Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới ta, mua một tặng một Chương 13-14

Chương trước: Chương 11-12



“Cho dù là bạn bè bình thường em vẫn sẽ đưa về, huống chi là cậu ấy……” Dưới sức hét tàn phá không gian của Phương Lăng Nhi,  tôi lập tức buông Tiêu Quân ra, ôm lấy lỗ tai, thuận tiện giải thích về việc làm của tôi.

Chỉ thấy anh ấy cau mày, quay đầu sang bên cạnh, tát Phương Lăng Nhi một cái vào đầu,“ Ầm ỹ quá, biến đi cho anh.”

Sau khi đuổi được cô em họ phiền nhiễu, anh ấy mới quay sang nhìn ta cười,  tôi ghét nhất cái nụ cười nhếch miệng gian xảo này, nhìn vào chỉ khiến người ta đâm ra sợ hãi, một lúc sau, anh ấy nói:“ CÓ thể giải thích cho anh câu ‘Huống chi là cậu ấy……’có ý nghĩa thế nào không?.”

Tôi trợn tròn mắt,“Đó là chỉ,  cậu ấy là bạn thân , là bạn thân,, là mối tình đầu của em…….”

Anh ấy nhấp ngụm rượu, gật gật đầu:“Ân, anh biết, anh biết. Có điều theo như anh nghĩ, lẽ ra sau mỗi danh từ kể trên nên có từ “ trước kia” chứ.”

“Anh thật sự ghen sao? Vì sao thế?” Tuy rằng ban đầu tôi còn hơi hoảng sợ, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Mỗi lời Tiêu Quân nói, lúc thật lúc giả. Nếu tôi cứ tin đều là sự thât, vậy đầu tôi chính là đầu heo rồi.

“Vậy theo em là vì sao?.” Anh ấy híp mắt cười, nếp nhăn xếp trên khóe mắt híp lại, dù thế một chút cũng không thấy già, chỉ thấy càng mị lực hơn,  nam nhân này quả thật quá hấp dẫn, chả trách đứa con nít 10 tuổi đã nằng nặc đòi cưới hắn,  mà tôi lại là kẻ ngoại đạo, vậy mà chiếm trọn hắn suốt 4 năm qua, không biết sau này còn chiếm thêm bao lâu nữa?Tôi đã quen với sự tồn tại của anh, nếu một ngày không thấy anh ấy trong cuộc sống, chắc hẳn chính tôi cũng thương tâm không ít .

Thu hồi ngay lập tức suy nghĩ ngu ngốc vừa xuất hiện,  tôi nằm bò lên bàn quầy, cùng Mục Vũ nhìn nhau chằm chằm, mà trong mắt Mục Vũ cũng chỉ chứa đầy hàn ý , có điều sau hai năm, ánh mắt của cô bé  cũng không  còn đơn thuần như trước ( Chú ý : HIện tại xuất hiện hai cô em họ của Tiêu Quân, một cô là Phương Lăng Nhi, một cô là Mục Vũ. Hôm nay hai cô này đều đến quán của Ngôn tỷ, Phương Lăng Nhi thì bị đuổi về từ nãy, còn Mục Vũ chính là cái cô bé hồi nhỏ nằng nặc đòi cưới Tiêu Quân, mọi người lưu ý hộ em điều này. Khổ, anh Tiêu Quân này, có mấy cô em thì cô nào cũng say anh họ như điếu đổ, khổ vậy a).

VÌ thế tôi cũng không ngại ngùng chào hỏi : “Mục Vũ, em về khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua.”Xem ra cô bé cũng không nghĩ ta sẽ chào hỏi, biểu tình có chút kinh ngạc,  chớp mắt sau đó liền bình tĩnh đối đáp ,“Hai năm không thấy, Ngôn tỷ  vẫn không thay đổi tí nào, vẫn xinh đẹp khiến người ta ghen tị, trước kia em chỉ là trẻ con, có nói gì đắc tội  đến chị mong chị bỏ qua cho.”

Mới hai năm, con nhóc bướng bỉnh biến thành cô bé khéo nói, xem ra càng khó ứng phó hơn trước kia.

