Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới ta, mua một tặng một Chương 11-12

Chương trước: Chương 09-10



 Ta cảm thấy nói mình là đồ ăn của Tiêu Quân thật là khó nghe , mà hắn thì đúng là động vật ăn thịt, cho nên chính xác mà nói, ta hẳn là một miếng thịt được tẩm gia vị,  nướng trên vỉ,mùi thơm ngào ngạt như mùi lợn sữa quay! Nghĩ thế nào, cuối cùng cũng ra con lợn quay! (TT_TT)

 Về phần vì sao ta lại nghĩ như vậy, thì còn phải nhớ đến  lần bọn ta thảo luận về việc trang hoàng lại ngôi nhà.

Tuy nói là thảo luận, nhưng thật ra đa số là lấy ý kiến của ta, mà hắn thì cũng chỉ góp vài ý kiến nho nhỏ,  dù sao đây cũng là nhà của ta, còn không tới phiên Tiêu Quân khoa tay múa chân,  chính hắn cũng hiểu rõ điểm này,  cho nên từ việc chọn phong cách,  cho đến tài liệu tuyển dụng,  đều do ta quyết định, phỏng chừng dù hắn có muốn thiết kế cũng chẳng xong, bởi vì  mấy mẫu mà hắn chọn không ít thì nhiều cũng bị ta sửa lại tùm lum.

 Cuối cùng cũng tới ngày khởi công,  thực sự là bản thiết kế bị ta chỉnh đến thất điên bát đảo, khi trong phòng chỉ còn ta với Tiêu lão đại, hắn thoải mái mà uống trà Long tỉnh,  còn thoải mái ngồi xem mấy mẫu thiết kế đã được ta sửa, giống như coi ta là không khí.

 Mà ta cứ ngồi một bên chờ hắn mở miệng,  nhưng hắn cứ lẳng lặng ngồi một bên khiến ta rất muốn đánh cho hắn một trận,  cuối cùng vẫn là ta không nhịn được mở miệng, không còn cách nào khác,lý trí không chiến thắng nổi cái miệng!

“Tiêu Quân,  theo em nghĩ thì mấy món đồ cũ trong nhà, sao không chuyển tới kho hàng trong quán bar, xem ai cần dùng thì đưa lại,có gì đến lúc đó tính sau.”Người này bình thường rất hay nghe ý kiến của ta,  cũng là nguyên nhân khiến ta với hắn tranh luận suốt ngày, không tin nổi, cái lúc ta cần hắn nói chuyện thì hắn lại bìh tĩnh như không có việc gì, rốt cuộc hắn có uống nhầm thuốc không?

Chỉ thấy hắn buông chén trà, nhíu mày, cười,“Cũng được, cứ làm theo lời em nói  đi.”

 Nhìn hắn cười như kiểu gia kế được thực hiện,  chỉ cần bộ dạng của hắn cũng khiến ta bực tức rồi, lần này cư nhiên lại để ta phải mởi lời nói với hắn, xem biể tình kia hắn rất sảng khoái!! Thật ngây thơ……

Vì thế, và cuộc sống chung của ta và Tiêu Quân bắt đầu,  dù trước kia hai người cũng thỉnh thoảng ở chung với nhau,  nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mới thế,  nhưng hiện tại hai người lại ở cùng một nhà,  cuộc sống bình thường sẽ gặp nhau nhiều hơn, dù là cùng ở chung, nhưng khái niệm lại rất khác nhau.

Vì thế, ta khiếp sợ phát hiện, Tiêu Quân ăn ở quá sạch!! Tỷ như cho dù có bận đến mức nào, hắn cũng tranh thủ lau dọn nhà cửa,  có khi bận tối mắt tối mũi,cũng tranh thủ lau qua vài cái, tỷ như cái bạn trong nhà, trừ bỏ một số vật thiết yếu,  còn lại sẽ không có bất kì tạp vật gì, tỷ như quần áo hắn phải được là phẳng phiu, sạch sẽ mới có thể mặc…… Thế nên đối với một kẻ ăn ở “ không sạch sẽ lắm” như ta thì thật sự là quá tiện!

Ta nói với Tiêu Quân sang phòng khác ngủ, còn ta sẽ chuyển tới phòng khác, tránh gây nên những chuyện phức tạp hơn.

Hắn nói không có việc gì, dù sao gây rối em cũng là sở thích của anh.

