21 Diệp Hân bị Thiên Bảo nắm chặt tay lôi lên sân thượng của trường.
Vô nhíu mày, quở trách.
- Gì thế này! Không sợ tôi đau à?
Thiên Bảo sắc mặt chẳng tốt hơn xíu nào.
22 Sáng hôm sau.
Vì lí do dạo gần đây cứ nhướn người, gân cổ đấu tranh với bạn trai nên sáng sớm Diệp Hân đã gục ngã trên bàn như một vị thần.
Tùng, tùng, tùng.
23 Mẹ! Mẹ! Mẹ!. . .
Kim Long cứ đi theo Diệp Hân gọi cô bằng mẹ. Tên ngốc này.
Diệp Hân quay lại đưa nắm đấm, nghiến răng trèo trẹo.
- Cậu còn gọi tôi là mẹ, tôi giết cậu!
Kim Long bặm môi, làm ra vẻ mặt đáng thương vô cùng.
24 "Anh yêu!"
Ầy! Đến tận bây giờ tôi cũng thấy buồn cười với ngượng chết đi được. Thật tình. . . ôi! Mà thôi! Không nói với mọi người đâu. Tôi mắc cỡ lắm!
Khoảng thời gian này! Cũng sắp học kì.
25 Kim Long rụt rè gắp miếng trứng rán vào đĩa cơm cho Trương Hy rồi mỉm cười ngô nghê.
Trương Hy giương đôi mắt liếc xéo cậu một cách không thương tiếc.
26 Những ngày sau đó. Tôi, Thiên Bảo, Kim Long và tất cả mọi người lao vào học như điên. Và cuối cùng, kì thi cuối kì cũng trôi qua êm đẹp trong sự dằn dặt, dày vò, đau đớn.
27 Nhà trường có thông báo về ngày chính thức nghỉ hè, tôi vừa đi xem về, trên đường có gặp Tuệ Duy, cô gái tôi có gặp hai ba lần mà vẫn chưa biết là ai.
28 Đám đông mỗi lúc một hô hoán to, mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng tôi không tài nào có thể nghe rõ cả, hai bên tai cứ ù ù, mọi âm thanh thu nhận mỗi lúc một khó khăn.
29 Tôi nằm trên giường cứ trằn trọc, lăn qua, lăn lại mãi mà vẫn chưa ngủ được. Ban chiều tự động Kim Long kéo tay tôi ra khỏi đám đông rồi đưa về nhà. Ba mẹ thấy tôi cứ như người mất hồn cũng có hỏi, nhưng tôi chỉ lắc đầu cho qua rồi lên phòng.
30 Kì thực là nguyên cả ngày, tôi đã suy nghĩ rất ư là nhiều. Suy nghĩ linh tinh, suy nghĩ vẫn vơ, mà cũng có suy nghĩ sâu xa, suy nghĩ thực thụ.
Tôi quyết định thời gian này sẽ im lặng, cho đến khi nào.
31 "Thiên Bảo" Tôi mở miệng gọi, một cách. . . Thật sự gượng gạo.
Thiên Bảo chầm chậm mở mắt, cái hướng chá ánh nắng này khiến cậu phải phút chốt nheo mắt lại.
32 La Chí Hữu nộp đơn chính thức xin thôi việc. Trong trường ai cũng bàng hoàng. Một thầy giáo trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học nước ngoài đột nhiên xin thôi việc.
33 Thời gian gần đây, cuộc sống của tôi rất bình thường. Mọi chuyện đều phẳng lặng như mặt hồ không gợn gió. Chuyện tình cảm thì khá tốt đẹp. Vấn đề là cũng gần nghỉ hè, cho nên chạm mặt Yến Nhi số lần cũng đếm trên đầu ngón tay.
34 Tôi loay hoay dọn dẹp mớ sách vở và đồ không cần thiết trên bàn học. Chợt nhận ra mấy quyển truyện tôi mượn Chương Hy khá lâu mà chưa trả.
Hôm nay tôi cũng khá rảnh, bỏ mấy quyển truyện vài túi sách.
35 Tôi chạy về nhà. Tên đừng đi cơn mưa phùn trút lên trên vạt áo. Ướt lất phất. Dường như cái cảm giác se lạnh vì mưa không chỉ dừng trên từng mảng da thịt mà nó còn nó lại len lỏi vào tận trong ruột gan, tim, thận.
36 Tôi tỉnh dậy. Vớ lấy điện thoại xem thì đã là hai giờ khuya. Nhưng đèn nhà tôi vẫn còn sáng lắm.
Men theo đường vách đi ra nhà khách, tôi trông thấy ba, thấy mẹ thấy cả Vũ Thiên Bảo đang ngồi trên ghế gỗ, ai nấy đều im lặng nhìn xa xôi.
37 Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Trương Hy. Sáng nay chợt nghe tin cậu ấy đã ra Hà Nội trong đêm qua cùng ba mẹ. Tôi thật sự rất buồn. Thật lòng mà nói, từ khi tôi biết tin Trương Hy là chị tôi, tôi chẳng ghét cậu ấy một tẹo nào cả.
38 Tôi nhìn thầy, ấp úng xen lẫn chút ngạc nhiên.
- Thầy. . . Thầy. . . Lâu rồi không gặp. . . Sao thầy lại biết nhà em???
Thầy La Chí Hữu nhìn tôi.
39 La Chí Hữu! Hắn bắt cóc tôi. Đưa tôi đến một căn biệt thự, nơi hoang vu hẻo lánh của vùng núi. Nhốt tôi vào một căn phòng kín mít. Rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi thật sự rất sợ.
40 Cả nhà được tin cô mất tích. Đúng như dự đoán mẹ cô ngất đi vì hoảng. Nhưng còn hơn thế nữa là ba cô. Ông bây giờ, hôn mê thật sự rồi!
Vũ Thiên Bảo từ lúc mới biết tin đến giờ.