«  Trí nhớ chị không được tốt, sớm đã không nhớ gì hết.”  Tôi khoát tay, vô tư chẳng hề để ý, nhưng vừa nói xong, tôi chỉ muốn tát vào mồm mấy cái, con bà nó, em  trước kia đứng trước quán bar ,  chỉ tên nói họ, mắng chửi chị đây không ra cái gì, thậm chí còn rủa 18 đời tổ tông nhà chị,  làm cho chị ngượng tái mặt với mọi người trong quán,  vậy mà ngay hôm nay, câu đầu tiên em nói lại muốn mang ân oán đẩy sang một bến sao, không dễ dàng như vậy!

Người ta nói có thù tất báo, tôi cũng như vậy,  hơn nữa tôi còn là người đã trưởng thành, cho nên tôi hiểu dối trá cũng chẳng được gì,trong lòng hận ai, ghét ai, không nói thì ma biết.

Tiêu Quân ngồi giữa hai người bọn tôi uống rượu, nhìn chúng tôi kẻ tung người hứng,, đáy mắt lộ lên vẻ hứng thú.

Buổi tối trước khi  chìm vào giấc ngủ, tôi rúc đầu vào ngực Tiêu Quân, khẽ xoa xoa,  anh ấy ôm lấy đầu tôi, hít hương thơm, một lúc sau, cười nói:“Em có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ấy:“Sao anh biết em có chuyện muốn hỏi”

Tiêu Quân cười thành tiếng, lấy tay vỗ vỗ đầu ta như vỗ mông trẻ con ( Nhím : Óc tưởng tượng của chị siêu phong phú),  ở trước mặt anh ấy, tôi dường như không phải cô gái nhỏ hơn anh ấy bốn tuổi,  mà phải là một nữ sinh nhỏ hơn 14 tuổi mới đúng, chỉ nghe anh ấy cười nói:“Hai mí mắt em đã muốn kịch liệt đòi gặp nhau mà còn chưa ngủ, chẳng phải là muốn hỏi anh sao? Chẳng lẽ là muốn tìm anh đòi làm tình?”

Đầu tôi đang xoa trên ngực anh ấy ngay lập tức ra sức đập đến cộp cái vào  vòng ngực rắn chắc của Tiêu Quân:“Em  chỉ tò mò, có phải hôm nay mẹ anh gọi anh về là để gặp Mục Vũ phải không.”

“Ân, xem ra năng lực phân tích của em cũng không tệ.”

Tôi im lặng,“Chuyện rõ rành rành ra như vậy, đâu cần phải phân tích! Chẳng lẽ qua hai năm mà suy  nghĩ của cô bé vẫn không thay đổi sao?”

Nhớ lại một bài văn trước kia của Mục Vũ với đề tài “Ước mơ của em……”, cô bé thoải mái viết“Ước mơ của em là trở thành vợ của anh họ em – Tiêu Quân .” Thử nghĩ xem một cô bé khi còn học tiểu học đã có mục tiêu cho hôn nhân, có thể coi đó là một nhân tài không!

Nghe tôi nhắc đến chuyện này, hàng lông mi thẳng đẹp của Tiêu Quân nhíu chặt,“HIện tại thì hình như con bé chưa thay đổi.”

“A a, ngay cả một đứa bé cũng yêu thích anh đến mê muội như vậy, đừng nói trong lòng anh chưa từng tự sướng.”

“Ai, sinh ra đã mang nét đẹp hoa mĩ, khí suất tiêu sái phóng khoáng, anh được nhiều người yêu quý đâu phải lỗi của anh.” Tiêu Quân giả bộ cái mặt buồn rầu, thở dài, lập tức chọc cười tôi, cúi mặt xuống vòm ngực của anh,  cười nắc nẻ.

CƯời đủ, tôi lại quay lên nhìn anh,“Nếu cô bé đã toàn tâm toàn ý với anh như vậy, hay là sau này anh cưới cô bé luôn đi.”

“Nếu  em không ngại, cưới con bé cũng không thành vấn đề.” Tiêu Quân gật đầu tán thành lời tôi

Nhất thời bị lời của anh ấy làm cho nghẹn họng,  tôi cố mở miệng mà không được,  cái gì mà gậy ông đập lưng ông, muốn biết ý nghĩa của câu này, cứ hỏi tôi.

Tiêu Quân nhìn thấy bộ dạng xuẩn ngốc của tôi, bật cười thành tiếng, lấy tay xoa bóp hai má tôi:“Nếu ai thích anh mà anh cũng đáp ứng, chắc vợ của anh phải dùng xe tải để chứa quá.”