Ta nói anh đi lo việc của mình đi, sống chung với hắn, luôn khiến ta cảm thấy hoảng hốt nha!

Vì thế,  dưới sự kháng nghị của ta, hắn cũng biết điều bỏ bớt mấy cái tính cách quái dị của hắn,  nhưng không quá một tuần, ta thường xuyên phải nghe hắn ca, hắn nói “ Ngôn Tử, em có thể đừng ở trên giường mà sơn móng tay? Có thể đừng ăn khoai tây chiên trên ghế sô pha? Có thể tắm rửa xong tiện tay giặt luôn quần áo lót không?……

 Ta nói : Tiêu Quân,anh có cần em cho anh một cái phòng riêng không?

Vì thế,  hắn lại tiếp tục nai lưng ra lau dọn, ta tiếp tục sơn móng tay trên giường, ở trên sô pha ăn khoai tây chiên, tắm rửa xong ném quần áo lót sang một bên!

 Ta nói : Tiêu Quân, hình tượng của anh trong lòng em đã hoàn toàn sụp  đổ ,  cái gì mà phong độ của một đại tướng, cái gì phong lưu phóng khoáng, em chỉ có ấn tượng duy nhất là lúc anh ngồi cọ bồn vệ sinh.

 Hắn tà mỵ liếc ta một cái, cười!

 Người này không hiểu đang nghĩ cái gì trong đầu, tốt nhất cứ bảo trì khoảng cách với hắn là tốt nhất? Làm sao có thể ở cùng nhau, trong khi ta và hắn thói quen khác biệt đến vậy, tại sao cứ phải nai lưng ra làm, hình tượng coi như sụp đổ tan tành,sao lại phải vậy a?

 Dù luôn tự hỏi như vậy, nhưng cuối cùng ta với hắn vẫn có thể thoải mái sống chung.

 Hôm nay, giữa trưa, hai người vừa ăn cơm xong, ngồi ở trên sô pha xem tivi,  hắn cứ dính chặt lấy ta,  hắn liếm liếm bả vai ta, ta cắn cắn lỗ tai hắn,  liếc qua cũng đoán được sắp có một cuộc đại chiến trên ghế sô pha, mà khi tay hắn tiến vào trong váy ngủ của ta, di động của hắn lại bất chợt reo lên.

 Hắn cầm lấy di động, liếc ta một cái, sau đó trực tiếp tắt máy, ném điện thoại sang một bên.

 Ta nghĩ thái độ hắn kiên quyết như vậy,  chắc chắn sau đó sẽ là đại đại hỗn chiến thì đúng hơn, tối hôm qua mới bị hắn ép tận hai tiếng, lại đến bây giờ làm tiếp, ta rất lo lắng không rõ mình có tiêu hóa nổi không nữa.

Khi hai người đến giai đoạn cao trào, thì điện thoại lại một lần nữa reo vang, nhưng lần này, là điện thoại của ta……

 Cầm lấy điện thoại, ta điếng người! Mọi hưng phấn nãy giờ lập tức cụt hẳn, là điện thoại của mẹ Tiêu Quân nha?!

“ Bá mẫu khỏe chứ.” Ở trong mắt ta,  mẹ Tiêu Quân chính là Võ Tắc Thiên thứ hai, Từ Hi Thái Hậu tái thế, là lão thái thái siêu siêu đáng sợ.

“ Tiêu Quân có ở bên cạnh cô không?.” Âm thanh từ đầu bên kia truyền tới khiến cho người ta lạnh tái cả người.

 Vốn định nói là hắn không ở đây, nhưng cứ nói chuyện với lão bà này, ta tuyệt đối không dám nói dối!“Đúng vậy, để cháu kêu anh ấy nghe điện thoại!”

 Sau đó ta cầm điện thoại mà cứ như cầm củ khoai nóng, trực tiếp trợn mắt với Tiêu Quân rồi ném sang cho hắn.

“Mẹ,…… Không phải tắt máy,  có khi là hết pin đó,…… Hai ngày nay con có việc,…… Thứ Sáu? Đến lúc đó con sẽ tính,…… Đã biết.”

Treo điện thoại, chỉ thấy hắn không nói gì, kéo ta vào trong lòng.

“Mẹ anh hẹn với người ta thứ Sáu gặp mặt hả?”

“Ân.” Hắn lại bắt đầu cắn cổ ta.

