Đại Hiệp Rất Nghèo Chương 101
Chương trước: Chương 100
2.1. THÌ RA LÀ HAI TAI HọA
Miêu Cương nhiều đồi núi, dãy núi xanh ngắt liên miên không ngừng, trên bầu trời trong xanh một con phi ưng không ngừng lượn vòng, sau một lúc lâu một tiếng ưng kêu bén nhọn đâm thủng trường không, phi ưng mạnh mẽ đáp xuống.
Trong một viện trang trí xinh đẹp, một thiếu nữ Miêu tộc mặc trang phục truyền thống của Miêu tộc, váy dài đỏ tươi, đồ trang sức bằng bạc, ủng ngắn nhỏ thêu, bên cạnh thiếu nữ còn có một cái kệ vừa mới làm xong, mà con Hải Đông Thanh kia thoáng cái đã dừng ở trên cái kệ, cái kệ thô ráp phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“A Liệt, ngươi lại béo rồi!” Thiếu nữ nhìn Hải Đông Thanh béo hơn ba vòng so với chim ưng bình thường, bĩu môi, “Đại ca cũng thật là, cho dù nuôi con gì cũng đều béo như vậy!”
“Lưu Ly, ca con bên kia gởi thư tới?” Bởi vì thuần dưỡng Hải Đông Thanh cũng không phổ biến, Hải Đông Thanh béo như vậy càng là có một không hai, cho nên mỗi khi con Hải Đông Thanh mập mạp này xuất hiện ở trên không Cổ thành, tất cả mọi người biết đây là đời thứ ba Tây Vực vương tương lai gởi thư!
“Gia gia!” Mặc dù Lưu Ly là do Tiểu Tiểu và Lệ Thú nuôi lớn, nhưng nàng lại đưa cho Cổ vương làm con thừa tự, cho nên nàng là gọi Cổ vương là gia gia, mà gọi Lệ Hi Kiệt là ông ngoại. Vì thế Lệ Hi Kiệt còn buồn bực một khoảng thời gian rất dài — Lệ gia cho tới bây giờ cũng chưa từng có bé gái mà! Còn ra sức nói với Nhiêu Ninh Hinh, ông ta cũng muốn thu dưỡng một muội muội cho Lệ Thú!
Mặc dù kế hoạch này đến bây giờ cũng chưa thực hiện, nhưng là Lệ Hi Kiệt vẫn còn chưa buông tha.
Phải biết rằng, Tây Vực vương cũng không phải là người vẫn không kiên định như vậy!
Lưu Ly tháo xuống thùng thư trên chân a Liệt, từ bên trong rút ra một chồng thư, sau khi nhìn thoáng qua thì giao một phong thơ cho Cổ vương, “Nhạ, đây là thư của cha và nương, còn có thư của ông ngoại thúc giục muốn con nhận tổ quy tông.”
Lệ Hi Kiệt mỗi lần viết thư cho Mạc Thượng Hành cũng sẽ chỉ viết một nội dung — để Lưu Ly sửa thành họ Lệ…
Lưu Ly lập tức giấu đi những lá thư còn lại. Đây vốn là thư mật qua lại của hai tiểu gia hỏa này.
Nhìn thấy động tác của Lưu Ly, Cổ vương bật cười, “Lưu Ly, con xem có thư của ca con viết cho ta hay không!”
“À!” Lưu Ly chu miệng lên, không tình nguyện lấy thư ra, tìm được thư của Lệ Vân viết cho Cổ vương, giao cho ông.
“Lưu Ly, con năm nay cũng mười bảy rồi, khi nào thì tìm một người để gả vậy?” sau khi Cổ vương lấy được thư không có vội trở về chia sẻ cùng Bội Nghi, mà là bắt đầu truyền bá tư tưởng cho Lưu Ly muốn nàng nhanh một chút gả ra ngoài.
“Con muốn cưới không cần gả!” Lưu Ly giơ lên nắm tay nhỏ vừa nói lời nói hùng hồn của nàng.
“Vậy con phải gả… Không, cưới cái dạng đàn ông gì vậy?” Quản nàng là cưới hay là gả, Cổ vương muốn nhất là nhìn thấy Lưu Ly có một nơi quy túc tốt.
“Ừm…” Lưu Ly hơi suy nghĩ.”Võ công phải mạnh hơn con!”
“Đúng, điểm ấy rất quan trọng!” Mạc Thượng Hành đồng ý gật gật đầu, “Nếu như võ công yếu hơn con thì làm sao bảo vệ được con?”