Nghe được lời này của hắn,  tâm tình tôi đã đi tới tận đâu đâu,  đêm nay sau khi uống rượu xong, ra quán bar mỗi người đi một đường, Phương Lăng Nhi đột nhiên mời ta chiều mai dẫn cô và Mục Vũ đi dạo phố, lý do là các nàng  rời khỏi nơi này đã lâu, muốn tôi dẫn đi, thuận tiện hướng dẫn cho các cô đường đi

Nhưng có một rắc rối, tôi tuy là nữ nhân nhưng lại không có chung sở thích của các nữ nhân khác, tỷ như đi dạo phố,  trang điểm, kết bạn, toàn bộ không thích,có thể nói là so với hai người đó thì cũng không khác gì.

Muốn nói thẳng ra nhưng vì sĩ diện của nữ nhân lại không nói được, cứ phải bày ra bộ mặt tươi cười,thật là sao số tôi khổ quá !.

“ Hừ, nếu đã có nhiều như vậy, thế thì cần gì đến em .” Tôi thực khinh thường TIÊu Quân chuyện bé xé ra to.

Sự thật đã chứng minh, không nghe lời Tiêu  lão đại là một sai lầm,  ngày hôm sau tôi bị hai đứa em họ Tiêu Quân hành hạ, rốt cuộc mới hiểu khinh địch là sai lầm,  thế nên từ dạo đó trở đi, tôi bị mặc chứng “ Sợ đi dạo phố kinh niên”, chỉ cần nghe thấy ai nói ba chữ ĐI DẠO PHỐ, lập tức các triệu chứng: Choáng váng đầu, hoa mắt, ghê tởm, nôn khan……sẽ xuất hiện.

Dù sao,hiện tại tôi đang bị ông trời đày đọa a.

GIữa trưa hôm nay, tôi đúng hẹn tới chỗ hẹn với hai cô nương kia,  hai người nhất mực gọi tôi là Ngôn tỷ khiến bản thân tôi cũng thấy vui vui, cứ nghĩ đã đổ oan cho bọn nhỏ, dù sao chúng càng lớn sẽ càng hiểu chuyện.

Tuy rằng tôi cũng chẳng quen thuộc gì với mấy cửa hàng dạo phố này nọ, nhưng nói chung là chỗ nào trong thành phố có vẻ náo nhiệt thì tôi cũng biết,  vì thế tôi hi sinh lái xe đưa hai cô nương đi khắp những nơi náo nhiệt nhất trong thành phố.

Sau đó, tôi  mới được diện kiến đến cái gọi là shopping của phụ nữ – quả là đáng sợ.

Tuy rằng cũng biết hai nàng là con nhà giàu, coi tiền như rác, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, tôi vẫn không nhịn được mà há hốc, trợn mắt,  chỉ thấy hai nàng lấy đôi giày nọ đôi guốc kia, thử bừa rồi chất một góc, thậm chí còn chẳng liếc qua giá tiền,  tôi đi theo phía sau mà mấy lần suýt ngã,  cái này chưa nói là gì,  bởi vì sau đó mới gọi là điên cuồng, đi nơi này, quét nơi nọ, sờ sờ mó mó đủ thứ, quẹt thẻ tín dụng, lại nhìn này nọ, thử lại này nọ, lại tính tiền……  Cứ như một vòng luẩn quẩn vô hạn

Tôi để ý số lượng túi hộp mà các nàng bắt tôi cầm ngày một nhiều, đầu bắt đầu ong ong, hổn hển hỏi:“Lăng nhi, em mua nhiều như thế mặc làm sao hết?”

Phương Lăng Nhi giật mình nhìn ta từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên,“Ngôn tỷ chị chưa từng nghe qua sao?Trong tủ quần áo của đàn bà con gái, luôn luôn thiếu quần áo hay phụ kiện, hay là, đi dạo phố mua sắm là cả một quá trình, người  ta gọi đó là hưởng thụ!”

Tôi cứng lưỡi,  chân đi muốn gãy cả ra,cái này gọi là hưởng thụ à? Tôi thấy đây là tra tấn thì hợp hơn,  hơn nữa các nàng không kiêng nể chút nào, không hề tiếc tiền, không hề biết thương xót cho cái thẻ tín dụng bị quẹt đến nóng cả bề mặt? Thật đúng là hai phá gia chi tử!

