41 Gió đêm thật lạnh, Thịnh Bảo Hoa đứng đón gió trước cửa Thải Y lâu, cảm thấy suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn không ít. “Tức giận rồi sao?” Mai Ngạo Hàn đuổi tới.
42 Nàng đứng ở trước cửa khách điếm, chỉ cách hắn chừng mười bước, hắn lại đột nhiên không dám tiến lên. Thịnh Bảo Hoa bình tĩnh nhìn hắn, tầm mắt quét qua búi tóc hơi buông lỏng của hắn, cây trâm ngọc bích gài trên tóc quả thực vô cùng bắt mắt.
43 Edit: Gia Lăng TầnÁnh mặt trời sáng sớm dần xua tan sương mù, ở ngã tư đường, người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, Mộ Dung Vân Thiên bất giác thả lỏng dây cương trong tay, để con ngựa chậm rãi bước đi.
44 Edit: Gia Lăng TầnBữa sáng với điểm tâm tinh xảo được mang lên, Thịnh Bảo Hoa nhìn không chớp mắt, thực không có tiền đồ nuốt nước miếng. Đứng ở một bên hầu hạ, nha hoàn Cổ Lan hơi run tay, không nhịn được trừng mắt nhìn nha đầu ngu xuẩn toàn thân đều toát ra hương vị quê cha đất tổ này, vừa nhìn đã biết là kẻ chưa được nếm cảnh đời.
45 Thịnh Bảo Hoa chạy thẳng vào đại sảnh, quả nhiên liền thấy Quý Ngọc Anh một thân áo xanh, lưng đeo Long Ngâm kiếm đang đứng trong phòng khách. “Quý đại hiệp, sao huynh lại tới đây?”Quý Ngọc Anh xoay người, nhìn Thịnh Bảo Hoa chạy vào, ánh mắt phức tạp.
46 Thấy gương mặt bị son bôi đỏ bừng của nàng đầy vẻ nghi hoặc, Mộ Dung Vân Thiên nở nụ cười, kéo tay nàng vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện, “Ta có cái này muốn tặng cho nàng.
47 Nếu quyết định phải đi, Thịnh Bảo Hoa cũng định sẽ thoải mái báo với Mộ Dung gia chủ, nhân tiện cám ơn hắn đã lo lắng chiêu đãi. Nói lại, nếu biết nàng sắp trở về, Mộ Dung Vân Thiên nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, dù sao lúc trước hắn cũng đã khuyên nàng về không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nàng lạc đường biết quay đầu lại, coi như cũng có không ít công lao của hắn.