41 Lúc nhóm Cố Quý về đến nhà đã sớm có nô bộc chờ ở cửa, vừa thấy bọn họ trở về, liền cười đón bọn họ vào trong phòng nghỉ chân, từ bên ngoài cửa đi vào ba người liền cảm thấy một trận không khí mát mẻ đánh úp lại, ba người thần sắc buông lỏng.
42 “Mèo Con, con thấy vị Chu công tử kia như thế nào?”. Vương thị vụng trộm chỉ Chu Quý đang hưng phấn đàm luận trong đình hỏi. “Mũi quá nhọn, mạnh mẽ khoe khoang khoác lác, chỉ là bông hoa trong nhà mà thôi”.
43 Sau khi mọi người nóng vội rời đi, Mèo Con nghĩ nghĩ, nói với Xuân Nha: “Muội bảo Ngưu Mậu thúc khóa cổng cẩn thận, bên trong bảo vài bà tử đêm nay thay phiên gác đêm, sau đó bên ngoài gọi vài cái gia đinh trông coi”.
44 Nhiếp Tuyên bị Cố Đại Ngưu ấn xuống ghế, liên tục xua tay cười khổ nói: “Cố phu nhân, Cố cô nương mau mau đứng lên, tại hạ cũng không có giúp gì, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi” Nam Qua thấp giọng nghẹn ngào nói: “Nếu không phải Nhiếp công tử cứu con tôi, hôm nay…” hốc mắt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa muốn khóc, lại nhớ tới có người ngoài ở đây, miễn cưỡng nhịn xuống nói: “Tiểu phụ nhân bái tạ đại ân đại đức của công tử!” Mèo Con thấy đại tẩu quỳ xuống, vội cũng quỳ xuống theo, làm Nhiếp Tuyên nghiêng người tránh đi nói: “Cố phu nhân, người quá khách khí, đại lễ này ta làm sao có thể nhận được? Ta cùng với Tư Thành xưa nay giao hảo, việc nhỏ như thế này còn cần nói đến sao?” Sau khi Nam Qua cùng Mèo Con được hai thị nữ nâng dậy, Cố Đại Ngưu nói: “Được rồi, nếu tất cả mọi người đều là người một nhà, cũng đừng khách khí”.
45 Sau khi Cố Lộc, Cố Thọ cùng Cố Toàn biết được đêm qua đã xảy ra chuyện, ba người liền vội vàng chạy trở về. Hai vị tẩu tẩu cũng đi theo về nhà, nhị tẩu Nguyệt Nương, tam tẩu Chiêu Đệ, đều là người khôn khéo, lập tức Mèo Con liền rãnh rỗi rất nhiều, Nam Qua cũng có thêm trợ thủ, có thể chuyên tâm chiếu cố tiểu Trụ Tử.
46 “Đem thịt heo, thịt cá, trần bì cùng mã thầy, dùng sức trộn lại với nhau…”. Mèo Con cúi đầu trầm mặc uống một ngụm cháo thịt trần bì, nghe bà tử bên cạnh giải thích.
47 Thuyền hiện tại chỉ một chiếc thuyền nhỏ có mái che, là do Nhiếp Tuyên thuê của một nhà thuyền, A Ngôn cùng bà tử giúp đỡ Mèo Con lên thuyền, người chèo thuyền thuần thục lái thuyền trên khúc sông nhỏ.
48 Bệnh của tiểu Trụ Tử sau khi uống xong Quinin, thì tốt rất nhiều rồi. Mèo Con thấy tiểu Trụ Tử ngủ thực trầm, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Vương thị khinh thủ khinh cước đi ra ngoài.
49 “Cái gì?! Cố gia lão đại bị bắt vào trong lao?!”. Chu phu nhân hỏi, thanh âm bén nhọn khiến cho Chu Sơn Trường nhíu mày, bất động thanh sắc cách xa bà ta một chút: “Câm miệng!”.
