1 - Vở kịch về chàng romeo và nàng Juliet có lẽ là vở kịch về tình yêu nổi tiếng nhất lịch sử, câu chuyện thấm đẫm nước mắt và màu này đã khiến biết bao con người phải rơi lệ…Giờ Ngữ Văn, giáo sư Phương Tân đầu tóc bạc phơ đi đi lại lại trên bục, đôi mắt của ông đã thấp thoáng những giọt nước mắt.
2 - Cậu uống đến ly thứ 3 rồi đấy, có chuyện gì nói xem nào?Châu Vũ Lâm sốt ruột nó, tay cầm ly rượu vang vẫn còn hơn nửa. Đừng tưởng Hạ Tiểu Khiết là hạng con ngoan trò giỏi gì cho cam, lúc nào có chuyện gì không vừa ý là nó lại mò đến bar cho đến khi nào say xỉn không nhớ đường về mới thôi.
3 - Cậu… chảy máu mũi rồi kìa…Vũ Lâm hốt hoảng la lên, vô tình liếc nhìn người đứng bên cạnh một cái. Ngay lập tức, cậu ta hiểu lí do khiến Tiểu Khiết chảy máu mũi, và cậu ta còn tệ hơn nữa- Ê! Vũ Lâm ! Tỉnh lại mau!- Bây giờ đến lượt Tiểu Khiết phải ôm lấy Vũ Lâm.
4 - Tiểu thư…Tiểu thư- Hả? Cái gì cơ?Hạ Tiểu Khiết bỗng giật mình, hiện lên trước mắt nó là khuôn mặt của bà Lý quản gia. Liếc nhìn quyển sách dày vĩ đại ở tay mà không vô lấy một chữ, nó thầm mắng cái tên kia.
5 Hôm nay, tâm trạng của Tiểu Khiết vô cùng tốt. Trời xanh, hiu hiu thổi, không khí lành lạnh, càng tốt hơn nữa khi mấy ngày hôm nay chẳng thấy gã thần kinh kia đâu.
6 - Lăng nhăng này!Bạn gái này!Hôn ước này!Người yêu này!…Mỗi chữ “ này”, miếng cá thu ngon lành ở khay thoáng chốc biến thành đôi, thành 4,… một chốc thành những vụn li ti.
7 - Nghe anh giải thích đã. . - Im mồm! Tôi không muốn nghe bất cứ một cái gì hết!- Tiểu Khiết à, anh thật sự…. - Tôi đã nói là tôi không nghe! Tuy tôi chỉ là một con khùng, là một con ngốc, mở miệng ra là axit và bazơ nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng của tôi! Anh rõ chưa?Nghe Tiểu Khiết nhắc lại y nguyên những lời trong giây phút ngu dốt nhất trong cuộc đời 18 năm của hắn, Trịnh Y Tử thất sự muốn khóc thét lên.
8 Bước ra khỏi hiệu sách, Hạ Tiểu Khiết nở một nụ cười hết sức thoả mãn. Trên tay nó là một chồng sách vô cùng vĩ đại cả về độ dày lẫn những thứ trong đó.
9 - Hơ… Hơ…Hắc xì…Vũ Lâm ở bên với cái khẩu trang to sụ vội tránh xa kẻ bị ốm kia một chút- Hắc xì làm ơn quay mặt đi chỗ khác! Vô duyên!- Cái…cái gì…Hắc xì…Hôm qua sau khi chia tay tên kia, một cơn mưa to ập xuống.
10 - Này, Trịnh Y Tử, người ta nhìn kìa!Vương Mạc Hy lấy tay huých vào hông hắn khi phát hiện ra một cặp mắt đang nhìn về phía tụi hắn không mấy thiện cảm.
11 - Cô chủ, phải ăn mặc sao cho đẹp một chút, tóc phải làm sao cho sang trọng một chút, giày phải làm sao…- Stop ngay lập tức, quên, dừng lại ngay lập tức.
12 - Vũ Lâm!Mới sáng sớm Trịnh Y Tử đã đạp cửa đi vào lớp 11 T, bên cạnh chỗ ngồi của Vũ Lâm đang trống. - Tiểu Khiết đến chưa?- ChưaVũ Lâm đáp, trên tay là cái điện thoại vừa được nghe.
13 5 năm sau“Chuyến bay số… đã hạ cánh. . ”10 h trưa. Sân bay thật đông đúc. Một cô gái người Trung Quốc bước ra từ máy bay, mái tóc dài màu đen của cô buông thả xuống vai, trên mặt là một chiếc kính đen choán hết cả nhưng vẫn không thế giấu đi nét xinh đẹp quý phái.
14 5 năm không đến, quầy bar này vẫn không khác xưa là mấy, vẫn tiếng nhạc to muốn thủng cả lỗ tai, ánh đèn xanh đèn đỏ chập chờn. Chỉ khác duy nhất là người khách không còn như trước nữa thôi.
15 - Em có giận anh không?Trương Hàn nhẹ nhàng hỏi khi cả hai đã ra ngoài quầy bar. - Giận? Vì sao lại giận anh?- Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay Trương Hàn làm hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo.
16 - Mấy hôm nay em có gặp hắn không?Hạ Tiểu Khiết thẫn thờ khuấy khuấy li cà phê, nhỏ giọng- Không. Em việc gì mà phải gặp hắn. Hắn cũng đau muốn gặp em.
17 - Cô Hạ! Cô Hạ!Hạ Tiểu Khiết không đếm xỉa gì đến lời gọi í ới của cô tiếp tân kia, cũng chẳng quan tâm đến việc mọi người nhìn mình quần áo xộc xêch như thế nào.
18 - Chúng ta sẽ ghé qua quầy bán hàng lưu niệm, rồi đến cửa hàng váy cưới, rồi… Tiểu Khiết! đầu óc em đang trôi đi đâu vậy?- Đâu có- Cô cười hì hìTrương Hàn vội đưa tay lên trán cô quan tâm- Có làm sao không?- Anh này… Anh không biết hả? Đây là triệu chứng của con gái sắp đi lấy chồng, phải xa rời người thân nên thường lo lắng, ủ dột.
19 Cô thẫn thờ đi trên nền tuyết trắng, cũng chẳng biết mình đang đi đâu. Những bông tuyết vô tình rơi trên mái tóc đen của cô, vô tình. Hắn từng có ý định nghiêm túc với cô?Hắn rất vui vẻ khi được hẹn hò với cô sao?Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi, rơi.
20 Chẳng ai thấy cô hai tháng nay, kể cả Hạ lão gia, Vũ Lâm, và hắn. Trịnh Y Tử nổi giận đùng đùng ném tập hồ sơ vào người viên thư kí- Vẫn chưa tìm được?- Tổng giám đốc…- Viên thư kí sơ hãi- Chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy cô ấy.