“Phải hài hước thú vị…”
Cổ vương tiếp tục gật đầu, “Cũng phải, cũng không thể giống cha con chán ngắt như vậy.”
“Nhưng cũng không thể quá càn quấy.”
“Ông ngoại con chính là rất có năng lực quấy rối …” Cổ vương thuận tiện chửi bới một chút Lệ Hi Kiệt người luôn tranh cháu gái với ông ta.
“Phải ôn nhu săn sóc, có thể dễ dàng tha thứ con quấy rối.”
Cổ vương một mức gật đầu.”Tốt, đàn ông phải thương lão bà.”
“Nhưng cũng không thể chuyện gì cũng nhường con, mới có thể quản được con!”
“…” Điểm ấy có chút khó khăn, nếu có thể quản được Lưu Ly, chỉ sợ cách ôn nhu săn sóc phải có một đoạn rồi.
“Phải khí phách cuồng ngạo!”
“…”
“Vừa phải khiêm tốn có lễ.”
“…”
“Phải có dáng vẻ lạnh lùng.”
“…”
“Nhưng cũng không thể ai cũng không để ý.”
“…”
“Phải…”
“Lưu Ly.” Cổ vương nhịn không được đánh gãy lời nói của Lưu Ly.
Lưu Ly kỳ quái nhìn về phía Mạc Thượng Hành, “Sao vậy gia gia?”
“Con xác định con tìm là người sao?”
“…”
…
…
Đối với yêu cầu đàn ông Lưu Ly muốn cưới, Cổ vương thật sự cảm thấy bất lực, cho nên chỉ có thể yên lặng cầm thư của ông trở về chia sẻ cùng Bội Nghi, mà Lưu Ly thì cực kỳ vui vẻ cầm thư Lệ Vân viết cho nàng trở về phòng mình, đọc lên.
Lưu Ly ngô muội: gần đây có từng mạnh khỏe? Nhiều ngày không thấy vi huynh rất là tưởng niệm.
*) Ngô : ta, chúng ta. Lưu Ly ngô muội có nghĩa Lưu Ly muội của ta hoặc chúng ta gì đó
Suy nghĩ của muội vi huynh đã biết được, hoặc cưới hoặc gả chỉ bằng một ý niệm của muội, thiết không thể đi lên lạc lối. Tam cương ngũ thường là vì làm nhân luân đại đạo, nếu như tam cương không có, ngũ thường không khôi phục, thì thiên hạ không còn. Này đây, vi huynh mong, nhữ chi an khang, gả làm đầu, cưới làm sau.
…
*) Nhữ : mày, ngươi
Lưu Ly nghi ngờ nhìn bức thư, đây thật sự là thư của đại ca nàng sao?
Sẽ không phải là lão cha nàng viết hộ chứ?
Lưu Ly nhẫn nại tiếp tục xem tiếp, không bao lâu lại khiến cho nàng vui vẻ đi ra ngoài.
…
Hạnh phúc của con gái, được gả cho người…
Ta tự diễn trò đấy!
Vừa rồi lão cha ở phía sau ta, làm ta giật cả mình, lần trước viết thư uội, nói uội quyến rũ đàn ông như thế nào, bị lão cha thấy được, ông ấy liền trực tiếp chụp cái mũ làm rung chuyển võ lâm lên đầu ta!
Ta cũng không muốn viết lại mở đầu, thôi cứ để cái này đi!
Thỉnh thoảng ca ca là ta này cũng phải ổn trọng một chút, muội nói phải không?
Lần trước ta nói cách quyến rũ đàn ông uội, muội nói không có hiệu quả, có phải đối tượng thí nghiệm của muội không đúng hay không? Phải biết rằng đó là ta thỉnh giáo Nhạc Khê thẩm thẩm! Năm đó bác ấy chính là quyến rũ Tam bá như vậy, nhìn đi, Tam bá không phải là bị bác ấy thu vào tay rồi?
Nói trở lại, chiêu đó đến tột cùng muội dùng với người nào?
Ta cũng không nhớ rõ muội nói với ta đã có người trong lòng!
Còn có, trước đó một lần muội đi quần cư dân tộc Nạp Tây, viết thư nói với ta, muội đánh mấy hái hoa tặc trèo tường, nhưng là, Lưu Ly à, muội thật sự hiểu lầm bọn họ rồi, dân tộc Nạp Tây là chế độ tẩu hôn(1), đàn ông buổi tối có thể trèo vào phòng phụ nữ, ách… đàn ông dân tộc Nạp Tây có lẽ có công hiệu không khác gì bạch hạc (Tống tử điểu) lắm đi!