Số chiến lợi phẩm mà hai nàng bắt tôi bê cũng cao qua đầu ,  vốn tưởng thế là xong,  cuối cùng cũng được về nhà,  nào ngờ hai nàng còn muốn đi ăn ẩm thực phố hẻm ở đây, vì thế,  tôi lại phải lái xe, lắt léo đủ đường đưa các nàng đi ăn, Phương  Lăng Nhi thích ăn đồ tươi sống, nguội, tôi cho ăn, Mục Vũ thích ăn thứ cay nóng, tôi cho ăn,ăn nhiều đến nỗi tôi tưởng như muốn ngã lăn ra đường, sau đó về nhà mới bị cái dạ dày hành hạ!

Hai người này quả nhiên đối với tôi không có một chút thiện cảm!Giả vờ thỏ con khiến tôi vứt hết cảnh giác, sau đó hành tôi đến đầu óc choáng váng, dạ dày quặn thắt mới thôi.

Khinh địch! Khinh địch a!

Sau đó các nàng còn nói muốn ăn cái gì đó,  tôi đều không nghe thấy, chỉ biết ngồi lăn ra ghế nghỉ ngơi, hữu khí vô lực, về nhà xem ra phải uống thuốc may  ra mới đỡ được.

Hai nàng thấy tôi không nói gì, liền ném tôi qua một bên, tự đi tìm thú vui cho mình.

Nghỉ ngơi một chút, ánh mắt thoáng nhìn,  đột nhiên nhìn thấy Tiểu Cần ngồi ngay gần đó, cầm trong tay cốc trà sữa chân trâu uống thản nhiên, tôi hai mắt sáng bừng, lập tức gọi to:“Tiểu Cẩn, cứu mạng a!”

Tiểu Cẩn hiển nhiên bị ta dọa , đồng tử co rụt lại, có điểm lắp bắp hỏi:“Ngôn…… Ngôn tỷ?Sao chị lại ở đây?”

“Ai, chị bị người ta kéo đến đây, mau cứu chị không chị chết chắc.” Vừa mới dứt lời, phát hiện ra người ngồi bên cạnh hắn cũng là người quen,  vì hắn đội mũ sùm sụp nên tôi nhất thời không để ý,“Sky?Sao ngươi lại ở đây?”

“Ngôn tỷ,em còn đang tự hỏi bao giờ chị mới nhận ra em.”Sky cởi mũ, nhìn tôi cười.

Tôi nhìn nhìn, ngắm ngắm, cảm thấy thái độ hai người này có chút cổ quái, trong lòng chợt nhận ra, nhìn Sky cười:“Bộ dạng ban ngày cùng ban đêm của em khác nhau quá, khiến chị không nhận ra.”

Sau đó ngồi cạnh Tiểu Cẩn, liếc mắt với hắn, cười nhếch môi, nói khẽ:“Không phải em có cảm tình với Triệu thái tử sao?”

Tiểu Cẩn liếc tôi, oán hận nói,“Đấy là em chọc vui chị mà?”

Tên nhóc này thật quá là dễ hiểu, thế nên hắn với Sky đi với nhau, khiến người ta cảm thấy có chút kì quặc,Sky mặc dù đẹp,  nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác quái dị, tóm lại rất khó để thích.

Ngày hôm đó, lúc tôi tưởng như sắp chết đến nơi,  chỉ có được một niềm an ủi duy nhất trong ngày, phát hiện được Tiểu Cẩn có gian tình, tuy rằng tôi không phải người thích chõ mũi  vào chuyện tình cảm của người khác,  nhưng dù sao đó cũng là một niềm vui cho một ngày tồi tệ!

Buổi tối tôi chưa tới quán bar tới nửa giờ,  sau đó bỏ bê công việc trốn về nhà, nguyên nhân là – tôi bị tiêu chảy , hơn nữa,còn là SIÊU CẤP TIÊU CHẢY.

Nhìn thấy Tiêu Quân hợt hải chạy về,  tôi ủy khuất khóc òa như đứa trẻ con, làm như bị tiêu chảy là việc ảnh hưởng tới tính mạng tôi vậy.

