181 Đáng tiếc là vốn Hán ngữ của John chỉ có hạn nên cũng không rõ nghĩa của từ “diệp” là như nào. Nếu như hắn có đọc qua sách cổ đại sư thì còn có thể dễ dàng giải thích được từ ‘diệp’ với từ ‘lý’ là giống nhau, đều cùng một dòng mà thôi.
182 Diệp Phong thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, những lo lắng ban đầu của hắn đã giảm đi ít nhiều. Diệp Phong cũng không cần bỏ nhiều sức mạnh mà một đao đã đánh chết tươi đối thủ, có thể thấy được người này cũng không phải là cao thủ gì, càng không thể là thành viên của Nhẫn Sát Tổ.
183 Kỳ thực, là người bình thường rất khó có thể thu phục được người phụ nữ bạo lực, cáu kỉnh như Đoạn Băng. Ít nhất thì bây giờ nhớ lại Diệp Phong vẫn còn có chút hơi sợ hãi.
184 “Vừa rồi ở bãi đỗ xe của phi trường có kẻ tập kích tôi, nhưng không thành công”. Gulina lấy từ trong hành lý của John một bộ quần áo đưa cho hắn, chợt nhìn toàn thân thể hắn suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói.
185 Nếu như nói những chuyện bất lợi của cô ra thì chắc chắn người đàn ông trước mặt này sẽ không ngần ngại mà ra tay trợ giúp. Nhưng dù sao đối với một đệ nhất quân nhân nước G mà nói thì đối phó với một kẻ thù bình thường thì cũng không có nguy hiểm gì đáng nói, nếu như gia tộc Tử Xuyên chỉ có một người là Nhẫn Sát Tổ thì có thể john còn đối phó được, nhưng qua sự việc vừa rồi có thể tránh được một kiếp cũng đã xem như vạn hạnh rồi.
186 Mặc dù Diệp Phong đứng đằng sau cũng mỉm cười như đồng tình với ý kiến của Hà Tích Phượng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến thâm ý trong câu nói vừa rồi của cô.
187 “Chị Phượng, tôi nghĩ là nếu như chị có thể mua một cái túi thì tốt hơn”. Đứng cạnh một người ở quán thủ công mỹ nghệ, Diệp Phong đành phải dùng cằm đee chỉ vào một cái túi vải thô mà nói.
188 Nhưng xung đột trước mắt vẫn đang âm thầm tiến hành, hai nước tranh đấu là chuyện không thể phơi bày ra được, bởi vậy xuất động chiến hạm ngăn cản chiến thuyền tàu hàng hiển nhiên là không thể được, chứ đừng nói là chính mình, đến ngay cả cha mình cũng không dám tùy tiện khơi mào tranh chấp giữa Trung Quốc và nước R.
189 Nhìn hai người phụ nữ, với sự giúp đỡ của hai người giúp việc đem đồ xuống bếp xào nấu, Diệp Phong mới thở dài một tiếng, sao hắn không nhận ra vì sao mẹ hắn lại nhiệt tình đến vậy, không hề biết rằng mẹ hắn đã nghĩ hai người có quan hệ gì.
190 “Chị Phượng làm sao vậy?” Thấy Tích Phượng có vẻ ngại ngùng, Diệp Phong lập tức ý thức được cha mình chính là vấn đề, cười giải thích nói:“Vị này chính là cha tôi -- Diệp Tồn Chí, không phải chị nói hôm nay chính là đến để cảm ơn cha tôi sao?”Nhìn từ trên xuống dưới, eo buộc tạp dề, nhưng lại ăn mặc rất tri thức, thực ra nhìn cũng không khác nhiều năm trước là mấy, Diệp Tồn Chí không khỏi lắc đầu, cười khổ một tiếng.
191 Phụ nữ với nhau nếu như không có ghen ghét, thì quen biết nhau quả thật là nhanh. Làm giám đốc của Hương Tạ Hiên, cả ngày đi lại với chị em phụ nữ, Hà Tích Phượng tất nhiên cũng không gặp khó khăn gì với Tôn Thi Lam.
