21
Bạch Liên cố gắng chen qua đám người đông nghịt, đến bên cạnh nữ tử đang che mặt khóc bị vây giữa vòng người.
“Xin hỏi nàng là Ngải Liên cô nương phải không?”
“Không cần! Không được tới gần ta! Ngươi là ai? Tránh ra, mau tránh ra đi!” Ngải Liên một tay che mặt một tay quơ qua, thật muốn chạy khỏi nơi này, nhưng tiếng cười chế giễu bốn phía khiến cho nàng không còn dũng khí.
22
Vào ban đêm, giữa lòng Long thành có hai nơi là náo nhiệt nhất.
Một là Ngư hồ, nghe tên là biết hồ này nhất định có liên quan tới cá, cũng không sai, hồ này nước trong thấy đáy, trong hồ có gần trăm loài cá, thỉnh thoảng nhảy vọt khỏi mặt nước rồi rất nhanh chui tọt trở về, cùng đồng loại chơi đùa dạo nước.
23
“Này! Lí Tĩnh Lam, đệ làm sao vậy?” Nhìn Lí Tĩnh Lam sắc mặt tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, Hàn Phong vội kéo tay y qua bắt mạch cho y, “Không trúng độc chứ a? Long Ngự Tường kia nói gì với đệ đó?”
“Không, không có gì.
24
Lại một buổi tối không chợp mắt, đến tận khi phương Đông lộ ra cái bong bóng cá, lúc Ngọc Hoàn đẩy cửa vào hầu hạ Lí Tĩnh Lam dậy rửa mặt, thì phát hiện y một mình lẳng lặng mà ngồi trước cửa sổ, gần như đã hóa thành đá rồi.
25
“Bởi vì bổn vương muốn ngươi đứng bên cạnh Long Ngự Thiên làm tai mắt của bổn vương. ”
Long Ngự Tường một câu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như ở trong lòng Lí Tĩnh Lam ném vào một khối đá lớn, nặng nề mà kinh hoàng bùng lên vô số bọt sóng, “Chỉ e Tĩnh Lam vô phương theo lệnh, Hoàng thượng từng nói, sinh thần của Thái hậu qua rồi sẽ đưa Tĩnh Lam xuất cung.
26
Đêm nay, đối với Lí Tĩnh Lam mà nói cũng lại là một đêm không ngủ.
Ánh trăng vẫn thu hút người như cũ, nhưng đêm nay người không có tâm ngắm trăng, chính là, cõi lòng người có điều khác biệt, ngoại trừ gợn sóng ra còn có một chút nặng nề.
27
Khó trách sư đệ lại thống khổ như thế, nguyên lai là ôm một thứ tình cảm vĩnh viễn cũng không thể có kết quả, nhưng, chính mình không phải cũng như vậy sao? Sư đệ tốt xấu gì còn hiểu được người kia trong lòng có y, còn mình? Truy đuổi đã nhiều năm như vậy, lại chỉ có thể điềm đạm nhìn hắn lêu lổng khắp chốn.
28
Sau khi hạ triều Long Ngự Thiên cũng không thẳng tiến đến Nghi Lan viện, mà đến ngự thư phòng chờ Cổ Nguyệt tới, nhiều năm bên nhau đã tạo nên sự ăn ý khiến cho hai người chỉ cần giao mắt liền có thể hiểu được ý tứ của đối phương, nhưng mà Long Ngự Thiên không biết, Cổ Nguyệt trong triều cứ luôn thấp thỏm đề phòng Khiêm Vương, không thu được ánh mắt truyền tin của hắn.
29
“Đúng là xằng bậy!” Sau khi nghe xong chuyện Lí Tĩnh Lam tìm y đến bàn bạc Lí Vệ Đình vỗ bàn đứng lên, vì đứa con này có ý tưởng làm cho khiếp sợ.
“Lão gia…” Thúy Hoàn bất an kêu một tiếng, nghĩ phải như thế nào để chế phục cơn giận của lão gia, nhưng bị Lí Vệ Đình trừng mắt liếc một cái, run rẩy lui về đành bàng quang mà dọn dẹp vết trà đổ trên bàn.
30
Từ sau khi nói câu nọ Long Ngự Thiên mặt không chút cảm xúc đẩy y ra, chỉ lạnh lùng lưu lại một câu có chuyện quan trọng cần làm, không thể tiếp y dùng cơm trưa liền rời khỏi Nghi Lan viện, thậm chí ngay cả quay đầu liếc y một cái cũng không.
31
Từ trên triều bước xuống, Lí Tĩnh Lam nâng một thân quan phục mới theo sau phụ thân bước ra cổng trước, đợi cho đến khi bên cạnh không còn ai, Lí Vệ Đình mới đưa tay vỗ nhẹ lên trán y, “Ta chỉ biết, nói với con tuy hơi dư thừa một chút, tắm rửa xong phải lau khô tóc mới được đi ngủ, nhưng con vẫn không vâng lời!”
Lí Tĩnh Lam trong lòng chấn động, trần ngập cảm xúc, mỉm cười nhìn phụ thân, giọng nói vì phát sốt mà khàn khàn có chứa chút áy náy: “Cha không giận con sao?”
“Giận! Sao lại không giận? Nhưng giận thì có thể làm gì được đây?” Lí Vệ Đình phủi thay khẽ than, “Nhanh nhanh trở về đi! Để thái y kê chút thuốc, hảo hảo nghỉ ngơi, dọc đường chú ý đừng để bị người khác phát hiện.
32
Lí Tĩnh Lam biết không ổn, đột ngột xoay người, tôm hùm cứ như vậy mà giơ tới bên mép Long Ngự Thiên, “Hoàng… Hoàng thượng!”
