181 Bên ngoài trăm dặm cách đế đô Thương Nguyệt quốc, quang cảnh tại một ngọn núi xanh đẹp như tranh vẽ, hình dạng phảng phất như một con cá chép lớn đang nằm, vì vậy mà tòa núi xanh này được gọi là núi Lý Ngư.
182
Chưởng môn các phái lập tức nhìn chăm chú về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy bóng dáng bốn nam tử trung niên mặc y phục màu xanh tốc độ nhanh như chớp, từ giữa sườn núi nhanh chóng nhảy lên trên đỉnh núi Lý Ngư.
183
Lúc trước, mộc bài hắc bạch Sinh Tử lệnh cảnh báo khiến tinh thần chưởng môn các phái sợ hãi. Sau đó, thân thể lại chẳng biết tại sao trúng kỳ độc, làm cho chưởng môn các phái hoàn toàn thay đổi.
184
"Dĩ nhiên, nếu Bản Môn Chủ chỉ nói xin lỗi sẽ không thể xóa bỏ nỗi uất ức trong lòng các vị. "
Hiên viên Diễm lười biếng vuốt ve ngón tay, cười khẽ, dịu dàng nói: "Bản Môn Chủ sẽ tự mình giải độc cho các vị chưởng môn, như thế mới đủ chân thành.
185
Đối với hành động việc làm lúc trước của Sinh Tử Môn, hận ý sâu đậm trong lòng chưởng môn phái Phi Ưng và việc trả lại cây bút màu xám cho Hiên Viên Diễm, dựa theo lẽ thường mà nói, chưởng môn phái Phi Ưng nên nhanh chóng xoay người, trở về ghế ngồi số mười bốn mới đúng.
186
Hóa ra, ngay lúc thiếu bang chủ Kim Phiến Bang vươn tay trái ra, trong nháy mắt vừa mới chạm được cây bút mà Hiên Viên Diễm đưa, ngón trỏ phải thon dài của Hiên Viên Diễm bỗng nhiên gảy nhẹ cây bút xám một cái.
187 Lúc này, phía tây từ từ thay đổi, hoàng hôn lặng lẽ đến gần. Núi Lý Ngư được rặng mây nhiễm hồng chiếu rọi, phong cảnh càng thêm xinh đẹp huyền ảo vô song.
188 -->Động tác mở cây quạt vàng trên tay môn chủ Sinh Tử Môn dường như cố tình vô ý quét qua rất nhỏ kia, hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có xem nhẹ, chỗ bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích cũng nhạy cảm được bắt được.
189 Ánh nến đỏ rực vương vấn trên cánh cửa chạm trổ hoa ngọc đang mở rộng của Tường Khôn điện nguy nga và tráng lệ.
Đứng ở trên nóc lương đình với mái hiên màu sắc rực rỡ cao cao vểnh lên, ngón tay Hiên Viêm Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đan xen lẫn nhau, hai mắt nhìn xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa ngọc của Tường Khôn điện, rõ ràng có thể nhìn thấy thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ngồi ở bên cạnh bàn sách nạm vàng, đang vung bút vẩy mực.
190 Đột nhiên phát hiện ra một thứ gì đấy, bất ngờ tập kích về phía mình với tốc độnhanh như gió, phản ứng đầu tiên của thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong hiển nhiên là dùng ngọn nến đỏ rực nhưvũ khí sắc bén, tiêu diệt thứ nguy hiểm sắp đến gần trước mặt.
191 Tụ Anh sơn trang tọa lạc tại một nơi kín đáo trong Thương Nguyệt quốc, bên ngoài chảy xuôi theo một dòng suối nhỏ trong vắt. Cuối dòng suối nhỏ trong vắt, ước chừng cách mười dặm là một ngọn núi nhỏ hơi dốc.
192 Vừa dứt lời, Hiên Viêm Diễm bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen thoáng hiện một tia kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng nghênh đón ánh mắt nhìn Hiên Viêm Diễm, đầu khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc mỉm cười mị hoặc nháy một cái, cố ý giả ngu hỏi: "Cái gì thế nào?"
"Thân thể Nguyệt nhi.
193 Đột nhiên xuất hiện một âm thanh cười mị hoặc cực kỳ ôn nhu.
Chỉ là, đối với mười tên nam tử trung niên áo đen cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trong tay mà nói, âm thanh theo gió đêm trong vực lướt qua tiến vào hai lỗ tai, da.
194 Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay trái lên, để bày tay trái trắng nõn khẽ che đôi môi đỏ thắm, miễn cưỡng ngáp một cái.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngáp xong, tay trái rời khỏi bờ môi, đôi mắt ngọc khẽ chuyển, lướt qua mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, âm thanh nhu hòa cười hỏi "Nghi thức đón khách của các ngươi kết thúc rồi sao?"
Tiếng cười nhu hòa như gió xuân chơi đùa dòng suối nhỏ, thấm vào trong tai mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, lại giống như hàn băng vạn năm lạnh thấu xương, khiến thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn càng cứng ngắc hơn so với trước.
195 Mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn không có lên tiếng đáp lại, cũng không dám lên tiếng đáp lại.
Tiếng máu tươi chảy xuống, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, thật là một khúc nhạc cực kỳ dễ nghe, rung động tâm hồn nhất thế gian? Được rồi, bọn họ thừa nhận những lời này không có sai.
196
Mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn không có lên tiếng đáp lại, cũng không dám lên tiếng đáp lại.
Tiếng máu tươi chảy xuống, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, thật là một khúc
nhạc cực kỳ dễ nghe, rung động tâm hồn nhất thế gian? Được rồi, bọn họ
thừa nhận những lời này không có sai.
197 Ma quỷ, nam tử áo lam thấp hơn này, nhất định là ma quỷ tới từ địa ngục, ma quỷ trong ma quỷ!
Bởi vì chỉ có ma quỷ trong ma quỷ, mới có thể có loại lực lượng kinh khủng này -- chỉ mở miệng nói một câu thôi, là có thể dọa người sởn gai ốc, hồn bay phách tán.
198
Ma quỷ, nam tử áo lam thấp hơn này, nhất định là ma quỷ tới từ địa ngục, ma quỷ trong ma quỷ!
Bởi vì chỉ có ma quỷ trong ma quỷ, mới có thể có loại lực lượng kinh khủng này -- chỉ mở miệng nói một câu thôi, là có thể dọa người sởn gai ốc, hồn bay phách tán.
199 Giữa vách núi giống như đao chém rìu gọt, phía dưới ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn u ám, cửa đá cung điện vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là ngay vị trí chính giữa cửa đá cung điện, xuất hiện thêm một cái lỗ thủng cực lớn.
200 Giữa vách núi giống như đao chém rìu gọt, phía dưới ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn u ám, cửa đá cung điện vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là ngay vị trí chính giữa cửa đá cung điện, xuất hiện thêm một cái lỗ thủng cực lớn.