21 Tuy rằng Dương Phỉ liều mạng đem sandwich cùng sữa còn thừa giải quyết hết trong vòng vài giây, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không thể ra khỏi nhà.
Nguyên nhân là – cảnh sát tìm tới cửa.
22 “…Nếu nói như vậy, đối tượng các vị muốn tìm, hẳn là tôi mới đúng. ”
Cảnh sát ngây ngẩn cả người, mới chần chờ hỏi: “Ý của cậu là?”
Bạch Phong Dao mặt không chút thay đổi nói: “Nói xấu người đã chết có lẽ không thỏa đáng, nhưng sở dĩ Trương Tuyết hẹn hò với Phỉ là vì nàng thích tôi, muốn thông qua Phỉ tiếp cận tôi, Phỉ biết chuyện này mới có thể chia tay với nàng.
23 Ba một tiếng, vị cảnh sát khép lại sổ ghi chép, nói: “Những chuyện đã xảy ra, tôi đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn còn vài chỗ nghi vấn, có lẽ mấy ngày nữa còn có thể tới tìm hai vị nói chuyện, nếu có chỗ quấy rầy, thỉnh hai vị thứ lỗi.
24 Dương Phỉ kỳ thật không muốn tham dự tang lễ của Trương Tuyết, nhưng vô luận nói như thế nào, hắn tốt xấu gì cũng từng là bạn trai Trương Tuyết, Bạch Phong Dao lại ở bên tai khuyên nhủ mãi, rơi vào đường cùng, hắn đành phải tham gia.
25 “Làm người phải phân minh, cho dù tôi rất thương tâm vì cái chết của con gái, nhưng nếu truy cứu nguyên nhân, đều là lỗi của tôi và mẹ nó, không sớm phát hiện dị trạng của nó mà khuyên giải, bằng không sự tình cũng sẽ không…” Nói tới đây, ba Trương phụ lão lệ tung hoành, thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được nữa.
26 Bị đối tượng mình thầm mến nói như thế, trong đầu Lâm Tĩnh San trừ bỏ trống rỗng vẫn là trống rỗng.
Dương Phỉ tức giận nói: “Phong Dao, không cần nói nữa, ả muốn nói thứ chó má gì thì cứ để ả nói, tôi không quan tâm…”
“Nhưng tớ quan tâm.
27 Một ngày cuối tuần cực kỳ nóng bức nào đó.
Dương Phỉ thở hồng hộc chạy lên cầu thang, hướng người bạn tốt của hắn phất tay.
“Sở, Sở Lăng, ngại quá, tôi ngủ quên, cậu chờ tôi có lâu không?”
Trên gương mặt tuấn tú của Sở Lăng hiện lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Dương Phỉ, mà Dương Phỉ không chút phát hiện dị trạng của hắn, chỉ lo kéo kéo cổ áo cho bớt nóng.
28 “Phỉ!”
Vừa bừng tỉnh từng cơn ác mộng, Dương Phỉ liền thấy Bạch Phong Dao tràn đầy lo lắng ngồi bên giường mình.
“Lại thấy ác mộng?”
Bạch Phong Dao cầm một cái khăn ướt lau mồ hôi cho Dương Phỉ, cảm giác lạnh lẽo kia xua tan nỗi khiếp sợ còn tồn lại, khiến Dương Phỉ cảm thấy an tâm hơn.
29 Vừa nghe câu trả lời thuyết phục của Bạch Phong Dao, tuy là trong dự đoán nhưng Dương Phỉ vẫn không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, lần nữa nằm lên giường, chỉ cần có Bạch Phong Dao bên cạnh, tâm linh bất an của hắn luôn có được niềm an ủi lớn nhất.
30 Bartender tuấn tú vẫn dùng động tác tao nhã, chà lau ly rượu, khi hắn thấy vị khách nhân tuấn mỹ đã một thời gian dài không xuất hiện, sự kinh ngạc chợt lóe trong mắt rồi biến mất.
31 Trên con đường vắng bóng người, từng con gió lạnh lẽo thấu xương ào ạt thổi tới, khiến Dương Phỉ phải kéo chặt vạt áo khoác, khói trắng thở ra khỏi miệng rất nhanh cũng biến mất trong không khí.
32 Da thịt màu đồng cổ rắn chắc đều đặn, không chút che lấp nằm trên ga giường màu trắng, thân thể Bạch Phong Dao cũng đồng dạng lõa lồ, lại rõ ràng trắng nỏn hơn da thịt Dương Phỉ rất nhiều.