“Lần này lại muốn giới thiệu con gái nhà ai?” Ta cười xoay xoay mấy lọn tóc của hắn, cảm thấy bàn tay có chút không tự nhiên.

“ Ai biết,Ngôn Tử, theo em anh có nên đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ không?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

“Phốc……” Ta nhịn không được cười ra tiếng,“Bọn họ  chỉ muốn anh về nhà ăn bữa cơm, làm gì nghiêm trọng  đến mức phải cắt đứt quan hệ.”

Mẹ của Tiêu Quân là một người kì lạ,  luôn mong Tiêu Quân về ăn cơm, nhưng lần nào cũng gây xung đột giữa hai mẹ con,  chẳng trách Tiêu Quân không muốn về ăn cơm,  lại suốt ngày tới đây ăn cơm cùng ta,  nên bọn họ ra sức kêu Tiêu Quân về nhà, tranh thủ giới thiệu vài cô gái được kêu là “con nhà gia giáo”, quả thực chính là tuần hoàn ác tính, có thể thấy, mẹ Tiêu Quân chưa bao giờ cảm thấy mệt trong mấy vụ này.

“ Nhìn mấy nữ nhân mẹ  anh giới thiệu, anh mà ưng được mới là lạ, nên nghĩ ra biện pháp khác mới được.” Hắn vuốt ve cằm, có chút đăm chiêu đánh mắt về phía ta.

“Ngừng, anh đừng nhìn em! Con em đã lớn như vậy rồi.”

Hắn cười cười:“ Nó cũng là con của anh.”

 Nhếch nhếch khóe môi, ta khẽ nói:“Anh nghĩ là được, nhưng mẹ anh thì không đồng ý.”

Hắn búng một cái vào trán ta, bất đắc dĩ nói:“ Em a……”

Cuối cùng, chuyện Tiêu Quân có đi cùng mẹ tới Thiết Hồng Môn Yến, ta không có hỏi, bởi vì ta cảm thấy, cái đó chẳng liên quan gì đến ta, ăn hay không cũng chẳng liên quan gì tới hòa bình thế giới.

  Thứ sáu thường là một ngày náo nhiệt,  mặc kệ là sếp hay nhân viên, đoàn người đều chờ đến thời điểm này là bùng nổ.

“Ngôn tỷ,  có người uống rượu say gọi tên chị, Tử này, Tử này kêu không ngừng, không khéo lại là một Triêu thái tử thứ hai đấy.” Nhân viên mới tới chạy tới cạnh ta, tiện thể vừa lấy rượu cho khách, vừa nói.

Ta hoảng sợ,  nhớ tới nam nhân  hay gọi ta là Tử này, vội vàng đi ra quầy bar, hỏi nhân viên vừa nãy:“Hắn ở đâu?

“Khu B, bàn số 15.”

 Đi qua cũng thấy, kẻ say bí tỉ trên bàn, không phải Mộ Dung Cạnh còn có thể là ai! Nhìn tóc hắn bù xù so với tổ quạ cũng không khác nhau mấy, ta hơi tức giận,  người này trước kia uống rượu rất có chừng mực, vậy mà bây giờ thì say bí tỉ, không biết trời đất gì hết, đầu tóc thì bù xù.

 Khi đó ta cũng đành phải cười khổ, không đành để mặc hắn đấy, lại gần gọi hắn! Khi đó ta lại lo lắng, nếu không có ta, liệu hắn có bứt hết chỗ tóc trên đầu không?Nhưng thời gian đã chứng minh, ta lo lắng quá dư thừa.

“Mộ Dung? Mộ Dung?……” Ta gọi người trên bào.

“Lại cho ta một ly……” Hắn vươn tay ra nắm tay ta, thì thào tự nói .

Sau đó không hề nghĩ ngợi,  ta liền dìu hắn ra ngoài quán bar, vừa ra khỏi cửa, hắn đột nhiên đẩy ta ra,  ngồi một bên đường ói, đến lúc nôn xong, người cũng cảm thấy khỏe lại, hắn nhìn ta chằm chằm,“Tử này?”

“Ân,  cậu uống say, tôi đưa câụ trở về, giờ thế nào rồi?”Ta nhớ lúc hắn sang Mỹ, nhà cũ của hắn đã bán đi rồi.