Cuối cùng, phải chịu để Tiêu Quân đưa vào bệnh viện.

Dạo phố để rồi kết quả thành dạo bệnh viện, thử nói xem liệu tôi có thể thích dạo phố được hay không!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:[ hai tay ôm bụng, ngửa mặt lên trời cười] ha ha ha ha…… Ta là càng ngày càng ác!!!!

Nằm trong bệnh viện như kẻ đần độn suốt buổi tối hôm đó,nhờ Tiêu Quân mà cả ngày hôm sau tôi tiếp tục nằm viện , người của bệnh viện có tinh thần trách nhiệm đối với bệnh nhân rất cao[mà  trên thực tế là tôi ngủ suốt cả ngày],sáng sớm hôm sau nữa thì xuất viện (  mà chính xác là đuổi), bác sĩ kết luận là không sao, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là ổn!

Kế tiếp tôi ngoan ngoãn nằm nhà hai ngày, sau đó, tôi nghe nói vì việc này mà Tiêu Quân rất tức giận, hậu quả đối với hai người kia cũng nghiêm trọng vô cùng! Nghe nói đêm đó Tiêu Quân đem Phương Lăng Nhi đóng gói ném lên máy bay, thậm chí còn báo cáo với gia đình nàng, cảnh cáo trong vài năm tới cấm con bé về nước nửa bước, về phần Mục Vũ, con bé có thông minh hơn, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu  Phương Lăng Nhi,  dường như nàng ta vô tội,[ thực tế là chuyện gì xảy ra, mọi người trong lòng biết rõ ràng,] cuối cùng con bé vẫn bị Tiêu Quân cho thẻ vàng “ đuổi thẳng cổ”, Điền Tiến miêu tả cho tôi bộ mặt của Mục Vũ lúc đó, hắn cười nghiêng ngả, dường như rất vui khi người khác gặp họa.

Vì thế, sau sự kiện đó,đối với tôi đi dạo phố chính là kẻ thù!

Hai ngày không đi làm, đến quán bar với phát hiện ra, vị trí của tôi đã bị cướp! chức vụ điều chế rượu đã có kẻ khác làm,  mà cái người thuê nhân viên mới đó lại còn thản nhiên như không, vẻ mặt thích thú nhìn tôi ngoài thì lãnh đạm như nước, mà bên trong thì lửa giận ngùn ngụt,  tôi thật sự muốn vác cái ghế ném chết Tiêu Quân, khổ nỗi tôi vừa khỏi bệnh, cơ thể còn rất yếu,  nói không chừng cầm ghế đánh hắn có khi lại làm đau chính mình, xét thấy phương án này không ổn, tôi đành kìm nén suy nghĩ bạo lực trong đầu, dùng biện pháp dụ dỗ vậy.

“Vì sao anh thuê nhiều người thế, để em làm cũng được mà.”Ngồi bên cạnh Tiêu lão đại, tôi ôm tay anh, ai oán nói.

Anh cầm ly lên, cười đánh giá tôi, cũng không nóng lòng trả lời, sau đó đem ly  kề sát môi tôi,“Nếm thử hương vị, xem cậu ta điều chế có kém em không?.”

Tôi nhấp một ngụm, kinh ngạc trừng mắt, ngoan ngoãn ngồi im. Cùng là một loại rượu mà cậu ta chế  ra ngon hơn nhiều so với tôi.

“Như thế nào, có giữ cậu ta lại không?”

“Nhân tài trước mắt, có mù mới đuổi đi!”Tôi đặt ly rượu xuống, ngồi cạnh Tiêu Quân, ngước mắt nhìn người mới đến.

Nhìn mặt cùng lắm cũng chỉ 20, 21 tuổi, vậy mà có thể chế rượu đành kinh nghiệm và thuần thục đến thế, hơn nữa có vẻ hắn rất thông minh, tự chế ra loại rượu không theo quy tắc nào. Có cậu ta, quán bar này sẽ càng nổi tiếng hơn.

Tôi lấy khuỷu tay gẩy gẩy Tiêu Quân, cười hỏi :“Bảo bối này anh “tóm” được ở đâu vậy.”

Tiêu Quân ngắm tôi, miễn cưỡng trả lời:“Anh  lấy từ nhà anh.”