Dân tộc Nạp tây : dân tộc Na-xi; dân tộc Nạp Tây (dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên)
Tống tử điểu : ở Châu Âu có một loại chim gọi là tống tử điểu, tương truyền con chim này đậu xuống nhà ai thì nhà đó sẽ có quý tử, hạnh phúc mỹ mãn, loại chim này chính là Bạch hạc
Chẳng qua, đánh thì đánh đi! Ai bảo bọn họ không nói rõ ràng với muội!
Còn có lễ hắt nước của dân tộc Thái, phiền muội lần sau không cần hắt nước bẩn vào người ta được không? Như vậy thì sẽ không bị người khác đuổi ra ngoài!
Dân tộc Thái : dân tộc Thái (dân tộc thiểu số, ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)
Chẳng qua bọn họ cũng quá nhỏ mọn rồi, có người quy định không cho hắt nước bẩn hay không! Như vậy còn tận dụng phế phẩm đó!
Chuyện muội đi Bích Lạc đàn ta cũng biết, Khô Lâu bang… Ách… Hiện tại hẳn là gọi Bích Lạc phái, tóm lại, chính là địa phương như vậy!
Muội không cẩn thận làm hỏng một căn nhà của bọn họ, còn nói xin lỗi với bọn họ.
Thật ra chuyện này cũng không trách muội.
Ta đã viết thư đi dạy dỗ chưởng môn Bích Lạc phái rồi, ai bảo bọn họ không xây phòng ở chắc chắn một chút!
Gần đây, vi huynh làm không ít chuyện.
Khoảng thời gian trước, con gái của các chủ Hôi Vụ các phải lập gia đình, cử hành nghi lễ ném tú cầu, trường hợp kia…
Cực kỳ long trọng đấy!
Thật đáng tiếc muội không có tới.
Chẳng qua, bộ dáng của con gái các chủ Hôi Vụ các thật đúng là một đóa kỳ hoa! Mũi chỉ thiên (mũi hếch), mắt chuông trâu, tai quạt gió, trách không được chỉ có thể ném tú cầu!
Sau khi ca muội đến cướp được tú cầu, ném tú cầu bỏ chạy.
Bởi vậy ca ca xin khuyên muội một câu, lần sau nhìn thấy người ta ném tú cầu, chạy được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, vậy khẳng định là không có người nguyện ý đính hôn cùng nàng ta rồi!
Gần đây, ta phát hiện người tìm đến lão ba cầu hôn đặc biệt nhiều, tiểu thư này, cô nương nương, cả đám đều nói tự định chung thân với ta, nhưng là trời đất có thể làm chứng! Ta nhiều nhất là nói với các nàng mấy câu, cười mấy cái, ném vài cái mị nhãn mà thôi, nào có tự định chung thân khoa trương như vậy?
Những cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng là ta căn bản không có ý định cưới mà!
Hoặc chính là khóc sướt mướt, dường như là ta giết cả nhà nàng ta, nàng ta lại không báo thù được, oan oan ức ức nhìn ta; hoặc là chính là cọp mẹ cả vú lấp miệng em; còn nữa chính là hoa khổng tước cười một cái trên mặt rụng đầy phấn…
Muội có biết, Lệ gia chúng ta vẫn chỉ cho cưới một lão bà, ta há có thể không chọn lựa kỹ càng một chút? Nếu cưới được người không thích hợp chẳng phải là phải đau khổ cả đời?
Hơn nữa ca muội mới hai mươi tuổi, còn chưa có chơi đã đâu! Sao có thể ở nhà để phụ nữ trói chặt mình?
Bởi vậy, ta định chạy trốn, hơn nữa Tây Vực ta chơi có chút chán rồi, Miêu Cương muội dường như cũng đi khắp rồi, hai người chúng ta đi Trung Nguyên xem một chút đi?
Chẳng qua đã muốn đi Trung Nguyên, thì không thể dùng danh hiệu Tây Vực tiểu bá vương và cổ nữ nữa. Hai người chúng ta cũng là một tổ hợp, phải lấy một danh hiệu vang dội kinh sợ thiên hạ, muội với ta phải đi làm hiệp đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Thế nào? Có ý kiến gì hay không?
Nhữ huynh: Lệ Vân…
…
Hai người Tây Vực tiểu bá vương và cổ nữ uy chấn Miêu Cương và Tây Vực, nhưng rất ít người biết bọn họ là huynh muội, mà hai người kia khủng bố nhất không là võ công và cổ độc của bọn họ, mà là trò đùa ác khó lòng phòng bị của họ, người khác nhìn qua thì thấy trò đùa thú vị, nhưng thường thưởng người bị trêu cợt đến suy nghĩ muốn chết cũng có.