“Giữa hồ hoa viên.” Hắn lắc lắc cái đầu, khó khăn lắm mới nói xong địa chỉ, hóa ra vẫn là nhà trước kia.

Chậm rãi lái xe,  nhìn nam nhân bên cạnh ngủ gà ngủ gật, đột nhiên cảm giác có điểm mê man, giống như hai người chưa từng bị tách rời, không có bốn năm ngăn cách, không có hai  nửa trái đất chia lìa.

 Thật giống như ngày xưa, tan học, ta rủ hắn đi ăn rồi uống rượu.

Hắn rõ ràng uống kém hơn ta, nhưng cứ thích sĩ diện, mỗi lần uống xong đều là — ta thanh tỉnh ,  hắn say bí tỉ,  sau đó ta phải vác hắn về trong tình trạng say khướt, lại phải mang hắn về nhà, chờ hắn nửa đêm tỉnh dậy. sẽ ôm lấy ta, sau đó lại là một đêm kịch tính.

Mọi chuyện trước kia,  lại chỉ trong nháy mắt đem mọi sự thay đổi tới chóng mặt.

Đưa hắn về tới nhà,  đặt được hắn xuống giường,  ta nghe thấy âm thanh nhạt nhạt“Tử này.” Sau,  hai chân ta chôn chặt tại giường, không thể nhúc nhích

“Tử này…… Đừng đi.” Hắn hai mắt mê man, ôn nhu nhìn ta,  trong mắt có chút mờ nhạt, làm cho ta luyến tiếc dời tầm mắt,  sau đó lại có một chút đau lòng, hắn chỉ vì ly hôn với vợ mà đau khổ nhường ấy? Hắn lại muốn tìm ta thổ lộ tâm sự sao? Nói hắn đã vất vả thế nào cưới được Tiêu Linh, nói hắn  bị Tiểu Linh cự tuyệt như thế nào……CHẳng lẽ hắn muốn giống như trước kia, được ta an ủi sao?

“ Tôi còn có việc.” Sẽ không ,  ta sẽ không như trước kia,  rõ ràng rất yêu hắn nhưng lại giúp hắn theo đuôi nữ nhân khác, những chuyện ngu ngốc như thế,ta không bao giờ làm nữa.

“Tử này, cùng trò chuyện với tôi được không?” Hắn xoay người ngồi dậy, cả người nhìn qua vô cùng thanh tỉnh.

“ Cậu…….. Không uống rượu?” Ta kinh ngạc .

“ Có uống  không ít, nhưng mà không say.” Hắn thay đổi sắc mặt, thừa nhận.

 Dù qua bao nhiêu năm, dù đã dày dặn kinh nghiệm đến mấy, ta vẫn luôn bị nam nhân này đùa giỡn……!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các học sinh, đọc truyện mà không thanks là không tốt nha!!5555555555…… Không được  phụ lòng ta!

Có người nói : Khi bạn đang trải qua mối tình đầu, thì bạn không phải là mối tình đầu của người mà bạn yêu,thường là như thế.

Lúc trước ta luôn nghĩ Mộ Dung Cạnh là một nửa của ta, cứ ôm mộng một lòng một dạ với hắn, thế nên khi hắn cùng vợ đi sang Mỹ định cư tận bốn năm đó cũng là vết thương lòng không bao giờ tàn phai,  khi đó ta đã quyết đời này kiếp này sẽ đoạn tuyệt với hắn, mãi mãi không bao giờ gặp lại,giống như người ta nói – Yêu nhiều thì hận nhiều!Ta đã nghĩ, cả đời này sẽ hận hắn.

Nay mới ta mới biết, đời người thật dài quá, muốn hận hắn cả đời nhưng  sao mà dài quá,cũng bởi vì hận hắn mà mãi không thể nào quên hắn được.

Cho dù trước đây tình yêu ta dành cho hắn sâu đậm là vậy, nhưng qua bốn năm cái tình cảm đơn phương đó cũng nhạt dần, xem ra tình yêu đúng là thứ tình cảm quá mỏng manh, mới hơn bốn năm,  mà đã như thế, vậy nếu trải qua thêm 4 năm nữa,  có lẽ ta đã quên mất trên đời có một Mộ Dung Cạnh,nói gì đến việc hận hắn cả đời.

Cuộc đời quả nhiên là khó lường.

“Bia hay nước trái cây?” Mộ Dung Cạnh cười, cầm hai lon nước chìa ra trước mặt ta.