Tôi nhất thời cứng họng, người của Tiêu Quân thường rất giỏi chuyên  môn, một người tài như vậy mà phải đứng một góc bar chế rượu,  thật đúng là khổ cho hắn mà có ích cho tôi!

Tôi vỗ vai Tiêu Quân,  giọng nói đầy xúc động:“Mới mấy tháng mà anh giúp em nhiều việc như thế,em cảm kích chết đi được!”

Anh nâng bàn tay tôi,  đan xen hai bàn tay với nhau,“Bà ngoại  cùng hai đứa nhóc kia sắp lên, em sẽ rất bận, không có thời gian lo việc quán nữa.”

Tôi  lại sửng sốt một chút, cảm tình anh ấy dành cho tôi đã khiến  tôi ngỡ ngàng, vậy mà anh còn chăm lo cho cả gia đình tôi, một thứ tình cảm ấm áp như dòng sông xuân chảy dọc cơ thể tôi.

Được anh ấy yêu thương sủng ái đến vậy, tôi thật hạnh phúc đến chết.

“Tiêu Quân, em……” Ba chữ em thích anh thiếu chút nữa thốt ra,  tôi không thể nói ra nổi ba chữ này, càng không rõ nếu nói ra ba từ đó hậu quả sẽ thế nào, sau một giây do dự, tôi quyết định không nói nữa,  thích tức là dang dở, không hề bình thường mà cũng chẳng yêu, cái kiểu dở dang đó, tôi cũng không thật sự chắc chắn, tốt nhất cứ như bây giờ cũng được.

Lúc trước nếu không phải cha tôi đỡ cho Tiêu Quân một dao ( Nhím : Sr mọi người, lần trước dịch cái chết của cha Ngôn tỷ, thấy cái đoạn ô tô rồi dao, em mới dịch ra thế, giờ mới hiểu là cha chị ấy đỡ cho anh Quân một dao nên mới die),liệu anh có quan tâm, yêu thương tôi như bây giờ không? Nếu không phải cha tôi vì cứu anh mà mất mạng, liệu anh có bất chấp tất cả để báo đáp chúng tôi không? Những năm gần đây, ân oán có thể coi như trả xong hết, thậm chí tôi còn cảm thấy người mặc nợ là tôi, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Nếu  chỉ big chính mình nhất thời kích động nói ra “Thích anh”Nếu chỉ vì thế mà tôi trở thành gông xích gò bó anh? Vậy thì thà không nói còn hơn!

Anh thưởng thức ly rượu, chăm chú quan sát tôi,ánh mắt thâm sâu, lóe lên tia tinh quang như nhìn thấu mọi tâm tư, suy nghĩ trong tôi.

“Anh biết em cảm kích anh, cho nên nếu em lấy thân báo đáp, anh không cự tuyệt đâu.”Anh trêu chọc tôi, người này luôn như vậy, rõ ràng vẻ bề ngoài đều rất lịch thiệp, tao nhã, vậy mà mở mồm ra thì đúng là một tên lưu manh vô sỉ!

Giống như một ly nước mát lạnh đột nhiên bị ném lên bếp lửa, lòng tôi đang hồi hộp mà anh ấy không nể nang nói ra cái câu kiểu đó, lườm anh một cái:“Anh thật đúng là người lương thiện!”

“Quá khen.” Anh kéo tay tôi, nháy mắt đặt đôi môi mỏng mát lạnh lên môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập trong miệng tôi, đùa giỡn, vờn, liếm, hút hết dưỡng khí.

Mọi người chóng quán cũng chẳng có phản ứng gì, đối với họ đây là màn quá quen thuộc mà gần như ngày nào cũng có!

Nụ hôn vừa chấm dứt, tôi choáng váng vô lực dựa cả vào người Tiêu Quân, đối với kẻ ở đâu cũng sẵn sàng phát –dục như Tiêu Quân, mặc dù thường xuyên cùng Tiêu Quân đến mức thành thói quen nhưng tôi vẫn nuốt không tiêu cái kiểu hôn dồn dập này, dù có cố thế nào,cuối cùng tôi cũng là người đầu hàng trước mà thôi?

“Tử này.” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, khiến tôi chết lặng, chợt xoay người, Mộ Dung Cạnh đứng đằng sau từ lúc nào ( Nhím : hờ hờ, còn lúc nào nữa, từ cái lúc hai anh chị diễn màn 16+ ấy).

