21 Trong Hạc Thọ đường đang tranh luận không ngừng. Lúc Đậu Chiêu đi qua, nghe thấy tam bá phụ nói: “… Chuyện này là do thất đệ nạp thiếp mà ra, kiểu gì cũng có thể coi đó là “ghen tuông”.
22 Cữu cữu và tổ phụ nói gì Đậu Chiêu không thể nào biết được, nhưng lúc đi ra, sắc mặt cữu cữu rất khó coi. “Duệ Phủ”, cữu mẫu lo lắng bước lên đón: “Đậu lão gia nói gì?”“Ông ta có thể nói được gì hay ho!”, cữu cữu cười lạnh, khóe mắt liếc qua giường lại thấy Đậu Chiêu cầm quả cầu nhung ngồi ở cuối giường, đang mở to đôi mắt sáng như sao tò mò nhìn hắn.
23 Những chú kiến bé xíu xếp thành một hàng chỉnh tề, đâu vào đấy, kéo thức ăn về tổ. Triệu Chương Như hưng phấn vẫy tay với Đậu Chiêu: “Mau lên, mau lên!” Cúi đầu bóp vụn bánh bao trắng rồi vứt xuống đất.
24 Đậu Chiêu cười hì hì, buông tóc Đậu Minh ra rồi lại chọc chọc mặt Đậu Minh. Tim Vương Ánh Tuyết treo tới cổ họng, vội nói: “Muội muội còn nhỏ, không thể vỗ mặt được!” Giọng nói không khỏi có chút sắc bén.
25 Quay về chính phòng, phụ thân dạy Đậu Chiêu viết tên của mình. Kiếp trước, Đậu Chiêu theo học một vị tiên sinh do tổ phụ mời đến được vài năm, “Liệt nữ truyền”, “Nữ giới” thì có thể đọc nhưng học vấn thì không nên nhắc tới.
26 Đậu Chiêu né cữu mẫu, lon ton chạy về phía tam bá mẫu. Cữu mẫu ngạc nhiên. Tam bá mẫu tươi cười bế Đậu Chiêu lên:- Cữu phu nhân, đứa nhỏ còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì càng không thể rời khỏi các nha hoàn, vú nuôi bên người, nếu bị hoảng sợ thì phiền phức rồi.
27 Cữu mẫu đi được không lâu thì phía Giang Nam có tin truyền đến, đại bá phụ Đậu Thế Dạng bị bệnh mà qua đời. Nhà lập tức rối loạn. Đại bá mẫu không chịu nổi sự đả kích này nên ốm đau liệt giường, tam bá mẫu quản lý việc bếp núc của Đông Đậu.
28 Cứ thế này, hôn sự của phụ thân và tiểu thư họ Chư chắc chắn sẽ phải kéo dài thêm hai năm nữa, khi đó có thể sẽ là nói gì cũng đã muộn. Đậu Chiêu cảm thấy mình phải làm gì đó để hôn sự của hai nhà đẩy nhanh tiến độ hơn mới được.
29 Đậu Chiêu vừa xuống xe đã thấy tổ mẫu đứng lẫn trong đám người. Tổ mẫu vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, mặc chiếc áo lụa tơ tằm nhàn nhạt màu đinh hương, mái tóc đen nhánh búi tròn rồi cài một chiếc trâm bạc, đeo đôi vòng tay bằng bạc, thần sắc tự nhiên đứng trước bậc thang từ đường đang kiểm tra rượu dưới gốc mai vàng.
30 Tuy là tái sinh nhưng Đậu Chiêu cũng chỉ có thể tác động đến một số người, một số việc xung quanh mình, chuyện phải đến vẫn sẽ đến. Trung tuần tháng tư, Đậu Văn Xương vẫn đi theo Đậu Thế Xu đọc sách ở kinh thành mang theo một phong thư của Đậu Thế Xu về quê nhà.