Nụ cười của hắn vẫn đẹp như ngày nào, nhìn nụ cười đó, giống như thấy mặt trời tỏa nắng, rực rỡ đến không ngờ, vậy mà hiện tại lại có chút mờ nhạt hơn, trong lòng ta bỗng nhớ về Tiêu Quân, cũng là nụ cười nhạt ấy, vừa thể hiện cơ trí, vừa có sự giáo hoạt, cười như vậy, chẳng phải càng hấp dẫn hơn sao?

Ta tùy tay tiếp nhận nước trái cây, bật nắp lon uống một ngụm cho tỉnh người.

“Tử này, đối với việc tôi và vợ li dị, cậu không có chút tò mò nào sao? Trước kia, cậu giúp tôi với Tiểu Linh nhiều như vậy, chắc hẳn cũng quan tâm tới chuyện này.” Cậu ta tùy ý ngồi trên sàn cạnh tôi,uống thêm mấy hớp bia rồi mới nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy,lúc ấy hai cậu yêu nhau nhiều như vậy.” Mặc dù đã không còn tình cảm,nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ bi thương trước kia, trong lòng tôi không khỏi chua xót.

Khi đó đang thịnh hành phong trào viết thư tình, tôi không dám trực tiếp tạm biệt hắn, cũng không dám thổ lộ tình cảm của mình, sau đó tôi lựa chọn viết lên giấy trắng những lời trong lòng,  thực ra thư của tôi cũng không kí tên, cũng không dám gọi là thư tình,  chữ viết cũng chẳng hoa lệ gì, cũng chẳng có văn chương bay bướm êm tai gì, chỉ đem những lời sâu thẳm trong lòng mà nói ra, chỉ có như vậy thôi, một lá thư tạm biệt, chứa đầy tình cảm của tôi.

Cậu ấy cũng viết thư tình, nhưng thư của cậu ấy luôn là lời ngon tiếng ngọt, văn thơ bay bổng, cũng không kí tên, giống như tôi nhưng người nhận không phải tôi, mà là người cậu ấy thầm mến từ lâu, mối tình đầu của cậu ấy- Tiểu Linh.

Tôi nhớ mãi lần đầu tiên cậu ấy mang bức thư đó cho tôi xem,  muốn tôi xem xét và sửa lại những chỗ không ổn, trong lòng tôi lúc ấy chỉ có mâu thuẫn, vừa ghen tị với người kia, vừa muốn giúp đỡ hắn, tôi chỉ biết nén lại đau lòng, giúp cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngồi bên cạnh hào hứng, kể về cô bạn  Tiểu Linh kia, lòng tôi như vỡ vụn.

Cậu ấy vì Tiêu Linh mà cười, hao hụt tâm sức, tốn bao công!Hai người yêu nhau nhiều như thế, tại sao chỉ bốn năm đã vội chia tay,  nói không tò mò thì là giả, nhưng tôi sợ hỏi ra nguyên nhân, lại là vì họ có người khác, lúc đó tôi không biết phải làm sao, sự hy sinh của tôi – vì hạnh phúc của họ, nếu như thế….

Cho nên tôi không muốn hỏi, tôi sợ phải nghe câu trả lời không muốn nghe nhất.

Cậu ấy mạnh tay bóp méo lon bia , khuôn mặt không một chút thay đổi. Giống như tôi, cậu ấy cũng nhớ lại chuyện xưa,  không biết Dung Cạnh nhớ về cái  gì, khóe miệng khẽ cười, giọng nói có chút chua xót

,“Tử này, tôi thường suy nghĩ, những người yêu nhau, có mấy ai là yêu cả đời không?  Tôi mới  thử trong bốn năm, vậy mà đã không thể giữ được tình yêu của mình,chỉ vì một chút hiểu lầm, rồi tranh cãi,rồi chia tay, mọi việc diễn ra nhanh quá, ta nắm bắt không kịp.”

Tôi cười cười , trong lòng tự nhiên cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa,“Hai người yêu nhau, nhưng chưa thống nhất được quan điểm.”

“Khi mới cưới, bọn tôi vẫn có thể nhường nhịn nhau,  có  thể bao dung những lỗi lầm của cả hai,  vậy mà chỉ sau thời kì thân mật, một chút bất đồng nho nhỏ lại khiến bọn tôi cãi nhau,  hai bên chỉ biết bảo vệ ý mình rồi làm tổn thương người kia,chỉ đến khi cả hai đều không thể tiếp tục nưã mới thôi.”