Trong thư của Lệ Vân đổ lỗi hết tất cả chuyện Lưu Ly làm sai lên trên người người khác, huynh trưởng chiều chuộng muội muội nhất trong thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Mà Lưu Ly cũng đương nhiên cho là lời nói của huynh trưởng nhà mình là chân lý vĩnh hằng không thay đổi!
Có lẽ Lệ Vân mới là tội đồ đầu sỏ đúc Lưu Ly trở thành cổ nữ làm cả Miêu Cương nghe tin đã sợ mất mật.
Lưu Ly lại cẩn thận xem lại thư của Lệ Vân một lần, cuối cùng lấy bút ra, viết hồi âm một phong thư cho ca ca nhà mình.
…
…
Lệ Vân ngô huynh: xem thư huynh gửi, Lưu Ly cảm khái thật sâu.
Ca à! Không phải muội nói huynh, thường thường một cô gái đã không có sức chống cự với nụ cười của huynh, huynh còn liếc mắt đưa tình với người ta?
Cô gái này đương nhiên tới tìm huynh rồi!
Lần sau cần phải kiểm điểm một chút hành vi của huynh! Bằng không muội muội cảm thấy quá mất mặt đấy!
Ca ca nhà mình đến mấy cô gái cũng xung đột!
Lại nói, muội cũng muốn đến cướp tú cầu, nhưng là, được ca ca huynh nói như vậy, muội bỗng mất đi hứng thú rồi, thật sự là rất khủng bố! Sau này đến ngay cả luận võ kén rể cũng phải cách xa một chút, bằng không khẳng định sẽ gặp phải tình huống tương tự!
Gần đây ông nội của muội tức ông ngoại của huynh cũng đang thúc giục muội nhanh lập gia đình, muội vốn muốn chạy trốn đến Tây Vực, nhưng là nghe ca ca huynh nói như vậy, dường như Trung Nguyên càng tự tại hơn.
Đã muốn trở thành một tổ hợp, như vậy lão ca, huynh đi hỏi ông ngoại một chút đi! Ông ngoại nhất định sẽ giúp chúng ta nghĩ ra một cái tên cực hay! Mặc dù ông ngoại khẳng định sẽ ầm ĩ đòi đi cùng chúng ta, nhưng là khẳng định ông không yên tâm về bà ngoại.
Nhớ được phải bảo ông ngoại giữ bí mật đó!
Nhữ muội: Lưu Ly…
…
Ba ngày sau, chim ưng a Liệt mập mạp lại mang về cho Lưu Ly một phong thơ, trên thư chỉ có chín chữ to cứng cáp có lực, khí thế khoáng đạt, hiển nhiên là bút tích của Lệ Vân rồi.
“Yêu Tuyệt Cổ Sát! Trung Nguyên chúng ta gặp.
By Trạch Mỗ
(1) Tẩu hôn: “Tẩu hôn” hay còn gọi là “thăm hôn” trong tiếng Moso là “sắc sắc”, là một bộ phận không thể tách rời trong văn hóa Moso và cũng là tập tục được nhiều người biết tới. Người Moso là cộng đồng duy nhất tại Trung Quốc còn duy trì chế độ mẫu hệ và tập tục “tẩu hôn” nam không dựng vợ, nữ không gả chồng.
Trong hình thức tẩu hôn “nam không dựng vợ, gái không gả chồng” của người Moso, con trai, con gái Moso đều ở trong gia đình mẫu hệ của mình suốt đời. Buổi tối, các chàng trai sẽ tới nhà các cô gái để ân ái thâu đêm rồi tới sáng sớm hôm sau lại trở về nhà mình, cả hai đều không phải là thành viên trong gia đình đối phương. Những chàng trai, cô gái có quan hệ “tẩu hôn” sẽ gọi nhau là “A Tiêu” hay “Tiêu Ba”, “A Tiêu” cũng để thân mật nhất trong quan hệ nam nữ vì trong tiếng Moso không có từ “vợ”, “chồng”.
Các cô gái Moso trưởng thành sẽ được ở trong “hoa lầu” của mình để chờ “A Tiêu”. Một “hoa lầu” gồm khoảng 4-5 căn phòng nhỏ, các bức tường đều được làm bằng gỗ, trạm khắc tỉ mỉ. Mỗi gian phòng đều được trang trí bắt mắt với nhiều màu sắc sặc sỡ và sẽ là nơi hẹn hò của các “A Tiêu” sau những đêm hát đối.
Xem tiếp: Chương 102