21 Cẩn thận băng bó vết thương cho Lăng Lãnh Ngạo xong, Lãnh Hàn Quyên nhìn anh:
- Sau này dù có sảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không được làm ra hành động gì tổn thương chính mình nữa biết chưa!
Lãnh Hàn Quyên dùng giọng lạnh lùng nói với anh.
22 Liếc nhìn Lăng Lãnh Ngạo một cái, Brian tỏ vẻ khinh thường:
- Từ khi nào mà cậu lại trở thành người hấp tấp vậy?
-Cậu. . .
Lăng Lãnh Ngạo định nói gì nữa thì Lãnh Hàn Quyên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh rồi ngắt lời.
23 Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời khuất đi cũng là lúc nhường lại cho thành phố nhộn nhịp về đêm về với ánh đèn noen rực rỡ. Một căn nhà hai tầng có vẻ ngoài bình thường, chẳng khác những ngôi nhà xung quanh là mấy cũng hòa mình vào quang cảnh xung quanh.
24 Lãnh Hàn Quyên đứng ngoài ban công phòng ngủ để cho gió biển lồng lộng thổi vào người cô.
Gió biển lạnh lẽo thổi vào người làm da thịt cô trở nên lạnh lẽo.
25 Biệt thự ven biển của Lãnh Hàn Quyên.
Trong một góc khuất tối tăm của căn biệt thự. Có hai cái bóng đen đang nhỏ giọng nói chuyện:
- Em ở đây chờ chị!
Diễm Trinh-cũng chính là Phi Ưng trong "Tam sát" nói với Phi Ảnh.
26 Nghe Lãnh Hàn Quyên nói vậy thì Phi Ưng nhíu nhíu mày, rồi gật đầu.
- Được, nhưng tôi thắng, cô phải giữ lời hứa!
Phi Ưng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Quyên, lạnh lùng nói.
27 Lần này thì. . . Lăng Lãnh Ngạo biến sắc thật rồi!
Anh không ngờ rằng. . . Tuy là anh tin tưởng vào bản lĩnh của cô. Nhưng anh vẫn vô cùng lo lắng. .
28 Nhờ tiếng hét của Lăng Lãnh Ngạo mà Lãnh Hàn Quyên hồi phục tinh thần kịp né tránh phi tiêu của Phi Ưng, nhưng vẫn bị xẹt qua eo cô.
Còn Phi Ưng thì bị trúng một viên đạn trên vai do Lăng Lãnh Ngạo bắn ra và hét lên thất thanh.
29 Nhìn người phụ nữ của mình đang bị người khác ôm thì Lăng Lãnh Ngạo rất khó chịu. Anh không thích bất cứ ai đụng vào người cô, kể cả người đó có là nữ đi chăng nữa!
Khó chịu làm Lăng Lãnh Ngạo chợt nhớ ra đều gì, mặt anh tối sầm lại.
30 - Anh đã làm gì lão cáo già kia rồi?
Lãnh Hàn Quyên nhàng nhạt hỏi. Từ lúc Lăng Lãnh Ngạo trở về tới giờ cô không hề xem xét anh có bị thương không, có tổn hại vì không vì cô biết rõ khả năng của anh.
31 - Lúc đó, sau khi bị rơi xuống biển thì mình bị bất tỉnh, rồi trôi dạt theo con sóng tấp vào một bãi biển ở đất nước này. . .
Lưu Diễm Trinh chậm rãi lên tiếng, giọng nó không lạnh cũng không nhạt vang lên.
32 - Lăng Lãnh Ngạo, tao muốn giết mày. . .
Trần Minh Hải ngồi trên xe lăn, một chân ông ta thì được băng bó.
Hiển nhiên ông ta ngồi xe lăn là nhờ vào" công lao" của Lăng Lãnh Ngạo.
33 1 tháng sau, Đài loan.
Từ Trung Quốc, Lãnh Hàn Quyên định đến Đài Loan luôn. Nhưng đột nhiên Lãnh thị ở Mĩ có việc nên cô phải về giải quyết.
Trước đó thì Lưu Diễm Trinh đã về Đài Loan trước cô cùng hai người bạn đồng hành.
34 Âm thanh vang lên vô cùng lạnh lẽo. Không khí Đài Bắc vào đông đã lạnh, mà khi nghe âm thanh này không khéo người ta còn bị đông cứ ấy chứ!
Lãnh Hàn Quyên chậm gãi bước tới, trên người cô là bộ âu phục nữ màu đen tôn lên sự huyền bí và dáng người hoàn hảo của cô.
35 Có điều, khi Dương Gia Mãn đi ra thì đi qua Triệu Thiên Thiên, lập tức, cô bé nhanh tay giả vờ quơ tay chạm vào người cô ta một cái.
Động tác rất nhanh, nhưng lại không thể qua được ánh mắt sắc bén của Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh!
.
36 - Ái. . . ui da. . . đau. . .
Triệu Thiên Thiên đang hí hửng vô cùng, thì đột nhiên cô la toáng lên vì bị Lưu Diễm Trinh cốc vào đầu.
Sau đó cô ôm đầu, vừa oai oán vừa mếu máo nhìn Lưu Diễm Trinh.
37 - Thanh Nguyệt. . .
Giám đốc cô nhi viện- Vân Thư hốt hoảng gọi, nhưng bà ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi qua chỗ ghế sô -
pha được đặt giữa phòng và ấy náy nhìn Lãnh Hàn Quyên.
38 . . . Lãnh Hàn Quyên. . .
Hiện tại bà Dương đứng cách bà Vân cũng chỉ mấy bước. Nên khi thấy biểu cảm của bà Dương như vậy thì bà Vân đã hiểu nguyên nhân.
39 Đến khi bà Dương tỉnh lại đã là chuyện của hai tiếng sau. Mở mắt ra, hiện lên trước mắt bà là khung cảnh với màu chủ đạo là màu trắng, lại thêm mùi thuốc sát trùng bao quanh làm bà biết ngay là bà đang ở bệnh viện.
40 Lãnh Hàn Quyên rời đi được vài phút thì cửa phòng bệnh của bà Dương có người mở ra.
Không nhìn bà Dương cũng biết là ai, bà chỉ liếc mắt qua mấy người mới vào rồi khép hờ mắt lại.