Hắn đem ngụm bia còn lại uống nốt,  lại siết mạnh vỏ bia, cười,“Tử này, cậu  biết không? Lần cãi nhau gần đây nhất, cô ấy giận tôi vì không thể quên cậu.”

Nghe đến đó, tôi hơi hơi sửng sốt:“Vợ chồng các cậu cãi nhau, liên quan gì đến tôi? Ta đâu còn liên hệ gì với ngươi nữa.” Vả lại “Nhớ mãi không quên” Từ này dùng cho hai người bạn không còn liên hệ gì với nhau có vẻ không hợp lí, từ đó là để dùng cho người yêu cũ mà?

“Cô ấy lên án tôi mỗi ngày đều viết thư cho cậu, nằm mơ cũng cậu, ngay cả khi làm tình cũng kêu nhầm tên cậu.”Cậu ấy nói xong, liền vùi mặt mình trong hai bàn tay.

Bàn tay gắt gao nắm thành quyền,  tôi cảm nhận như móng tay cắm sâu vào da thịt,  sự việc đã lâu như vậy, đến giờ cậu ấy mới tỉnh ngộ. Mà có lẽ sự thật này diễn ra quá muộn, giờ đây tình cảm của tôi đã hết, cho dù có muốn cũng không được .

“Mộ Dung, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng ích kỉ, ngày trước, tình cảm của tôi, tấm lòng của tôi, tôi cố nói cho cậu  hiểu, vậy mà cậu vẫn vô tình như không biết.”  Tuy rằng lời này là để nói với chính mình, nhưng ta cũng muốn nói thẳng cho cậu ta hiểu.

Mộ Dung Cạnh ngơ ngác,“Lòng người  tham lam vô độ, nhưng cuộc đời phải có cái được cái mất, cậu phải chịu kết cục này, xem ra cũng chẳng bất công.”

Tôi  hừ lạnh một tiếng:“Cậu chỉ cần biết rõ, không phải lúc nào mọi người cũng chỉ tập trung vào cậu.”

Nụ cười cậu ấy cứng ngắc,  cậu ấy chuyển chủ đề,“Tử này, cậu hình như có qua lại với người tên là Tiêu Quân.”

“Nga…… Có thể xem là thế.”  Tôi có chút giật mình, nhanh như vậy cậu ấy đã biết tới Tiêu Quân,“Cậu gặp anh ấy rồi sao?”

“Ân, anh ta thường đến chỗ cậu, lại chỉ ngồi một chỗ cố định ”

Có thể quan sát như thế, xem ra Mộ Dung Cạnh sau khi về nước thường xuyên đến quán bar, chỉ là không nói với tôi mà thôi? Ai, nam nhân này, thật không biết phải làm sao với cậu ta

“Tử này, anh ta đối xử với cậu có tốt không?” Mộ Dung Cạnh đặt tay lên bụng, ngả người nằm ra sàn, vô định nhìn lên trần nhà, ánh mắt trỗng rỗng.

“Ân, tốt lắm.” Tuy rằng Tiêu Quân có chút vô sỉ ,và ngoại trừ người nhà anh ấy ra, thì anh ấy đối với tôi rất tốt.

Nhìn đồng hồ,  tôi đứng dậy nói :“ Cậu  nghỉ ngơi đi, tôi còn phải về quán bar.” Hôm nay Tiêu Quân về nhà ăn cơm, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì, nếu đến quán bar mà không thấy mặt tôi, không biết hậu quả gì sẽ trút xuống bản thân tôi a.

“Tử này, đừng hận tôi, được không?.” Mộ Dung Canh khẩn cầu.

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không đá cho hắn hai cước , con bà ngươi lúc trước còn nhờ tôi giúp cậu cưa Tiểu Linh ,  thế mà giờ lại khẩn cầu tôi đừng hận cậu,  lúc cậu chuyển sang Mỹ định cư, sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi, hiện tại  lại xin tôi đừng hận cậu, cậu nghĩ tôi còn thèm vào hận cậu sao!!! Thật không đáng.

Mang trong người đầy lửa giận đi về bar,  nhìn thấy một màn quỷ dị tôi cũng quên luôn cả tức giận,  vội vàng đi tới quầy bar, ngồi cạnh Tiêu Quân xem nào nhiệt.