50 “Trí Viễn ca, lần này đa tạ huynh!”. Cố Phúc quần áo trắng, tóc xõa, đối với Nhiếp Tuyên thật sâu hạ bái. Nhiếp Tuyên vội vàng nghiêng người tránh đi: “Tư Thành huynh, ngàn vạn lần không cần khách khí nhiều như vậy”.
51 Sau khi Vương thị đuổi đám người Dư mụ đi, đặt mông ngồi ở trên bậc thềm, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng khóc: “Ông trời ơi, ông tạo cái nghiệt gì vậy a! Chỉ một khắc mà mấy nhà lợi dụng đến cửa cầu hôn!” “Mẹ!”.
52 “Tiểu thư, Nhiếp công tử đưa chim nhạn đến, là chim nhạn sống !”. Thu Thực kích động chạy vào nói: “Muội lần đầu tiên nhìn thấy chim nhạn gần như vậy !” Mèo Con may tú phẩm trước khi kết hôn, nghe nói cười nói: “A!” Bởi vì chim nhạn rất ít, lại không dễ bắt, hiện tại đại bộ phận người ta đều dùng mộc nhạn hoặc là gà vịt để thay chim nhạn, phỏng chừng cũng chỉ có Nhiếp thị lúc kết hôn với dùng chim nhạn làm lễ nạp thái Lan Nhân kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã tới rồi?”.
53 Mười lăm tháng giêng vừa qua, Nhiếp Tuyên đã đến từ đường lạy, liền xuất phát đón dâu, mà lúc này ở Cố gia, cũng bắt đầu vội vàng chuyện đưa Mèo Con xuất giá, đồ cưới của Mèo Con, đã muốn chuẩn bị xong.
54 “Gia…”, Vãn Chiếu nhẹ gọi khiến Nhiếp Tuyên mở mắt, bên người có xúc cảm mềm mại, khiến cho khóe miệng hắn nhếch lên vui sướng, tay duỗi ra, liền đem thê tử ngọt ngào ôm vào trong lòng ngực: “Mèo Con, Mèo Con…”, hắn thân thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của nàng.
55 Ngày hôm sau Nhan thị muốn đến phật đường niệm kinh, sau khi Mèo Con thỉnh an, liền rời đi. Sau khi về viện của mình, thấy Nhiếp Tuyên cư nhiên ở trong phòng, không khỏi hơi hơi giật mình: “Chàng, sao chàng lại ở trong phòng?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Mệt không?” Mèo Con lắc lắc đầu: “Không sao!”.
56 “Vẫn rất thanh tú”. Mèo Con thở dài buông bút trong tay, lưu luyến không rời nhìn trang giấy trước mặt, mình luyện chữ nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể viết chữ giống Thư Thánh được tám phần.
57 “Nếu nói đến chuẩn bị yến tiệc, Nhiếp gia có một gánh hát chuyên môn phụ trách mở tiệc chiêu đãi khách”. Vãn Chiếu đối Mèo Con tinh tế giải thích nói: “Hàng năm trừ bỏ vài lần Nhiếp phủ mời khách ra, ngày thường đều dùng khi các chủ tử có việc mời khách, đều phải lấy tiền của mình mà thuê” Mèo Con lật sổ sách trong tay hỏi: “Như vậy lần này chuẩn bị tiệc cần bao nhiêu bạc? Tiền của ta có đủ không?”.
58 “Ong… ong*…” ve sầu hữu khí vô lực ở trên cây kêu, mấy ngày nay tựa hồ đặc biệt nóng, lúc này gần chính ngọ, mặt trời chói chang giống như một trái cầu lửa tỏa sức nóng khiến cho ngay cả gió thổi cũng oi bức.
59 Nhiếp Triệt là con trai của Nhiếp Hành với Văn thị, thuở nhỏ do cha mẹ sủng ái, lại thêm lúc vừa tới tuổi cập quán đã thi đậu lẫm sinh, liền trở thành hòn ngọc quý trên tay cha mẹ.
60 “Phu nhân…” Vân Nương khiếp sợ quỳ trên mặt đất, dập đầu thỉnh an Văn thị, ngẩng đầu chỉ thấy Văn thị tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, thân thể nàng run lên, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50