Trong lòng không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng.

Đợi chút, kinh hoảng?Sao phải thế, Ngôn Tử Kỳ mày kinh hoảng cái gì! Mày cùng Tiêu Quân ân ái hàng đêm, cả thế giới này đều biết, mày kinh hoàng trước Mộ Dung Cạnh cái rắm ấy (=_=), hắn có liên quan gì tới mày nữa chứ.

“Hi,sao cậu rảnh rỗi tới đây vậy.” Ở trong lòng oán thầm chính mình một phen, tôi giơ tay gật đầu chào hắn.

Ngôn Tử Kỳ mày mau bình tĩnh lại đi,  không phải đó chỉ là bạn cũ của mày sao, cậu ta chỉ là bạn cũ thôi?Mà cũng lắm thì là mối tình đầu đã trôi qua, hoàn toàn cắt đứt rồi, không còn gì luyến tiếc nữa,  cũng không còn gì ngọt ngào mật ý nữa, cho nên, trong trường hợp này không có gì phải mất bình tĩnh cả, bạn bè thôi mà!

“Ngày hôm qua tôi tới đây không gặp cậu.” Mộ Dung Cạnh vẫn như cũ cười đến ôn hòa, giống như nỗi đau ngày hôm trước hắn nói chỉ là đóa phù dung sớm tàn.

“Hai ngày hôm nay tôi không khỏe.”Thật sự không thể nói là đã khỏi từ lâu nhưng có kẻ đêm đêm hành khiến hôm sau tôi không xuống giường nổi.

“ Có sao không?”Cậu ấy ngồi cạnh tôi, ánh mắt chăm chú đánh giá.

“Không sao.” Tôi  khoát tay cười nói, nghiêng người về phía Tiêu Quân nói,“Giới thiệu một chút , vị này là……”Tôi chỉ vào Tiêu Quân định giới thiệu hai người với nhau.

Tiêu Quân nhanh chóng bắt lấy tay tôi, khẽ cười:“Không cần, anh cùng Mộ Dung tiên sinh hôm qua có gặp nhau, bọn anh nói chuyện rất hợp nhau, hôm nay hẹn tới đây uống rượu nói chuyện tiếp.”

Nhìn Mộ Dung Cạnh gật đầu,  tôi trợn tròn mắt, há hốc mồm, nhất thời không hiểu, ai tới giải thích cho tôi hiểu được không, cái gì mà hợp nhau!!

Nếu là người khác tôi còn có thể tin, nhưng với hai nam nhân khác biệt nhau cả về tính cách lẫn thân phận như thế, nói ra quỷ tin a, nói thế có khác gì bảo Trái Đất và sao hỏa là anh em sinh đôi, được sinh ra từ một bào thai, thật đúng là khó tin.

Mộ Dung Cạnh bảo Tiểu Cẩn đem tới một lon bia, nhìn tôi nói:“Tôi cùng Tiêu tiên sinh hôm  qua cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi nói ngài  ấy không tin, cậu chứng thực giùm tôi đi.”

Tôi ngây ngốc hỏi,“Chuyện cũ gì?”

“Thí dụ như ôn tập vật lý,  thì cậu mang vở Tiếng anh, thí dụ như lần quay cóp bài tôi, cậu lại chép nhầm phần tôi làm sai đã gạch bỏ, thí dụ như……” Mộ Dung Cạnh thuộc như lòng bàn tay đem mọi chuyện xấu của tôi mấy năm đó ra kể.

Càng nghe càng kỳ cục, tôi vội vàng  ngắt lời, hổn hển nói:“Mộ Dung,  cảm tình cậu dành cho tôi là mấy cái chuyện đó hả!”

Tiêu Quân cười ha ha, ôm lấy eo tôi,“Rất thú vị a, thật đúng là cảm tạ Mộ Dung tiên sinh có thể cung cấp cho tôi nhiều thông tin thú vị như vậy, có điều, Tử Kỳ, em đúng là có lớn mà không có khôn, trước kia ngốc, bây giờ ngốc.”

Tôi trợn mắt,“Em ngốc khi nào!”