192 Từng gặp mặt một lần, Diệp Phong nhận ra vị này chính là cha của Đoạn Băng nhưng mà vẫn chưa biết hắn là nhân vật quan trọng mà cha nói tới,lúc này hắn lễ phép lên tiếng chào hỏi, đương nhiên không thể gọi là cha vợ, nghĩ lại trận chiến với Bạo Long khiến hắn kinh hãi, hơn nữa cha hắn nói chuyện rất thoải mái, nhìn phản ứng của đối phương chắc cũng biết cha hắn đang nói đùa.
193 Đoạn Chính Thiên cũng cố gắng tạo cơ hội cho đôi bạn trẻ, dù sao với tính cách của con gái mình thì lấy chồng cũng khá khó khăn, nhìn thấy Diệp Phong chưa được bao lâu đã đi ra ngoài trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi:“Diệp Phong, sao cháu lại ra đây?” Diệp Tồn Chí cũng không tin vào mắt mình, vừa rồi hai người còn ở chung với nhau rất vui vẻ, một người bón một người ăn, vốn tưởng rằng hai bên đều có căm tình với nhau, tên tiểu tử nhà mình không dễ gì mà đi ra, không ngờ nhanh như vậy lại đã ra ngoài.
194 Diệp Phong cũng không có ý định muốn chọc giận ông Tiêu, nên chỉ mỉm cười, không nói gì dù sao thì thân phận của đối phương đã quá rõ ràng, hơn nữa Hà Tích Phượng cũng không có thù hận gì ông chú này, bất cứ lúc nào cũng không thể hành động một cách kích động.
195 “Anh không phải chịu trách nhiệm. ” Diệp Phong sao lại không nghe ra cái giọng áy náy của Lưu Nghị, trốn tránh trách nhiệm là tác phong trước sau như một của Lưu mập, nhưng mà lúc này hắn cũng không còn hứng thú cùng hắn so đo, nên khoát khoát tay bảo hắn lùi sang một bên, rồi liếc nhìn Tiêu Chi Hạo, lẳng lặng quan sát phản ứng của hắn.
196 Tiêu Chi Hạo cứ như thấy cứu tinh, nén đau đớn, té chạy đến trước mặt Tô Vĩnh Hạo, thở hổn hển nói:“Tô đội trưởng, anh nhất định phải nghiêm trị những này phần tử bạo lực xã hội đen này, nếu anh không đến kịp, tôi chắc đã chết trong tay người này.
197 “Ông chủ Tiêu sao lại rảnh dỗi gọi cho ông Đoàn vậy? Có phải là gặp chuyện phiền toái, cần giúp đỡ không?” Diệp Tồn Chí dựa lưng vào sô pha, nhẹ nhàng ấn phím nói chuyện, không chờ đối phương mở miệng đã hỏi.
198 “Đại thiếu gia xã hội đen như tôi, có thể không có vệ sĩ hay sao?” Diệp Phong giống như đang tự giễu mình, giải thích nói:“Chuyện của Tiêu Chi Hạo cha tôi sẽ giải quyết, Lãnh Phong Đường của ông ấy cũng không phải ngồi không.
199 Diệp Phong không thèm để ý không ta nghĩ gì, cứ tự nhiên gắp đồ ăn, lát sau mới cười nói: “ Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát. ”Hà Tích Phượng biết đây là cơ hội mà Diệp Phong cho cô nói chuyện riêng với Tiêu Vạn Sơn nên khẽ gật đầu, đợi hắn đi khỏi mới bỏ đũa xuống nói: “ Chú, rốt cuộc là có chuyện gì thì chú nói đi.
200 “ Ông rốt cuộc muốn thế nào hả?” Chi Hạo vừa nói vừa nhanh nhẹn mở còng tay, hắn không phải là người quả uyết, lời nói của đối phương có chút nguy hiểm, thà làm phạm nhân bỏ trốn còn hơn là bị xử lí ngay bây giờ.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Năng, Huyền Huyễn
Số chương: 50