“Nhìn thấy trẫm mà kích động vậy sao?” Long Ngự Thiên xoa nhẹ lên gương mặt y vì kinh hoàng mà đần ra, há miệng cắn lấy tôm hùm bên mép, “Hương vị rất tốt.
33
“Lí đại nhân. ”
Lí Tĩnh Lam hạ triều vừa mới rời khỏi đại điện, ống tay áo liền bị một người kéo lại, quay đầu nhìn ra chính là Phúc Thọ, “Phúc công công, có chuyện gì?”
“Hoàng thượng ở ngự thư phòng chờ ngài, mời theo lão nô đến đó.
34
Không khí vào hạ dần dần bắt đầu hanh hơn, tiết trời cũng trở nên tối sáng bất định, đêm qua còn mưa dông tầm tã, sáng ra thức dậy đã thấy mặt trời sớm mọc lên thật cao, chiếu rọi giọt mưa trên lá, khúc xạ ra từng đạo sắc cầu vồng nho nhỏ, rất đẹp! Bầu trời xanh thẳm trong veo như được gột rửa, nổi lơ lửng vài đám mây trắng, trong không khí lan tỏa hương vị nhàn nhạt của hoa trồng, làm cho người ta kềm không đặng hít sâu một hơi, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
35
“Tĩnh Lam!” Thét một tiếng kinh hãi, Long Ngự Thiên lập tức đưa tay đỡ được thân thể ngã xuống kia, một phen ôm lấy, cùng lúc quát bọn hạ nhân sợ đến ngây người bên cạnh: “Thất thần cái gì! Còn không mau đi gọi thái y!”
Rảo bước đi hướng Ngọa Long điện, Long Ngự Thiên cau mày, một khắc trước rõ ràng còn khỏe mạnh, như thế nào nói ngất thì liền ngất đi? Lại nôn ra nhiều máu như vậy! Sợ đến mức tim hắn suýt nữa cũng ngừng đập rồi!
Một cước đá bung cửa Ngọa Long điện, bọn cung nữ thái giám đang dọn dẹp bên trong hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Hoàng đế ôm một người trong lòng đi đến bên giường.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
(Tiệc mừng thọ)
Tác giả: 奶嘴魔鬼鱼
Dịch: QT
Biên tập: Gfeden/Xuân Miên)
Màn đêm bắt đầu buông xuống, nơi nơi trong hoàng cung đều được thắp đèn, khác với vẻ lạnh lẽo trước kia, hoàng cung hôm nay đặc biệt náo nhiệt, cửa trước thỉnh thoảng lại có một cỗ kiệu tiến vào, các đại thần cùng gia quyến dưới sự hướng dẫn của cung nữ tiến về phía ngự hoa viên, hôm nay là thọ thần(1) của Thái hậu, trong ngự hoa viên đang mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, người người vui mừng.
37
“Hoàng thượng!” Phút chốc từ trong cơn mơ bừng tỉnh, Lí Tĩnh Lam ra sức giãy giụa, “Buông ra!”
Nếu có thể sử dụng võ công, y nhất định có thể trong nháy mắt đẩy hắn xuống giường, nhưng hết lần này đến lần khác, y không thể!
“Tĩnh, trẫm muốn nàng.
38
Gió mát mùa hạ nhẹ thổi, nhưng khiến cho người cảm thấy một cơn giá lạnh, người trong Nghi Lan viện với Lí Tĩnh Lam đi đầu, quỳ rạp khắp chốn, những cung nữ thái giám đó kinh hãi khiếp đảm dập dầu, cố gắng đè nén cơ thể của mình đang run rẩy, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động, không hiểu tại sao Lan phi nương nương thường ngày mình hầu hạ lại đột nhiên biến thành một nam nhân cơ chứ?
Lí Tĩnh Lam đờ đẫn quỳ ở đó, cả người giống như bị khoét rỗng, không biểu lộ gì, nếu không phải nhờ đôi mắt chớp nhanh kia, sẽ khiến cho người ta lầm tưởng rằng y đã chết rồi.
39
Bầu trời tờ mờ sáng, Bạch Liên một đêm nghiên cứu thuốc thang duỗi thẳng cái lưng mỏi, ngáp một cái rất không tao nhã, bắt đầu dọn đống thành quả trên bàn, định bụng rửa mặt đi ngủ, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến một tràng tiếng ồn, Bạch Liên tò mò mở cửa, thò đầu ra, chuyện gì a? Làm cho người ta mới sáng sớm đã huyên náo như vậy.
40
Phó lĩnh cấm vệ quân căng thẳng quỳ trên mặt đất, dè dặt liếc nhìn Hoàng thượng khuôn mặt vô cảm, hắn đã quỳ thế này một khắc rồi, Hoàng thượng vì cớ gì còn chưa mở miệng? Thậm chí ngay cả Khiêm Vương bên cạnh cũng vậy, chỉ nhàn nhã uống nước trà, trên mặt lộ ra một nụ cười có thể gọi là kỳ quái, hai kẻ nguy hiểm thế này tại sao lại còn muốn hắn đến đối mặt chứ? Rõ ràng nên là Cổ đại nhân tới, nhưng suốt từ hôm qua đến giờ cũng tìm không ra Cổ đại nhân!
Một giọt mồ hôi từ trên mặt rơi, Khiêm Vương rốt cuộc đặt chén trà trong tay xuống, dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ, nhưng cũng sợ tới mức cả người phó lĩnh run lên, đầu cúi thấp hơn, gần như sắp dán xuống đất rồi.