31 Đương nhiên là phải ở lại Đậu gia! Vương Tri Bính và Đậu Đạc không hẹn mà đồng thanh đáp. - Không được, không được!Vương Ánh Tuyết lắc đầu quầy quậy, thần sắc kích động:- Nó còn nhỏ như vậy, ta không thể để nó ở lại Đậu gia…Chẳng lẽ lại mang về Vương gia?Cho dù Vương gia đáp ứng thì Đậu gia cũng quyến không chấp nhận!Vương Trí Bình nhìn muội muội bảo vệ con như vậy mà đau đầu.
32 Cuối cùng Đậu Chiêu vẫn nhặt túi tiền kia lên. Tốt xấu gì thì cũng là ba ngàn lạng bạc, có thể mua được hơn một ngàn mẫu ruộng hoặc một tòa nhà bốn gian đó!Nếu để ai nhặt được thì chỉ sợ chớp mắt thôi đến cả người cũng chẳng còn.
33 Đương nhiên Đậu Chiêu không biết chị em dâu Vương Ánh Tuyết nói chuyện gì, nàng được phụ thân Đậu Thế Anh đưa đi câu cá. Tháng sáu ở Thực Định thời tiết vẫn rất nóng bức nhưng xe ngựa chạy nhanh, gió thổi qua rèm trúc vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
34 Cao thị ra khỏi cửa, nhũ mẫu của nàng vội bước lên đón, thấy sắc mặt nàng xanh mét, lòng cũng nhảy dựng theo, vội thấp giọng hỏi:- Xảy ra chuyện gì?- Điên rồi, điên rồi!Cao thị giận đến run người: “Bọn họ đều điên rồi!” Khi nói chuyện, đã nhìn ra bên ngoài một lượt.
35 Du ma ma nhanh chóng dẫn vài quản sự, ma ma có uy tín trong phủ đến. Ngọc Trâm ủ rũ đi theo sau các nàng. Đầu tiên, Du ma ma mắng mỏ Ngọc Trâm trước mặt mọi người một hồi, khen ngợi Thỏa Nương sau đó hỏi Thỏa Nương vài câu:- Nàng còn mang cho vợ Quốc Khánh cái gì nữa không?Thỏa Nương là người thẳng tính, chuyện cái kim sợi chỉ cũng nói toạc hết ra, Hải Đường còn ở bên cạnh bổ sung khiến sắc mặt Du ma ma càng lúc càng khó coi.
36 Đến đêm, Vương Trí Bính và Cao thị nghỉ lại Đậu gia. Đậu Chiêu cũng mặc kệ chuyện này, nàng vẫn chờ Thỏa Nương về. - Du ma ma nói, sáng mai bà ta sẽ mang đồ về.
37 Ánh trăng sáng ngời mà cô đơn treo trên trời cao, ánh sáng bàng bạc rải xuống nhân gian, khắp đình viện đều là bóng cây loang lổ. Kỷ thị ngồi gần lò sưởi ở đầu giường, bên cửa sổ, nhìn Đậu Chiêu đang ngủ, lặng lẽ thở dài:- Đứa bé này trông thật xinh đẹp, đáng yêu!Lúc nói chuyện, thuận tay vuốt tóc Đậu Chiêu ra sau mang tai cho nàng.
38 Đậu Chiêu bưng má tì lên cửa sổ, nhìn trời dần sáng. Bọn nha hoàn vào hầu hạ Kỷ thị dậy nhìn thấy thì hoảng hốt, khẽ gọi:- Tứ tiểu thư, sao người lại dậy sớm như vậy?Kỷ thị bị đánh thức, vội vén rèm mỏng:- Thọ Cô, con dậy sao không gọi lục bá mẫu?Nói xong, nàng không nhịn được, bưng miệng ngáp dài một tiếng.
39 Thái Thục cười giúp Đậu Chiêu đặt giấy lên bảng chữ mẫu, sau đó cầm quạt đứng bên nhẹ nhàng quạt cho nàng. - Thái Thục tỷ tỷ, thời tiết nóng như vậy, ngươi nghỉ đi! Ở đây có Thỏa Nương là được.
40 Đậu Chiêu nhìn nhất cử nhất động của Kỷ thị, cố lắm mới không phì cười. Lúc nàng mới vào Hầu phủ, cũng không ít lần tỏ vẻ như vậy cho các ma ma quản sự trong Ngụy gia xem.