121 Những hắc y nhân dừng lại ở một cái miếu hoang. Đây chính là nơi tập kết của bọn họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cướp Huyền Dương hoa và Băng Chi quả. Lúc đi có hai mươi năm người, mà giờ lại mất đi sáu người.
122 - Hồn ca, làm sao thế? Mà những hắc y nhân kia đâu? Sao muội lại ở đây?Tinh Hồn thôi suy nghĩ. Chỉ thở dài một cái, lập tức vức bỏ cái suy nghĩ khó hiểu kia lên chín tầng mây.
123 Tiêu tộc trưởng Tiêu Viễn ồ một tiếng, thầm lưu tâm cái tên này trong đầu. Với thực lực như thế, hẳn sau này sẽ vang danh thiên hạ. Y thầm nghĩ, nếu như có thể mời được người này làm khách khanh trưởng lão cho gia tộc, hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho bá nghiệp của Tiêu gia về sau.
124 - Các ngươi là ai, sao lại đột nhập vào Tiêu gia chúng ta? Chỉ cần ngươi nói ra kẻ sai khiến các ngươi, Tiêu Viễn ta đảm bảo các ngươi sẽ trở ra an toàn.
125 - Vật này, trả lại cho ngươi. Tiêu Thiên Tứ chụp lấy quyển sách. Trên đó có ghi ba chữ Lôi tâm chương. Biểu hiện không khỏi kinh ngạc. Mấy hôm trước hắn bị mất đi quyển tâm pháp mà khó khăn lắm hắn mới có được.
126 - Như vậy thì… uhm… Như thế cũng được. Tiêu gia chủ đã có thành ý thì Tinh Hồn cũng đành tuân theo. Tiêu Viễn ngồi trên bảo tọa cười lớn, xem ra rất là vui vẻ.
127 Ánh trăng cô độc dịu dàng mà lạnh lẽo chiếu lên người hắn. Làm lộ ra khuôn mặt rất đau khổ, so với Sở Tiểu Điệp khóc òa thành tiếng, thì hắn dường như còn đau đớn, buồn bã hơn gấp mấy lần.
128 Rốt cuộc cũng không thể nhịn hơn được nữa. Cả hai con hung thú gào thét một tiếng chói tai, ngay lập tức lao lên tấn công. Ầm một tiếng, vị trí chỗ của Tinh Hồn và Sở Hóa Long đang đứng tạo ra những vết nứt, hai bước tượng đá đặt ở cổng chính đã trở thành một đống đổ nát.
129 - Bẩm công tử, đã cử người bí mật theo hắn. – Sở Tuyên ngồi trên con phi hành thú bên cạnh trả lời. Sở Hóa Long gật đầu hài lòng. Nói tiếp:- Tiểu tử đó không tầm thường chút nào.
130 - Điệp tỷ, chẳng phải tỷ cùng về với Long ca sao? Tại sao lại ở đây?Sở Tiểu Điệp mặt không biểu tình, mục quang nhìn sang phía Tinh Hồn. Bất giác nhận ra, dường như hắn nhìn sang phía khác.
131 Khu rừng lớn như thế này, muốn nhanh chóng ra khỏi đây thì quả là hư cấu. Lúc nãy quan sát bản đồ, muốn rời khỏi khu rừng này thì cũng phải mất nửa ngày đường.
132 - Đại tư tế, bọn họ đi rồi!Người trùm áo choàng đen kia, chính là người có chức vị cao nhất ở ngôi làng này. Lão là người phụ trách việc tế lễ ở làng.
133 Sau khi phá giải cấm chế Hỏa trục rồi khống chế hỏa diễm. Tinh Hồn lần lượt cho vào Huyền sâm quả, Tử chi đằng, Ưu đàm thảo, Thủy ngọc tuyền… Loại bỏ tạp một cách hoàn hảo nhất.
134 Mặt trời đã ngã dần về phía tây. Buổi lễ tế thần của ngôi làng này cũng bắt đầu. Con đường làng lúc này sạch sẽ hơn bao giờ hết. Từ phía cuối làng, tiếng trống bắt đầu vang lên.
135 Trở lại với đấu trường của Gia Lỗ và Hoàng vương hổ. Gia Lỗ thì cần thận quan sát từng cử động của Hoàng vương hổ. Còn với con mãnh thú này, căn bản không có để trong mắt con người nhỏ bé kia.
136 Ở bên kia, Tinh Hồn cảm thấy cơ thể mình rất không ổn. Nếu như nói là say, nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo. Chỉ cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, thân thể thì vô lực, muốn ngay lập tức đánh một giấc thật dài.
137 - Gia Lỗ ca, giờ phải làm sao để cứu họ đây? – Trong căn phòng nhỏ, một nữ tử quốc sắc thiên hương, nhưng lại mang đầy tâm sự hỏi nam tử ngồi phía đối diện.
138 - Hân Nhi, nhắm mắt lại. Ta giúp muội thoát ra. Nàng gật đầu, rồi nhắm chặt mắt lại. Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, giống như lúc hắn thoát ra khỏi xích ngàn năm kia.
139 - Các ngươi ở đây đợi Đại tư tế, ta về làng xem tình hình. – Bố Lai Nhĩ ra lệnh. - Rõ!Hơn mười người đồng thời vâng lệnh. Bố Lai Nhĩ hài lòng gật đầu.
140 Chỉ một khắc sau, từ hắc đạo tăm tối kia phát ra những âm thanh giao chiến. Tính từ chỗ đại xà thì cũng khoảng hơn năm trượng. Một tiếng ầm vang lên khắp thông đạo, có hai thân ảnh cao to đang bay vào lại bên trong.