“Anh đang nhớ lại đây.”Anh ấy suy nghĩ một lúc, cười nói:“ Rời giường thì bước hụt ngã xuống đất, rửa mặt lấy khăn mặt của anh, uống nước lấy nhầm chén của anh,  đi dép thì đi nhầm dép lê của anh, mặc nhầm quần của anh rồi tự khen mình gầy!” ( Nhím : =)), chết cười, cái chị này thật là pro)

Trời ạ!Giết tôi đi,  làm cho tôi biến mất khỏi nơi này, khỏi chỗ này đi, nếu còn sống sẽ bị hai tên nam nhân thối tha này hùa vào chọc cho tức chết a.

Tôi  mệt mỏi nằm bò ra trên bàn, thở dài thườn thượt đầy ai oán,“Cuộc sống như vậy thật thú vị.”

Sau đó tôi trừng mắt lườm Tiêu Quân cháy da,  anh ấy cũng ngưng cười,  nhưng trong mắt vẫn chứa đầy ý cười,  ôn nhu xoa nhẹ đầu tôi,“Đúng a, cô bé này rất thú vị.”

“Được rồi hai người lấy chuyện riêng tư của tôi ra biếu riếu, làm quà, đây là hành vi vi phạm đạo đức, là phạm tội nha, huống chi hai người còn nói ngày trước mặt tôi, thật không có chút công bằng nào!” Tôi tức sùi bọt mép vỗ cái bàn bồm bộp, trong lòng tô chợt hiểu, hai người này trong lòng chưa chắc đã hòa thuận như vẻ bề ngoài, tùy ý tán chuyện nói giỡn, cũng chỉ để che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng!

Tiêu Quân liếc mắt với tôi một cái:“Cái đó đâu phải riêng tư.”

“,Nếu hai người cho rằng đàm luận về tôi có thể khiến hai người uống rượu hưng phấn hơn,  như vậy thì tùy, có gì không hiểu thì hỏi tôi, tối sẽ giải đáp,  có điều hưng phấn như vậy mà không có rượu ngon đầu được,  để tôi bảo Tiểu Cẩn mở một chai rượu quý, cùng uống cho thêm phần đậm đà,thế nào?”

Mộ Dung Cạnh gật gật đầu,“Có thể cùng Tiêu tiên sinh nói chuyện, không có rượu ngon đầu được, mở đi.”

Tiêu Quân nhìn Tiểu Cẩn chọn rượu, miễn cưỡng nói:“Ngôn Tử, Mộ Dung tiên sinh đường xa đến đây, như vậy là khách quý, chúng ta cũng không thể keo kiệt,  phải là người chủ tốt, hôm nay chúng ta mời khách được chứ?”

Nghe Tiêu Quân lời nói có vẻ nho nhã, trong lòng  tôi đột nhiên phát hoảng, liếc trắng mắt,“Anh muốn tiếp khách em đồng ý,vậy  thì mở hắn hai chai đi?” Hừ, tên Tiêu đầu heo này mở miệng ra là “Chúng ta, chúng ta” rõ ràng là chiếm tiện nghi của tôi, đã thế,lần này bà đây cho ngươi hộc máu vì tiền.

Quay  đầu phía  Mộ Dung Cạnh nói:“Đêm nay không cần khách khí với anh ấy, cậu cứ uống cho anh ấy say chết đi!”

Mộ Dung Cạnh nhìn tôi,  trong mắt xuất hiện tia lo lắng, tươi cười nhưng tôi cảm thấy có vài phần chua xót, tôi ngầm thở dài, lồng ngực cảm thấy nghẹn ngào, Mộ Dung Cạnh, cậu sao cứ nhìn tôi như thế? Thực lực của cả hai so với nhau là quá rõ, ai thắng ai thua chưa cần uống cũng biết, Mộ Dung, cậu biết tôi sẽ không quay đầu lại nhìn cậu, vậy thì đừng bày ra vẻ mặt đau xót đó nữa có được không?.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Ngày hôm qua ra phố uốn tóc, buổi chiều nóng khủng khiếp, chờ thợ làm tóc tạo kiểu cho ta,nào ngờ hắn chép miệng nói ,“Đầu ngươi tóc rễ tre, uốn nữa là từ tổ  gà thành tổ quạ đó!”.Vậy mà ta vẫn liều chết nhất quyết làm, cuối cùng, hôm sau ngủ dậy, không thể lết nổi cái đầu như quả tạ dậy!!!!

 

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 15-16

Loading...