lại bỏ trốn mất dạng, lưu lại các nàng xấu hổ đối diện với nhau.
89 Sĩ tử dự thi văn võ từ các nơi đều dũng mãnh đổ dồn về Tô Châu, từ khi khai triều tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên trường thi được thiết lập ở địa phương bên ngoài kinh thành, dám chắc không phải thực sự vì tuyển Quận mã thay Lăng Tử Nhan nên mới hao phí đại tài lực thế.
90 Từ lão gia tạm ở lại Lăng phủ, khi Lăng Viễn Kiếm trở về dĩ nhiên sẽ tới bái kiến nhạc phụ đại nhân, ngay cả Bát Vương gia cũng kính trọng có thừa đối với lão gia tử, ai bảo lão gia tử là đại thương nhân phú giáp một phương.
91 Bởi vì một câu: “Nhan nhi, con được cứu rồi” của Từ Liễu Thanh, Lăng Tử Nhan hoàn toàn buông hết mọi lo lắng, toàn tâm toàn ý đi theo Từ Lão gia tử học việc buôn bán.
92 “A…đau…Nhan nhi, nàng chờ chút, chúng ta hảo hảo nói chuyện một lát đã. ”
Lăng Tử Nhan thực không tình nguyện buông mỹ thực mê người kia, chui ra từ trong chăn, bất quá lại vẫn không chịu bỏ bàn tay đang ở chỗ sâu trong thân thể Dương Mạc Tuyền ra, hôn lên hai má nàng, sau đó một bộ thực ngoan ngoãn nói: “Nàng nói đi, ta nghe.
93 Trường diện còn hoành tráng hơn so với dự đoán.
Giáo trường dậy tiếng thanh la, tiếng người ồn ào, một tòa đài cao sừng sững chính giữa trung ương.
94 Hoàng Thượng ra đề mục phần thi văn, kỳ thật chính là lấy chủ đề gần đây nhất, làm thế nào để cứu trị thủy tai, yên ổn dân tâm.
Lí Vi Tu nói có sách, mách có chứng, kết hợp tình hình chính trị đương thời, lưu loát viết xuống một bài văn hơn ngàn chữ, lập tức đem tài văn chương của hắn đẩy lên tới mười vạn tám ngàn dặm, Hoàng Thượng đọc liền vỗ án tán thưởng, lại đưa cho các đại thần truyền nhau đọc, cũng lại nhận được tiếng trầm trồ khen ngợi.
95 “Nhan nhi khẩn cầu Hoàng Thượng, Thái Hậu thành toàn cho ta và Tuyền nhi. ”
Lăng Tử Nhan nắm tay Dương Mạc Tuyền, quỳ trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.
96 Muội muội và Mạc Tuyền, các nàng yêu nhau?
Lăng Tử Hạo vẫn bị vây trong nỗi khiếp sợ không thôi. Hắn thấy được nét cười trên mặt muội muội, lệ trên gò má Mạc Tuyền, còn vẻ như trút được gánh nặng của cha cùng nương.