21 Trí nhớ có đôi khi phiên giang đảo hải mà đến, làm cho Khuất Bình có chút trở tay không kịp.
Khi nhìn bầu trời trong vắt dần dần tắt nắng, vầng trăng sáng nhô cao, suy nghĩ của hắn sớm đã bay tới phương xa, trở về nơi Hoàng cung thâm sâu.
22 Nơi thảo nguyên tiếp giáp chân trời có một sơn trại, khói bếp từ nơi này uốn lượn bay lên.
Sơn trại không lớn, tên gọi là Cơ Nặc.
Lúc mới tới đây, Khuất Bình có ấn tượng sâu sắc nhất chính là trong sơn trại này, bất luận nam nữ già trẻ, trên vành tai đều có một đôi vòng tai cầu vồng rất lớn.
23 Đêm nay ánh trăng rất tròn, mỗi khi đến đêm trăng tròn, mọi người trong sơn trại Cơ Nặc sẽ tụ tập trên một khoảng đất trống để đốt lửa trại. Khoảng đất trống đó nằm ở sườn núi, đây cũng là nơi sơn trại cử hành những lễ tế trọng đại.
24 Ngày hôm sau, Tần nhi theo Khuất Bình rời khỏi sơn trại, cho đến lúc chạng vạng tối, họ rốt cục đi vào một trấn nhỏ gần biên cương.
Cuối mùa thu tiết trời mát mẻ, trấn nhỏ vốn đã vắng, lúc này lại càng thêm phần hiu quạnh.
25 — Khuất Bình! Là Khuất Bình!
Móng tay của Hoàng Phủ Khuynh Kình khảm vào lòng bàn tay mà hắn không hề biết.
Hắn cũng không biết khi nào thì mình ra đến cửa thành nghênh đón, cũng không biết từ lúc nào Khuất Bình đã đứng trước mặt mình, hết thảy giống như hư ảo, giống như đang ở trong cảnh mộng.
26 Rời khỏi thành Thái Nguyên, Khuất Bình cùng bốn danh hộ vệ một đường hướng về phía Yến sơn gấp rút đuổi theo đại quân.
Khi năm người đến Phụ Bình liền nhận được tin tức về cuộc chiến tại Yến sơn.
27 Gió tại bên tai không ngừng rít gào, khiến ***g ngực Đông Phương Hạo cũng như bị gió quấn lấy đau nhức.
Hắn thật sự đã trở lại.
Hắn thật sự đã trở lại!
……
Vì sao lúc này mình có cảm giác đau đớn vạn phần? Vì sao mình muốn thoát đi?
Rõ ràng mình một mực nghĩ về hắn, rõ ràng đã muốn hảo hảo nhìn ngắm hắn……
Vừa rồi người đó đứng ở trước mắt mình, một thân phong trần mệt mỏi, chắc là từ nơi xa xôi ngựa không dừng vó bôn ba mà đến, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn mình không phải là không thấy, thế nhưng tại sao……
Có phải là … vì mình không cách nào xác định một việc —
Hắn nguyện ý trở về nói lên điều gì? Là hắn rốt cục sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, hay chỉ vì chiến sự?
Là thuần túy vì mình, hay là vì cả quốc gia thiên hạ?
Y tình nguyện tin tưởng lý do thứ nhất, nhưng lại không khỏi hoài nghi.
28 Ngày thứ hai, Đông Phương Hạo liền quyết định thu quân lên đường hồi kinh.
Không khí ở kinh thành lúc này tất nhiên là giai đại vui mừng, ngự giá thân chinh Yến sơn đại thắng, quân Mông Cổ hôm nay đã lui về đại mạc, dân chúng đối với vị Hoàng đế này đều mỏi mắt ngóng chờ, chỉ trông mong ngài có thể sớm ngày khải hoàn hồi kinh, để bọn họ hảo một lần được diện kiến long nhan.
29 Chiêu Dương điện.
Ánh trời chiều chiếu vào một góc mái cong, ngoài hành lang, khí trời đạm đạm, cánh hoa sột soạt rơi lên nền đất.
“Nương nương tìm vi thần?” Khuất Bình đứng dưới hành lang.
30 Hoa bắt đầu rụng, cánh hoa tàn mềm rủ xuống, sương quanh quẩn trong không khí, có vẻ lãnh lãnh thanh thanh.
Khuất Bình đứng trong cơn mưa lá phong bay tán loạn tại đình viện, một bộ trường bào trắng muốt bằng tơ tằm khiến hắn thoạt nhìn có chút gầy, dưới cổ áo ẩn ẩn lộ ra một đường mảnh màu đỏ, mái tóc buộc lại sau lưng lất phất bay, thỉnh thoảng che đi vệt màu đỏ ấy.
31 Ai chiếu Thái hậu hoăng ban bố ngày thứ hai, từ Thái Nguyên truyền đến tin chiến thắng, khâm mệnh Đại tướng quân Hoàng Phủ Khuynh Kình xử tử bè lũ phản quân của Ngân vương tại thành Phàn Dương, hai mươi vạn phản quân có một nửa đứng ra quy hàng, phản loạn được bình định.
32 Thanh sơn liên thiên bích, cây cỏ um tùm, đưa mắt nhìn ra nơi nơi đều là một mảnh lục ý dạt dào, thảo nguyên tiếp thiên, tưởng như bước ra là có thể chạm tới, nhưng đi mãi cũng không cách nào đến gần được.