Tiêu Quân đến tôi không lo, nhưng mỗi lần anh ấy từ nhà về, chắc chắn Phương Lăng Nhi sẽ đi cùng, cái này cũng không nằm ngoài dự đoán,  bởi vì con bé rất thần tượng ông anh họ này, bọn tôi nhìn một màn múa của nó ,  thật sự làm cho ta kinh ngạc,không phải nó học tận  Great Britain sao? Làm sao có thể thản nhiên hết phá quán lại chạy vào tự tiện mở rượu của tôi ra uống.

“Đi đâu vậy ?” Tiêu Quân nhấp ngụm rượu, một tay chống cằm, miễn cưỡng hỏi tôi.

“Đưa bạn uống say về nhà.”Tôi trả lời lấy lệ rồi lại xem một màn trước mắt,người ngồi cạnh cũng mải miết nghiên cứu tôi.

Hai năm không thấy, nàng thật đúng là khác đi không ít,  nghĩ lại trước kia, thật đúng là hai người khác nhau, trước kia nàng ấy còn khóc ầm ỹ đòi phải gả cho Tiêu Quân, nhìn cô bé trước mặt, thuần thục chuyện đời, sành sõi tới đáng kinh ngạc.

Nghĩ lại trước đây cô bé còn chỉ thẳng mặt tôi, mắng tôi là hồ ly tinh,  cướp mất Tiêu Quân của cô,  tình hình lúc đó thật khiến người ta buồn cười muốn chết,  một cô bé con đòi cưới Tiêu Quân,lấy đó làm mục tiêu cho tương lai, quả đúng là người cực kì cố chấp.

Không biết giấc mộng bao năm của con bé giờ thế nào,  sau hai năm học tập, liệu có thay đổi gì không? Có điều nhìn cô bé liếc tôi, ánh mắt căm thù cùng tức giận, nhìn thế nào cũng không ra thiện ý.

Một bên tôi đánh giá cô bé, một bên Tiêu Quân không buông tha cho tôi,“Bạn của em anh đều biết, nói thử xem vị ấy là ai, có thể khiến đại lão bản phải trực tiếp đưa về.”

“ Vớ vẩn, ở đây đông như  vậy, em  không tin anh chưa dò la được em đưa ai về.” Liếc trắng mắt, tôi ném ánh mắt sắc lẻm về phía Tiểu Cẩn.

Tiêu Quân cười cười,  ôm lấy eo tôi,“ Người khác nói cùng em nói, hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.”

Tôi ôm lấy cổ anh ấy, hỏi:“Anh nói xem  vì sao lại không phải cùng một chuyện?”

Nhìn hành động của chúng ta vô cùng thuần khiết,  mấy nữ nhân trong sáng gần đo nghẹn họng,  sững sờ một lúc,  không biết liệu bây giờ tôi với Tiêu Quân làm gì thân mật hơn, họ liệu có ngất luôn không.

“Người khác nói, anh sẽ tức giận, em nói, anh sẽ ghen.” Hắn nói nhỏ bên tai tôi, môi khẽ lướt qua vành tai, trêu ghẹo, ngứa, kích thích.

“Oanh.” Tôi có thể cảm nhận được mặt mình lúc này đỏ thế nào, hôm nay là cái ngày gì a? Vì sao một phụ nữ 28 tuổi như tôi, trong một buổi tối lại được nghe cả hai nam nhân cùng ẩn ý vậy!! Liệu có phải ông trời muốn đo khả năng chịu đựng của ta a, thật là quá mức…. kích thích!

Tôi ngẩn người nhìn hắn nửa ngày,  liền hôn hắn nồng nhiệt,“Tiêu Quân,  anh thảm rồi .” Đáp lại nụ hôn của tôi, anh ấy khẽ cười, hôn tôi .

Quả nhiên,đang lúc chúng tôi hôn nồng nhiệt, bên tai vang lên tiếng thét siêu chói tai của Phương Lăng Nhi,  âm thanh này vượt xa thứ âm nhạc ồn ã của quán bar,đủ sức phá tan nóc nhà, vang tận mây xanh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc…… Hắc hắc…… Cái kia…… Này……Tôi càng ngày càng có hứng thú với mấy thứ này a……

Loading...

Xem tiếp: Chương 13-14

Loading...